Tôi đã đoán ngay ra được là chắc chắn Tử Long sẽ không tin lí do trước đó, chẳng qua là anh ấy không nói ra thôi. Anh ấy sợ tôi và lão quỷ sẽ còn giấu giếm thêm nữa nên mới nhẫn nhịn tới tận giờ.
Thấy tôi ngạc nhiên ra mặt, anh ấy mới cười tươi rói, nói: "Hai chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh chỉ cần nhìn một cái là biết ngay em có nói dối hay không. Hai người đã không muốn nói lí do thì anh cũng không hỏi thêm làm chi. Nhưng Địa ngục Cửu U không phải là nơi bình thường, nếu không ở bên cạnh em thì anh sẽ không thể nào yên tâm!"
Tôi biết tính của Tử Long, muốn khuyên anh ấy chỉ là phí công. Còn lão quỷ mất công tính kế, cuối cùng lại không tính được tới chuyện, Tử Long dùng thuốc mê.
Nghĩ tới lời tiên đoán trên trụ đá, trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi, song tôi lại không dám nói cho Tử Long. Nếu như anh ấy biết thì dù tôi có khuyên như nào anh ấy cũng sẽ cùng tôi đi tới Địa ngục Cửu U.
"Còn đợi gì nữa? Đi thôi! Nơi này rất bí mật, có Diệp Chu Tinh và lão quỷ ở đây, thân xác của chúng ta sẽ an toàn."
Tử Long thấy tôi không nói gì bèn nhắc nhở.
Đã không thể ngăn anh ấy lại, tôi đành gật đầu nghe theo.
Tiếp đó, hai chúng tôi cùng ngồi xuống, thực hiện pháp quyết. Hiện tại đạo hạnh của chúng tôi còn kém, không thể mang theo cả thân xác để tiến vào Âm tào Địa phủ, đành phải tách hồn ra trước.
Đầu tiên chúng tôi niệm chú pháp mở cửa Âm tào Địa phủ, sau đó lại niệm chú ngữ để hồn phách rời thân thể.
Sau khi đã tách rời hồn phách, chúng tôi nhìn nhau, gật đầu ăn ý rồi đồng thời bay vào trong cửa âm. Vừa bay vào, chúng tôi lập tức bị hút vào trong một thế giới tối tăm không ánh mặt trời. Hồn phách của chúng tôi xoay tròn không ngừng, khoảng hai ba phút sau, một thế giới mờ mịt, xám xịt đã xuất hiện trước mắt chúng tôi. Nơi đây không hề có sự sống, chỉ toàn một mảng vắng lặng. Vừa rơi xuống đất, chúng tôi đã xuất hiện ngay trước Quỷ Môn quan.
Quỷ sai bảo vệ Quỷ Môn quan vừa nhìn thấy tôi đã nhíu mày, hỏi: "Đại ca, thế quái nào mà anh lại tới vậy?'
Liên tiếp mấy lần đi xuống Âm tào Địa phủ, không ngờ tôi đã trở thành khách quen luôn, đến ngay cả con chó dữ mà quỷ sai dắt theo cũng không thèm sủa tôi. Đúng là gặp người quen, chó không sủa.
Tôi cười lịch sự, nói:
"Đại ca quỷ sai, lần này tôi tới là có việc nghiêm túc!"
"Có lần nào tới mà anh không phải vì việc nghiêm túc?"
Quỷ sai khóc dở mếu dở, nói: "Tôi không ngăn được anh, anh tự đi đi."
Tôi không ngờ lần này quỷ sai lại để tôi vào thẳng trong. Tôi vội vàng nói cảm ơn, sau đó cùng Tử Long bước qua Quỷ Môn quan. Chúng tôi vừa bước tới đường Hoàng Tuyền thì nhìn thấy có âm binh đang đi tuần.
Sau khi thấy chúng tôi xuất hiện, chúng lập tức bay tới, chặn chúng tôi lại. Tên âm binh cầm đầu nhìn thấy tôi, mặt mày cau có, giống như gặp phải một kẻ mặt dày vô lại suốt ngày tới nhà vậy.
Tôi còn chưa nói được câu nào để rào trước đón sau thì gã đã cười khổ, mở lời trước: "Đạo trưởng, Địa phủ này là nhà anh à? Sao cứ lúc không có chuyện gì là anh lại xuống kiếm chuyện vậy? Anh đúng là tên đạo trưởng mặt dày nhất, điên cuồng nhất mà tôi từng gặp đấy."
Nghe được lời gã nói, Tử Long bật cười, trêu ghẹo tôi: "Sơ Cửu à, xem ra em đã thành khách quen dưới Âm tào Địa phủ rồi, không chừng sau này dương thọ của em hết rồi, có khi xuống đây lại kiếm được một chân gì đó."
Tôi cười bất đắc dĩ, sau đó nhìn âm binh cầm đầu, nói: "Đại ca âm binh, lần này tôi xuống đây là có chuyện quan trọng thật mà, làm phiền anh châm chước, dẫn chúng tôi tới Mười tám tầng địa ngục!"
"Mười tám tầng địa ngục?"
Tên âm binh cầm đầu nghe mà há hốc miệng, khoa trương tới mức có thể nuốt gọn một cái bánh bao. Sau mấy giây ngạc nhiên, gã mới phản ứng lại:
"Đạo trưởng, lần trước anh xông vào Địa phủ, lần này lại đòi vào Mười tám tầng địa ngục, thế lần sau anh định xông thẳng vào điện Diêm Vương à? Anh không thể xuống Mười tám tầng địa ngục. Dù anh có bản lĩnh nhưng nơi đó đến cả âm binh như chúng tôi còn không dám đi, chỉ dám đưa ác quỷ tới đó vì chức trách. Nơi đó không thuộc phạm vi quản lý của Diêm Vương, mà là của Phật gia."
Những điều gã nói tôi đều đã biết. Âm tào Địa phủ khi mới xuất hiện là do đạo giáo cai quản, nhưng sau này do có nhiều ác ma không thể đầu thai truyển thế, ở lại gây loạn nên mới có sự xuất hiện của Phật gia, cuối cùng hình thành nên Mười tám tầng địa ngục.
Đám ác quỷ nhốt trong Mười tám tầng địa ngục có địa tạng vương Bồ Tát trấn áp, siêu độ oán niệm của bọn họ. Những ai có thể siêu độ được thì mới có thể quay về Âm tào Địa phủ tiến vào lục đạo luân hồi.
Vì vậy, bộ máy hoạt động của Âm tào Địa phủ là do Phật gia và Đạo gia cùng cai quản, duy trì sự cân bằng âm dương của âm gian và dương gian.
Tôi không giải thích rõ ràng ra, chỉ là tiếp tục khách sáo: "Đại ca âm binh, thật sự chúng tôi có việc gấp, xin hãy dẫn đường cho!"
Tên âm binh này lắc đầu, nói: "Lần trước ngài phán quan đã nói, chắc chắn anh sẽ còn tới nữa nên đã dặn dò bọn tôi, gặp phải phần tử ngoan cố như anh, chỉ cần không làm loạn ở Âm tào Địa phủ thì có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng các anh lại đòi xuống Mười tám tầng địa ngục thì tôi không quyết được. Anh để tôi đi thông báo một tiếng, nghe ý của cấp trên. Nhớ trong lúc tôi đi hỏi, tuyệt đối không được gây chuyện, nếu không, tôi sẽ phải chịu phạt đấy."
Tôi vội vàng gật đầu, nói: "Đại ca yên tâm, tôi ở đây đợi tin tức của anh. Tuyệt đối sẽ không gây chuyện!"
Tên âm binh cầm đầu hình như vẫn không quá tin tưởng vào chúng tôi nên dặn dò thuộc hạ của mình: "Các ngươi trông chừng họ, đừng để họ gây chuyện, nếu không lại phiền toái to đấy."
Sau khi dặn dò thì tên âm binh này mới đi vào trong điện Diêm La. Tôi và Tử Long đứng trên đường hoàng tuyền đợi gã mà trong lòng cảm thán vô cùng. Nghĩ tới lần đầu bị âm binh dẫn tới Âm tào Địa phủ, tôi đã bị dọa sợ chết khiếp. Sau khi trải qua vài lần, giờ tôi đã không còn sợ gì nữa.
Dù sao chúng tôi cũng là người tu đạo, thường giao thiệp với ma quỷ. Chúng tôi và Âm tào Địa phủ cũng có vài điểm tương đồng. Chỉ có điều, tôi nghe nói xông vào Âm tào Địa phủ thì sẽ bị báo ứng trời phạt. Tính ra, tôi bị báo ứng cũng không ít ỏi gì, thêm một lần cũng thế mà thôi.
"Sơ Cửu, em xem, nếu không phải vì họ không thể làm gì được em thì đám âm binh đang canh chừng đây chắc chắn đã hằm hè nhìn chúng ta rồi."
Tử Long quan sát đám âm binh xung quanh, nói nhỏ với tôi một câu.
Tôi cười nói: "Bọn họ cũng từng là người, chẳng qua có duyên với Đạo gia hoặc Phật gia lúc sống nên sau khi chết mới được làm những việc này, nói cho cùng thì tâm lý vẫn không khác gì lúc còn sống. Mà con người ấy, hầu hết đều quen nịnh hót. Nếu anh em chúng ta không có bản lĩnh thật, chắc chắn bọn họ sẽ không nói chuyện tử tế với chúng ta thế đâu."
Tử Long gật gù, cũng không nói gì thêm. Đợi tầm mười lăm phút, tôi mới nhìn thấy âm binh cầm đầu kia bay trở lại.
Tôi nhìn bộ dạng ung dung của gã thì đoán chắc là các vị ở trên đã đồng ý. Quả nhiên, tên âm binh đó đã lên tiếng: "Đạo tưởng, phán quan đã đồng ý rồi. Nhưng ngài ấy kêu tôi nhắc nhở anh một câu. Mười tám tầng địa ngục là địa bàn của Phật gia, Địa Tạng Vương Bồ Tát có cho anh vào đó hay không là chuyện của ngài ấy. Có điều, các anh đừng có xông bừa vô đấy. Dù sao Phật với Đạo không chung một đường, cố gắng đừng gây chuyện, thấy không ổn thì quay lại ngay!"
"Cảm ơn đại ca, đợi sau khi tôi trở lại, nhất định sẽ hiếu kính anh tử tế, đốt cho anh thật nhiều tiền vàng."
Tôi vội nói cảm ơn. Tên âm binh gật đầu, chớp mắt với tôi, giống như nói tôi rất biết điều.
Tiếp đó, gã đưa chúng tôi tới Mười tám tầng địa ngục. Đường dẫn tới Mười tám tầng địa ngục ở bên khác, phải đi hết đường Hoàng Tuyền.
Sau khi ra khỏi phạm vi của Âm tào Địa phủ, xung quanh trở nên hoang vu đến rợn người. Đầy trời là bụi cát vàng, không hề có sự sống. Xung quanh còn đầy những cô hồn dã quỷ bay lập lờ. Đám cô hồn dã quỷ này không được Địa phủ thu nhận, rồi lại không còn ý thức, chỉ biết lang thang không ngừng cho tới khi mảnh hồn phách cuối cùng tan biến.
Đi được tầm nửa giờ đồng hồ, khu vực mờ mịt trước mặt đột nhiên xuất hiện một dải đồi trọc lốc. Mấy ngọn đồi không cao nhưng trải dài miên man, trập trùng, rãnh ngang rãnh dọc.
Tôi chưa từng đến nơi này nhưng hình như đã không có đường đi nữa, bởi đã bị những ngọn đồi chặn mất.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì âm binh dẫn đường đã dừng lại.
"Đạo trưởng, chúng tôi chỉ có thể đưa anh tới đây. Chúng tôi không có thủ dụ của Diêm Vương nên không thể đi tiếp. Chỉ có quỷ sai áp giải ác quỷ thì mới có thể đi qua khu đồi này! Nhưng chỉ cần các anh đi qua được là sẽ nhìn thấy Mười tám tầng địa ngục!"
Tôi có thể nhận ra trong câu nói của tên âm binh có hàm ý gì đó.
Tôi đang định hỏi thăm thì đã thấy sắc mặt Tử Long trầm xuống, anh ấy còn hỏi lại với giọng khá lo lắng: "Lẽ nào phía trước chính là núi Kê Minh, dãy Ác Cẩu trong truyền thuyết?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận