Đôi bên bất đồng quan điểm, tôi không hiểu nổi Long Dương đang mưu cầu điều gì, anh ta cũng chẳng hiểu nổi tín ngưỡng cùng với sự kiên trì của tôi.
Vừa dứt lời, tôi cũng ra tay luôn. Thước Trấn Hồn vừa rút ra, phù văn được khắc trên thước lập tức tỏa ánh sáng vàng. Lòng bàn tay tôi cũng tức thì cảm nhận được một luồng hơi nóng bỏng, sôi sục như chính nhiệt huyết trong tim tôi lúc này.
Cơ thể tôi linh hoạt tựa ma quỷ, chỉ trong nháy mắt thước Trấn Hồn đã đâm tới trước mặt Long Dương, nhắm thẳng vào cổ hắn ta. Long Dương đanh mặt lại, lập tức lùi về sau một bước, tung chân đá chặn thước Trấn Hồn của tôi.
Tôi đã hiểu tương đối về chiêu thức võ công của hắn ta, chủ yếu là dùng chân, tay không có tác dụng mấy. Biết vậy nên tôi tập trung tấn công phần thân trên, cố gắng tránh phần thân dưới của anh ta.
Chân Long Dương rất dài và khỏe, hoàn toàn trái ngược với anh chàng Cà Lăm đã chết là chỉ thiên về dùng tay.
Đôi chân dài lại còn mạnh mẽ khiến tôi không cách nào xáp lại gần được. Cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị anh ta áp đảo mất. Thế là, tôi bèn rút ra tấm bùa Ngũ Lôi.
Vờ như định tung ra một đòn tấn công, Long Dương nhảy vọt lên cao, một chân quét ngang qua tôi. Khi cảm nhận được luồng gió nhẹ vút qua, tôi lập tức chủ động lao về phía trước.
Tôi cúi đầu xuống thấp, đủ để tránh khỏi cú quét chân của anh ta. Ngay lúc anh ta gần rơi xuống đất, tôi ném lá bùa Ngũ Lôi sang. Tay kia đã kết sẵn thành đạo chỉ, miệng niệm chú ngữ, bởi vậy chỉ nháy mắt đã có một tiếng sấm nổ rền vang.
Tên Long Dương kia nghe tiếng sấm thì giật mình, sững sờ một thoáng. Nhưng rất nhanh hắn ta đã hoàn hồn, vội lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, định bụng tung chân đá tôi lần nữa. Nhưng đã muộn, tôi đang chờ cơ hội này đây.
Khoảnh khắc ngắn ngủi lúc anh ta sững sờ, tôi ngồi thụp xuống, dùng hết sức mình chém thước Trấn Hồn vào chân anh ta. Một tiếng rắc vang lên, đó chính là tiếng xương gãy, Long Dương cũng rống lên thê thảm như lợn bị chọc tiết, thân hình hắn ta loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất.
"Thằng ranh khốn kiếp, bố phải giết chết mày!" Long Dương đau đớn ngã xuống, miệng không ngừng chửi bới. Thấy hắn ta định đứng dậy, tôi bèn giẫm thẳng chân lên ngực hắn ta, đạp thật mạnh, buông lời lạnh lùng: "Long Dương, anh thua rồi!"
Bị tôi đạp cho đau điếng, Long Dương ho khù khụ, vẫn còn cố vùng vẫy, tôi giẫm mạnh thêm, hắn ta đau quá, không dám nhúc nhích nữa. Cái chân bị tôi đánh gãy vẫn đang run rẩy.
Sắc mặt hắn ta đã trở nên trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn đám đệ tử Thần Tiêu môn, cất giọng uy hiếp: "Thả họ ra, bằng không sau gã Long Dương này là sẽ đến tụi bay phải chết!"
Những kẻ Long Dương dẫn theo không phải là những đệ tử Linh tộc đã qua huấn luyện bài bản, mà chỉ là đám đạo sĩ ô hợp được Thần Tiêu môn chiêu mộ khắp nơi. Cảm nhận được sát khí từ tôi, đám đệ tử của Thần Tiêu môn đưa mắt nhìn nhau, rồi lại sợ sệt ngó sang tôi nhưng vẫn không dám thả người, cuối cùng ai nấy đều nhìn Long Dương.
"Không được thả, giết chúng đi! Không phải sợ Lý Sơ Cửu, Tôn chủ sẽ biết cách đối phó với hắn. Ra tay đi, bằng không tao sẽ cho chúng mày... Á!"
"Muốn chết này!" Long Dương còn chưa nói hết câu, tôi đã giẫm thật mạnh lên ngực hắn ta. Hắn ta tức thì kêu thảm thiết, người cong lên vì đau, miệng còn trào ra máu tươi.
Hắn ta quá gầy, tôi chỉ cần giẫm mạnh hơn chút là xương sườn của hắn ta gãy chắc.
"Cơ hội cuối cùng, hoặc thả người, hoặc là chết!" Tôi lạnh lùng nhìn đám đệ tử Thần Tiêu môn, đôi mắt bỗng trợn trừng, đám đệ tử kia co rúm lại, ngay sau đó đều bỏ chạy, bỏ lại mình Long Dương giữa chốn này.
"Bọn khốn, chờ ông về rồi, chúng bay chết chắc!" Thấy bọn chúng tháo chạy, Long Dương tức tối mắng chửi.
"Long Dương, không còn cơ hội nữa đâu!" Tôi cười lạnh, tiếp tục nói lớn: "Xã hội thượng đẳng của bọn bay đấy, họa tới trước mặt thì mạnh ai nấy chạy. Đây chính là quyền thế mà mày nói, chỉ như mây như khói, gió thổi là tan!"
"Lý Sơ Cửu, hôm nay tao rơi vào tay mày, muốn chém muốn giết thì tùy. Nhưng chắc chắn kết cục của mày sẽ thê thảm hơn tao, Tôn chủ sẽ không tha cho mày đâu!" Long Dương vẫn cố giãy giụa.
Tôi không ra tay ngay mà chân khẽ đạp xuống, hắn ta lại đau đớn đến tru tréo, hai tay cố gạt chân tôi ra, nhưng sức hắn ta quá yếu. Thử một lúc rồi cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Tôi nghiến răng, quát: "Cho tao biết, có phải mày đã đưa Tử Long đi không?"
Nghe tôi hỏi, hắn ta bật cười, đáp: "Đúng thế, Triệu Tử Long bị tao đưa đi đấy. Nếu mày giết tao thì cả đời này cũng đừng hòng gặp lại nó! Tao giấu nó đi rồi, đấy là bùa hộ mạng của tao, ngoài tao ra không ai biết hết! Muốn nó sống thì thả tao ra ngay."
"Long Dương, mưu hèn kế bẩn của mày không tác dụng gì với tao đâu. Nói!" Tôi quát lên giận dữ, nhấc chân lên rồi lại giẫm mạnh xuống chỗ đầu gối của hắn ta bị tôi đánh gãy khi nãy.
"Á! Á!" Long Dương tức thì gào lên, đau đến độ toàn thân co quắp, chiếc kính râm trên mặt hắn ta cũng rơi ra.
Lúc này tôi mới thấy được, đồng tử của hắn ta rất nhỏ, hơn nữa không phải màu đen mà là màu xám. Nhìn thấy đôi con ngươi ấy, tôi giật mình, nói: "Hóa ra anh có một đôi mắt âm dương, đó là tạo hóa trời ban cho anh, để anh có thể nhìn thấu hai cõi âm dương, thưởng phạt phân minh. Vậy mà anh không sử dụng đôi mắt âm dương của mình để làm việc thiện, ngược lại đi làm xằng làm bậy! Anh có biết, nếu mắt âm dương của anh luyện được tới giai đoạn hóa âm là có thể nhìn thấu được tội ác của âm hồn lúc còn sống. Nếu có cơ duyên, có lẽ anh còn có thể ở lại bên Diêm Vương gia, làm Phán Quan ở Âm Ti, tạo phúc trạch cho đời sau!"
Thật lòng tôi chưa bao giờ ngờ tới rằng, Long Dương lại có được một đôi mắt âm dương, thứ mà biết bao kẻ tu đạo tha thiết mong cầu. Chỉ cần mở mắt ra là thấy được âm hồn ở đâu. Nếu có tạo hóa hơn nữa, vậy sau khi chết còn có thể ở lại Địa phủ làm Âm Ti, có cơ hội bước vào Cửu Trùng Thiên.
Chỉ đáng tiếc, hắn ta đã lãng phí ưu thế vượt trội của mình. Tôi nhớ sư phụ Tiêu Dao Tử từng nói, trong cả vạn người mới có một đôi mắt âm dương!
Dường như Long Dương chẳng có vẻ gì tiếc nuối, vẫn nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn tôi, buông lời uy hiếp: "Mau thả tao ra, bằng không mày đừng hòng tìm thấy Triệu Tử Long! Tao mà chết, người của tao cũng sẽ lấy mạng nó!"
Hắn ta không uy hiếp còn đỡ, giờ chỉ khiến lòng tôi lại ngùn ngụt lửa hận thù. Tôi bèn giẫm thật mạnh xuống đầu gối hắn ta, quát: "Cho tao biết, Tử Long đang ở đâu? Nói!"
Vừa nói, tôi vừa dồn sức xuống chân. Một tiếng rắc vang lên, đầu gối hắn ta đã lại bị tôi giẫm gãy.
Á!
Long Dương gào lên thảm thiết, đau đến mức ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy bên đầu gối bị tôi đạp gãy. Hắn ta như đã phát điên, gào lên với tôi, "Lý Sơ Cửu, dù có chết, tao cũng lôi Triệu Tử Long chết cùng! Mày hãy đợi mà hối hận đi, thằng tạp chủng!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Long Dương đã giơ tay chọc thẳng vào mắt mình. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, anh ta đã tự chọc nát đôi mắt âm dương của mình.
Dòng máu đỏ tươi trào ra từ đôi mắt, mang theo cả cặp giác mạc màu xám tro. Còn hắn ta thì co quắp, co giật mấy cái rồi ngã lăn ra đất, tay chân duỗi thẳng, chết ngay tại chỗ.
"Anh Cửu, không được để hắn chết, không thì không tìm được anh Long đâu!" Thấy cảnh ấy, Vương Kỳ Bằng lao tới, điên cuồng lay người Long Dương, định lay cho hắn ta tỉnh lại.
Tôi cũng chẳng ngờ, tên Long Dương này lại chọn cách tự sát. Nếu như hắn ta chết thì manh mối về Tử Long cũng bị đứt. Nhưng đã quá muộn, thể chất của người mang mắt âm dương rất đặc biệt, mắt âm dương nối liền với tâm mạch. Mắt âm dương vỡ nát, hắn ta cũng sẽ chết theo, dù là thần tiên cũng không cứu nổi.
"Kỳ Bằng, vô ích thôi, không cứu được đâu!" Tôi ngăn Kỳ Bằng lại, trong lòng cũng nặng nề vô cùng. Manh mối về Tử Long đã đứt, tôi biết đi đâu tìm anh ấy đây?
Nhưng tôi cũng tính trước rồi, nếu Long Dương đã làm việc cho Thần Tiêu môn, chưa biết chừng Thần Tiêu môn cũng biết tung tích của Tử Long. Nếu hắn ta giấu Tử Long trong Thần Tiêu môn, dù phải san bằng Thần Tiêu môn, khiến Thần Tiêu môn máu chảy thành sông, tôi cũng quyết phải tìm cho ra Tử Long!
"Chú em à, thứ lỗi, tôi thật sự hết cách rồi!" Trưởng làng nhìn thấy cảnh tôi giết chết Long Dương, lập tức lôi kéo tôi khóc lóc van nài.
Tôi chỉ cười đáp: "Trưởng làng, không liên quan tới ông, ông cũng chỉ vì muốn bảo vệ gia đình mình, cách làm của ông không sai! Dù gì người mà Long Dương nhắm vào là tôi, không phải ông. Nếu mọi người có mệnh hệ gì thì tôi cũng áy náy lắm!"
"Ôi!" Trưởng làng thở dài, chỉ thở dài mà không nói.
Một lúc sau tôi mới nhìn Vương Kỳ Bằng, hỏi: "Kỳ Bằng, các cậu không trông thấy Y Y à?"
"Không ạ!" Vương Kỳ Bằng lắc đầu, "Em bị người của Thần Tiêu môn đánh thức. Vừa tỉnh dậy đã ở đây rồi, cũng không thấy cô ấy đâu."
Chết tiệt, Y Y đi đâu mất rồi? Giờ, điều mà tôi lo lắng nhất là, phải chăng cô ấy gặp chuyện gì rồi.
Suy tư một hồi, tôi mới lên tiếng: "Kỳ Bằng, cậu dẫn theo những người còn hoạt động được, lập tức đi tìm Y Y. Những người khác chưa kịp bình phục thì tiếp tục dưỡng thương. Tôi đã đưa các cậu đến đây, quyết sẽ đưa các cậu về không sót một ai! Hiện giờ Thần Tiêu môn đã ra tay với nhà họ Diệp, chúng ta phải tức tốc về cứu viện! Cần lên đường ngay trước khi trời sáng!"
"Vâng, anh Cửu, chúng tôi đi đây!" Vương Kỳ Bằng gật đầu ngay, còn trưởng làng cảm thấy bứt rứt trong lòng, nói: "Chú em à, để tôi gọi người làng đi tìm cùng cho!"
Tôi không cản ông ấy lại, càng đông người đúng là càng tốt. Thế là, mọi người đều chia nhau đi tìm Y Y, trưởng làng cũng hô hào người dân trong bản chia nhau ra tìm.
Bao nhiêu người như vậy, ắt hẳn có thể tìm thấy Lâm Y Y chứ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận