Lúc này, thái độ của Vương Lỗi cực kỳ khác thường, bình tĩnh và nghiêm túc đến không ngờ. Lúc tôi tò mò nhìn anh ta, anh ta bèn quay đầu lại nhếch mép cười với tôi một cái rồi phất tay, xoay người đi lên núi Miêu Vương. Bắt mắt nhất chính là trong tay anh ta còn đang cầm lọn tóc mà Thạch Minh Thánh Hàm đã cắt đứt ban nãy.
Sau khi anh ta đi, tôi cũng không ở lại lâu, bắt đầu đi từng nhà dò tìm tung tích của Thạch Minh Thánh Hàm. Cô ta cho tôi ba ngày, cho nên tôi nhất định phải tìm được họ trong khoảng thời gian đó.
Nếu không, chắc chắn họ sẽ giết Y Y. Hiện giờ Đạo giáo đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, Đạo giáo thống nhất, Âm Dương đạo không còn thế lực nào để hợp tác nữa. Nói cách khác, ở Trung Hoa này họ không thể tìm được tay chân nào có thể làm việc cho họ nữa.
Cộng thêm hành động trước đó của bộ phận Đặc Biệt, hiện giờ họ chỉ có thể đơn độc hành động, hơn nữa còn không thể xuất hiện trắng trợn trong phạm vi Đạo giáo, vì dù sao thì âm mưu của họ cũng đã bị bại lộ rồi. Nếu như bị người của Đạo giáo phát hiện sẽ không thể tránh khỏi làm lớn chuyện lên.
Lúc trước tôi từng tìm hiểu, dựa theo thời gian xuất hiện của sứ giả Ngũ Hành thì chắc chắn bọn họ ẩn náu ở gần đây. Mà còn một điều nữa, tuy tôi lựa chọn hi sinh vì đại nghĩa, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ cơ hội cuối cùng.
Cho nên tôi suy đoán, bọn họ chắc chắn đang bí mật giám sát hành động của tôi, xem xem tôi có đi lấy bút Thiên Sư và lò Luyện Đan để đổi lấy Y Y thật hay không. Hay nói cách khác, trong vòng ba ngày này, Y Y chắc chắn vẫn còn an toàn.
Nhưng nếu vượt quá thời gian ba ngày theo ước định, với tình cảnh của họ bây giờ, chắc chắn họ sẽ giết Y Y. Mà việc hiện giờ tôi cần làm đó chính là tìm kiếm manh mối của họ, đồng thời nghĩ cách dẫn dụ họ ra.
Suốt một ngày trời, tôi đều đi vòng quanh thôn làng để tìm kiếm manh mối của họ. Khi đi ngang qua trấn nhỏ dưới chân núi Miêu Vương, tôi phát hiện ra bốt chặn phía trước đã được gỡ bỏ.
Có không ít đệ tử Đạo giáo đang bận rộn sắp xếp bố trí lại trấn nhỏ này, thoạt trông như có vẻ muốn cải tạo trấn nhỏ này thành trung tâm tiếp đón của Đạo giáo phía Nam.
Bởi vì những chuyện lão tổ Diệp gia làm lúc trước đã khiến thôn dân vùng này nảy sinh nỗi sợ với Đạo giáo, nên muốn khôi phục địa vị Đạo giáo trong lòng họ chắc chắn sẽ tốn không ít thời gian để tuyên truyền văn hóa Đạo giáo.
Nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian, dù cho xã hội có phát triển nhanh chóng ra sao thì Đạo giáo vẫn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật của mọi người. Đám tang cần Đạo, phong thủy cần Đạo, yêu ma quỷ quái lại càng cần Đạo giáo.
May mắn là đám Lâm Tiêu tôn trọng sự lựa chọn của tôi, không xuất núi tìm tôi mà để tôi lặng lẽ rút khỏi Đạo môn.
Sau khi lượn một vòng thám thính ở thôn làng gần đó, tôi vẫn không nghe được bất kỳ manh mối nào liên quan đến Âm Dương đạo, cứ như họ đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Tôi thấy sắc trời đã tối dần nên đành phải tìm một quán trọ gần đó để ở lại, dự định sáng mai sẽ lại đi thám thính ở trấn nhỏ gần đó.
Hiện tại tôi đã cách núi Miêu Vương ngày một xa, nhưng đây là con đường bắt buộc để đến núi Miêu Vương. Thôn này cũng chỉ có một quán trọ nhà dân, rất đìu hiu, lúc tôi đi vào tìm chỗ ngủ trọ, ngoại trừ bà chủ đang nghỉ ngơi trên ghế sofa ra thì chẳng còn vị khách nào nữa.
Bà chủ là một người phụ nữ trung niên rất nhiệt tình, sau khi sắp xếp phòng cho tôi lại còn hăng hái làm cho tôi mấy món ăn dân dã. Tôi đã một ngày không ăn không uống nên đói không chịu được, nên cũng chẳng khách khí nữa, cứ vậy mà ăn hùng hục như hổ đói.
Vừa mới và được một bát cơm vào bụng thì có ba người ăn mặc như đạo sĩ đi vào tìm chỗ ngủ trọ, họ cất giọng hỏi: "Bà chủ, xin hỏi bà có cho thuê chỗ ngủ trọ không?"
"Có, có! Phòng còn nhiều lắm, các vị đạo trưởng mau vào nghỉ ngơi, tôi lập tức làm đồ ăn mang lên cho mọi người!" Bà chủ nhiệt tình bắt chuyện mời bọn họ vào, ba người kia sau khi bước vào cũng nhìn thấy tôi.
Giờ tôi đang ăn mặc như người bình thường, không mặc đạo bào, hơn nữa họ cũng không biết tên của tôi, chỉ coi tôi là người thuê trọ bình thường, nên lịch sự mỉm cười với tôi ra vẻ chào hỏi.
Tôi cũng tiện thể quan sát họ một lát. Ba đạo sĩ này tuổi không lớn lắm, ướm chừng ngoài ba mươi. Họ mặc đạo bào, trên lưng còn đeo kiếm gỗ đào, bên hông cũng treo túi càn khôn.
Tôi thấy họ còn buộc tóc dài, trông cách ăn mặc này có lẽ là đệ tử của Đạo quan nào đó.
Tôi còn đang quan sát họ, bỗng một người trong số họ mở miệng: "Đi cả nửa ngày đường cuối cùng cũng đến được núi Miêu Vương. Bây giờ Đạo giáo thống nhất, những người tu đạo như chúng ta cuối cùng cũng coi như có thể có chỗ đặt chân rồi!"
"Đúng thế! Đạo giáo trước đây đấu nhau ngoài sáng trong tối, những đạo sĩ chính thống chúng ta chẳng có đất đặt chân! Mà cũng phải cảm tạ ân nhân của Đạo môn - Lý Sơ Cửu, nếu như không có cậu ấy thì cũng sẽ không có Đạo giáo của ngày hôm nay. Chỉ tiếc là bởi vì bị bộ phận Đặc Biệt uy hiếp nên cậu ấy mới lựa chọn rút lui khỏi Đạo giáo." Một đạo sĩ khác cảm thán.
Nghe bọn họ nói vậy tôi mới biết họ là những đạo sĩ muốn nương nhờ vào núi Miêu Vương. Cũng không khó tưởng tượng, bây giờ Đạo giáo đã được thống nhất, nhất định sẽ có nhiều người tu đạo gia nhập vào Đạo giáo phía Nam hơn.
"Có điều bên phía bộ phận Đặc Biệt đã truyền tin trong Đạo môn rằng Lý Sơ Cửu rút lui khỏi Đạo môn xong thì họ cũng không can thiệp vào chuyện của Đạo môn nữa, để Lâm Tiêu chưởng quản Đạo giáo phía Nam. Thật ra tôi nghĩ mãi cũng không thông, tại sao bộ phận Đặc Biệt cứ nhất quyết phải nhằm vào Lý Sơ Cửu? Chúng ta tuy chưa từng được gặp Lý Sơ Cửu, nhưng sự tích anh hùng của cậu ấy cũng đều được nghe không ít. Cậu ấy đối xử với đệ tử Đạo giáo như anh em ruột, có thể trả giá tất cả vì Đạo môn. Thế nhưng vì sao mà bộ phận Đặc Biệt cứ nhằm vào cậu ấy mãi thế! Họ đã đuổi Lý Sơ Cửu ra khỏi Đạo môn lần thứ hai rồi! Ầy!"
Nghe họ thảo luận mà tôi cũng thầm buồn bực. Lúc trước tôi chưa nghĩ kĩ đến chuyện này, vì sao bộ phận Đặc Biệt cứ chăm chăm nhằm vào tôi? Trước đây còn có lí do của họ rằng do tôi không dễ khống chế, sợ tôi sẽ làm lung lay vị trí lãnh đạo của bộ phận Đặc Biệt ở trong Đạo giáo.
Nhưng bây giờ Đạo giáo thống nhất, sau khi tôi rút khỏi Đạo môn, bộ phận Đặc Biệt cũng tuyên bố từ nay về sau không còn can thiệp đến chuyện của Đạo giáo nữa, khiến tôi nghĩ mãi mà không ra.
"Thật ra điều này có lẽ cũng có thể là do ý của Lý Sơ Cửu, cao nhân như cậu ta e là muốn tìm một nơi lánh đời để tu luyện, sớm ngày đắc đạo thành tiên. Nhưng bất kể thế nào, Đạo môn có được như ngày hôm nay quả thực phải cảm ơn cậu ta."
Danh tiếng của tôi khá nổi trong Đạo giáo, nhưng nhiều người lại không nhận ra tôi. Hiện giờ tuy tôi đã tuyên bố rút khỏi Đạo giáo, nhưng lúc nghe thấy mấy người tu đạo này nhắc đến tên mình, lòng hư vinh trong tim vẫn khiến tôi len lén tự hào.
Tôi nghe thêm một lúc, thấy họ nói chuyện Đạo giáo một hồi, hầu như đều là chuyện liên quan đến tu đạo, chứ không phải những thứ danh lợi và thưởng ngoạn phong hoa tuyết nguyệt ngoài kia. Nói thật là tôi rất mừng.
Chỉ cần mỗi một người tu đạo đều một lòng hướng đạo, thì con đường huy hoàng của Đạo giáo sẽ không còn xa nữa.
Sau khi bà chủ mang thức ăn lên cho họ, tôi cũng trở về gian phòng của mình, tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút, sáng hôm sau sẽ xuất phát. Tuy hiện tại Đạo môn thái bình, nhưng tôi vẫn buộc lục lạc trên cửa sổ theo thói quen, đây là thói quen trước giờ của tôi vì lo nửa đêm có người đánh lén.
Có lẽ là do mệt mỏi nên tôi vừa mới nằm lên giường đã ngủ thiếp đi. Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, tôi chợt mơ thấy Y Y, mơ thấy cô ấy đang khóc, khóc rất đau lòng.
Tôi gọi cô ấy, nhưng cô ấy hình như không nghe thấy giọng tôi. Cho dù tôi đã đi đến trước mặt cô ấy, cô ấy cũng không nhìn thấy tôi. Tôi muốn đến gần ôm cô ấy, thế nhưng bản thân tôi lại đi xuyên qua người Y Y, tựa như người đang khóc trước mặt tôi không phải Y Y mà chỉ là một khoảng không trong suốt.
Tiếng cô ấy càng khóc càng đau lòng, đến khi tôi tỉnh lại từ trong giấc mộng mới phát hiện ra người mình đã đầm đìa mồ hôi. Tôi nhỏm người dậy, trèo xuống giường, lúc mở cửa sổ ra mới phát hiện ra giờ đã là quá nửa đêm.
Một mảnh trăng tàn treo giữa bầu trời đêm, khung cảnh rất yên tĩnh, cũng rất lạnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ếch kêu ộp ộp.
Tôi ngẩng đầu nhìn mảnh trăng tàn, âm thầm nói: "Y Y, đời này anh Cửu có lỗi với em. Bất kể thế nào, anh Cửu nhất định sẽ tìm được em!"
Tôi không buồn ngủ nữa, cứ ngồi như vậy một mạch đến tận hừng đông. Trời vừa sáng, tôi rời khỏi quán trọ, tiếp tục đến thôn làng tiếp theo thám thính manh mối về Thạch Minh Thánh Hàm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi không hề chậm trễ, bất giác tôi đã ngày càng cách xa núi Miêu Vương, giờ đã sắp lên đến huyện. Dò hỏi cả một ngày trời vẫn không hề có bất kỳ manh mối nào, cứ như Thạch Minh Thánh Hàm chưa từng đến núi Miêu Vương.
Giờ đã là ngày thứ hai rồi, tôi bắt đầu sốt ruột hẳn. Chỉ còn lại một ngày nữa thôi, nếu như không tìm được Y Y, Thạch Minh Thánh Hàm sẽ xuống tay.
Nghĩ đến đây, tôi lại càng cuống quýt như kiến bò chảo nóng. Tôi không hề buồn ngủ, cũng không dám lãng phí bất cứ một giây nào, vẫn kiên trì đi hỏi thăm tung tích của Thạch Minh Thánh Hàm. Chờ đến khi tôi lên đến huyện thì đã là sau nửa đêm.
Trên huyện lại càng khó tìm, tôi loay hoay không có mục tiêu như con ruồi không đầu. Tôi dừng lại ở huyện một lát, cuối cùng lựa chọn trở về núi Miêu Vương.
Đợi đến khi tôi tìm đến quán trọ kia thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Chỉ còn nửa ngày nữa là đến kỳ hạn ba ngày như đã hẹn.
Tôi sốt ruột đến mức suýt điên lên. Thật ra trong lòng tôi hiểu rõ rằng tôi không thể nào tìm được họ. Tôi tìm kiếm họ không ngừng nghỉ như vậy chỉ là ôm tâm lý trông chờ vào chút vận may cuối cùng mà thôi.
Thạch Minh Thánh Hàm không như những người khác, nếu như cô ta trốn đi thì muốn tìm cô ta quả thật còn khó hơn lên trời.
Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định không đi tìm nữa. Nếu Thạch Minh Thánh Hàm đang âm thầm giám sát tôi, vậy tôi sẽ để họ đến cửa tìm tôi. Bất kể thế nào, tôi cũng phải liều mạng báo thù vì Y Y.
Quyết định xong, tôi bèn ở lại quán trọ để chờ họ. Tôi gọi một bình rượu rồi chờ họ đến. Vật vã cả một buổi chiều ròng rã, cuối cùng trời cũng đã tối.
Tôi bảo bà chủ mở cửa quán trọ, rồi thấy thời gian không còn sớm, tôi bảo bà ấy về nhà trọ nghỉ ngơi, tôi sẽ trông quán trọ hộ.
Thời gian trôi qua từng giây một, khi tôi uống xong chén rượu cuối cùng cũng là lúc bước sang giờ Tý, cũng có nghĩa là kỳ hạn ba ngày đã đến. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng động vang lên.
Nghe thấy tiếng động, tôi vội vàng chạy ra khỏi quán trọ, trông thấy cách cửa lớn không xa có đặt một bao tải. Bao tải đặt trên đất không nhúc nhích, người bên trong không có bất cứ động tĩnh gì. Không cần nghĩ cũng biết người ở bên trong chính là Y Y.
Tim tôi tức thì rơi xuống vực sâu lạnh lẽo, ngay cả nhịp tim dường như cũng ngừng đập.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận