Dòng chữ cảnh báo trên tờ giấy khiến tôi giật mình hoảng sợ. Tôi vô thức ngước mắt tìm bóng người đã đưa mảnh giấy cho mình. Nhưng đội ngũ của Thần Tiêu môn đã đi vào trong đường hầm từ lâu!
Tôi lại nhìn lại một lần nữa. Chữ rất ngay ngắn, nhưng không giống như chữ của ai mà tôi quen cả.
Nhưng tại sao người này lại muốn nhắc nhở tôi? Hơn nữa hình như anh ta biết được rất nhiều chuyện, đến ngay cả việc tôi muốn cứu Vương Lỗi mà anh ta cũng biết. Người này đúng là thần bí, nhưng nếu anh ta đã dùng cách như này để nhắc nhở thì chứng tỏ anh cũng sẽ không hại tôi.
Còn việc anh ta nhắc tới món đồ mà Chu Tước muốn lấy có thể giúp tôi mở được cửa vào Địa ngục Cửu U, có lẽ là bảo bối do tộc Khương Quỷ để lại. Nhưng bác Diệp nói với tôi, mở Địa ngục Cửu U, chỉ có sư tử chín đầu, thú cưỡi của Thái Ất chân nhân mới có thể mở ra.
Địa ngục Cửu U bị Thái Ất chân nhân phong ấn, trong sách có ghi, tiếng gầm của sư tử chín đầu mới có thể mở được phong ấn. Lẽ nào, sư tử chín đầu bị nhốt bên trong thánh địa của tộc Khương Quỷ? Hoặc là, còn có thứ khác cũng có thể mở được phong ấn của Địa ngục Cửu U.
Trên mảnh giấy còn nói, có người đứng sau điều khiển Thần Tiêu môn, và bọn họ muốn giết người của Diệp gia. Nghĩ kỹ hơn, tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh. Giờ cả tôi và bác Diệp đều đã tới núi Phượng Hoàng, vậy thì giờ ở Diệp gia đã không có ai trấn thủ.
Tôi càng nghĩ càng sợ. Điều tôi sợ nhất chính là đối phương sử dụng kế điệu hổ ly sơn. Chúng tôi đều đi cả, không có ai có thể bảo vệ Diệp Đường. Nhưng giờ chúng tôi cũng không có cách nào quay về kịp, đành phải cố gắng mau chóng lấy được đồ để quay trở về.
Nghĩ tới cách này tôi bèn vội vàng chạy tới trước mặt trưởng làng và Y Y, dặn dò ông ta: "Trưởng làng, phiền ông đưa Vương Kỳ Bằng và cả hai đệ tử Diệp gia kia tới nhà ông. Khi về tới nơi rồi, ông hãy dẫn theo cả những đệ tử Diệp gia bị trúng độc đi tìm một nơi để trốn, tuyệt đối không được lộ mặt, cứ ở yên đợi cho tới khi tôi trở về!"
Có vẻ như giọng điệu của tôi đã khiến trưởng làng sợ hãi. Ông ta chau mày, hỏi tôi: "Này chú em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu làm vậy khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi."
"Không cần phải sợ!"
Tôi động viên ông ta, nói: "Trưởng làng, ông chỉ cần nghe theo lời tôi, trốn vào đâu đó, đừng ra ngoài, trừ khi nghe thấy tôi gọi mới được ra. Thôi, mọi người mau quay về đi!"
Trưởng làng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi thì cũng cảm nhận được tình hình nghiêm trọng. Sau khi đáp một tiếng, ông ta cõng Vương Kỳ Bằng xuống núi, cũng bảo sẽ kiếm thêm người lên cõng hai người còn lại xuống sau.
Đợi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của trưởng làng, tôi mới kéo Y Y lại dặn dò:
"Y Y, lát nữa em theo sát anh, đừng để bị tách ra!"
"Dạ."
Y Y vội vàng cầm chặt tay tôi.
Lúc này trời đã tối, tôi không có đèn pin trong tay, sợ bị rớt lại khoảng cách quá xa nên tôi vội vàng dẫn Lâm Y Y đi vào bên trong đường hầm đá.
Vừa bước vào, tôi phát hiện ra bên trong rất ẩm ướt, hơn nữa gió từ bên ngoài thi thoảng thổi vào rất lạnh. Con đường này được làm thẳng tắp, có vẻ rất dài, xa xa có thể nhìn thấy đoàn người của Chu Tước đang đi sâu vào bên trong với tốc độ rất nhanh.
Tôi tăng tốc đuổi theo, chừng hai, ba phút sau thì thấy đoàn người của Chu Tước dừng lại, hình như họ đã phát hiện ra điều gì đó. Đợi đến khi tôi đuổi kịp thì thấy trước mặt xuất hiện một cánh cửa bằng đá hoàn toàn chặn kín lối đi.
Hai bên cửa còn có hai bức tượng Thổ Bá. Hai bức tượng này không quá đồ sộ cao hơn cửa đá chừng mười mấy xentimet, hai tay nâng trản đèn dầu. Bức tượng có hình đầu hổ, thân trâu, trên đầu mọc một đôi sừng, giữa trán có một con mắt dựng đứng.
Mặc dù ba con mắt được điêu khắc ra nhưng lại trông sống động như thật, có cảm giác như ba con mắt đó luôn nhìn chằm chằm vào đám người chúng tôi, khiến người ta thấy run sợ vô cùng.
Chu Tước đứng ngay trước cửa đá, đang nhìn chữ được khắc trên cửa. Tôi xích lại gần, cũng thấy rõ được dòng chữ cổ phía trên:
"Mộ Quỷ Đế, thánh địa tộc Khương Quỷ, kẻ dám xông vào phải chết!"
Thổ Bá chính là Quỷ Đế của tộc Khương Quỷ, nói cách khác, phía sau cánh cửa đá này chính là phần mộ của Quỷ Đế.
"Anh Cửu, anh xem này!"
Đúng lúc này, Y Y bỗng nhiên kéo tay tôi, nói khẽ. Tôi quay đầu lại nhìn, Y Y đang chỉ về phía hai đệ tử của Thần Tiêu môn.
Tôi quan sát kỹ mới thấy, hai đệ tử này đeo theo một chiếc túi màu đen nặng trĩu, khi đèn pin rọi tới còn phát ra ánh sáng vàng mơ hồ.
Tôi quan sát kỹ hơn mới nhìn ra, là vàng bạc châu báu.
Khi nhìn ra thứ bên trong chiếc túi, tôi tức thì nghĩ tới một điều, đó chính là châu báu mà ông nội của Vương Kiến Vĩ nhặt được, không chừng là nhặt được ở phía ngoài đường hầm này. Người trông mộ đã dùng cóc máu để dụ ông ta vào, nói cách khác, có khả năng người trông mộ đã từng tới đây.
Ngay lúc tôi đang trầm tư suy nghĩ thì Chu Tước đột nhiên lên tiếng:
"Cánh cửa này chưa từng được mở, lớp sáp ong bít kẽ hở vẫn còn."
Vừa nói, hắn ta vừa cầm con dao cạo lớp sáp ong. Nghe hắn ta nói vậy, tôi lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng. Đám người bác Diệp bị đưa vào Quỷ Môn Quan, vậy mà lại không hề đi vào mộ Quỷ Đế?
Điều đó chứng tỏ bọn họ đang ở ngay trong con đường hầm này. Nghĩ tới đây, tôi vội vàng quan sát địa hình con đường hầm. Con đường này chạy thẳng, ít nhất chiều ngang cũng phải rộng bốn, năm mét. Mặc dù tôi không có đèn pin nhưng theo lời Chu Tước nói thì xem ra, con đường hầm này rất lớn.
Tôi lần sờ vách đá hai bên đường, đâu đâu cũng là những vết đục đẽo lồi lõm. Rõ ràng không phải được hình thành từ tự nhiên mà do con người tạo ra.
Lúc trước tôi chỉ lo đuổi theo bọn họ, không hề chú ý tới tình hình hai bên đường hầm. Đây là lối đi duy nhất, chứng tỏ mấy người bác Diệp chỉ có thể đang ở trong đường hầm.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng bên trên đen thui, không biết trần đường hầm cao tới mức nào nữa. Khi tôi định mượn đèn pin để soi thử thì có thứ chất lỏng tanh nồng gì đó rơi xuống trúng mặt tôi, không ngờ còn khiến tôi đau đớn.
Tôi quệt tay thử vào thứ chất lỏng đó. Nó lành lạnh, nhớp nháp, còn dính lại thành sợi, hình như không chỉ có tôi mà người của Thần Tiêu môn cũng cảm nhận được. Họ vội vàng chiếu đèn lên.
Ánh đèn pin vừa chiếu lên, tôi nhìn thấy ngay một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm chúng tôi.
"Hộ pháp, phía trên có thứ gì đó!"
Có một đệ tử hét lớn, Chu Tước cũng phản ứng lại. Hắn ta cũng bị thứ trên đầu khiến cho giật mình.
Hình như do ánh đèn pin mà thứ ở phía trên phát ra tiếng kêu chít chít. Thứ đó giang rộng đôi cánh. Có những con đã bắt đầu bay loạn trong bóng tối.
"Là dơi! Mau tắt đèn pin đi!"
Sau khi nhận ra thứ phía trên đầu là dơi, tôi lập tức hét lên. Tiếng hét của tôi hình như đã khiến bọn chúng giật mình.
Phành phạch!
Tiếng đập cánh gấp gáp vang lên. Vô số những con dơi bắt đầu bay xuống, va đập vào nhau. Cũng vì bọn chúng bay loạn lên mà thứ chất lỏng hôi thối trong miệng chúng phun ra càng nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, trên người chúng tôi đã bám đầy chất dịch lỏng hôi tanh. Trên đầu, trên quần áo, khắp nơi đều có. Cái mùi hôi thối đó khiến người ta buồn nôn.
Nhưng đường hầm này chỉ rộng đến vậy, chúng tôi không có chỗ nào để ẩn nấp. Tôi vội vàng ôm lấy Y Y, những dịch thể từ đám dơi rớt xuống toàn bộ lên người tôi.
"Mau tắt đèn pin, đám dơi sẽ tấn công con người!"
Lúc này, Chu Tước cũng quát to. Đám người Thần Tiêu môn chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn ta, nghe xong mới vội vàng tắt đèn pin.
Chỉ nháy mắt, con đường hầm trở nên tối đen, đến người ngay trước mặt cũng không thể nhìn rõ.
Dơi sợ ánh sáng. Sau khi không còn ánh sáng đèn pin, những con dơi không còn hỗn loạn như lúc nãy nữa. Chẳng mấy chốc xung quanh đã yên lặng trở lại, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của người khác.
Ộp ộp...
Bỗng có tiếng ộp ộp vang lên từ phía cánh cửa đá. Nghe thấy tiếng kêu này, tôi không khỏi giật mình hoảng sợ, lập tức hét lên "không hay". Bởi đó chính là tiếng kêu của đám cóc máu!
Nghe tiếng kêu thì có vẻ có không ít con cóc máu ở trong đây. Tôi biết sự lợi hại của cóc máu, nhất là những cái nhọt trên lưng của chúng, nó mà nổ tung là sẽ bắn ra một chất dịch độc có thể khiến người ta ngất xỉu ngay tức thì.
Ý thức được điều này, tôi lập tức hét lên, chạy!
Tôi kéo Lâm Y Y chạy thẳng ra ngoài. Tôi vừa chạy thì đèn pin phía sau được chiếu tới.
Ánh đèn chiếu tới, phía lối vào có hàng trăm con cóc cực to đang ngồi chờ sẵn ở đó. Chúng đã chặn kín lối vào, không ngừng kêu và đang nhanh chóng nhảy về phía chúng tôi.
"Chết tiệt!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Chu Tước hô lên sợ hãi:
"Nước bọt của lũ dơi đã hấp dẫn lũ cóc máu vào đây!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận