Tia sáng màu máu kia đột nhiên lóe lên rất kỳ lạ, xuất hiện đúng vào lúc không ai để ý rồi biến mất. Lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn thì không còn thấy nó đâu nữa!
"Lẽ nào do mình căng thẳng quá nên sinh ra ảo giác?" Tôi chau mày lẩm bẩm một mình. Nhìn lên phía trên đầu lần nữa, vẫn không thấy gì, lúc này mới bắt đầu hoài nghi vừa rồi mình bị ảo giác thật?
Lúc này Mạnh Doanh vẫn đang rất kích động, anh ta túm được sợi dây thừng đỏ, lập tức buộc vào chuông Âm Dương, sau đó đè mạnh xuống đất. Hai tay kết ấn lại lần nữa, nhanh chóng niệm chú ngữ.
Vết nứt trên mặt băng vẫn giữ nguyên tốc độ đó, thậm chí thanh kiếm tiền đồng cắm giữa trận pháp cũng đã bị đổ xuống kẽ nứt. Khi tôi tìm kiếm vết máu chảy vào trong lớp băng thì chúng đã biến mất từ lúc nào rồi!
Có điều, với tốc độ rạn nứt hiện giờ, nhiều nhất chỉ vài phút nữa, lớp băng mấy chục năm này sẽ hoàn toàn bị nứt ra.
"Hài! Chắc do mình quá căng thẳng nên mới đa nghi như thế!" Tôi cười khổ thầm than thở, sau đó lập tức xốc lại tinh thần, không để bản thân suy nghĩ lung tung nữa, sắp đưa được những thi thể kia ra ngoài rồi!
Nhân lúc Mạnh Doanh chuẩn bị dùng thuật cản cốt hoán hồn, tôi vội vàng đi xem xét dòng chảy của con sông. Một lúc nữa Mạnh Doanh đánh thức những thi thể kia dậy, sẽ phải dẫn bọn họ ra ngoài. Chắc chắn không thể nào trèo lên được, chỉ có thể đi ra từ mặt đất bằng phẳng thôi.
Sau khi đi qua vết nứt hẹp nhất ở phía sau, trước mặt hiện ra một khung cảnh bồng lai khác hẳn. Rộng hơn so với khe nứt chỗ bầy xác bị đóng băng không biết bao nhiêu lần, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những tảng đá kì lạ san sát nhau.
Vì đá tạp quá nhiều, lại thêm phần lộn xộn nên tầm nhìn hoàn toàn bị cản trở, không nhìn rõ được phía xa. Tôi nghe thấy tiếng nước chảy, dẹp đống đá qua bên trái, vừa hay nhìn thấy một con sông ngầm đang chảy ào ào!
Nói là sông chi bằng gọi là con suối nhỏ thì đúng hơn, nó chỉ rộng không tới một mét. Nước suối trong suốt, có thể nhìn xuống tận đáy, bề mặt nước còn tỏa ra hơi lạnh.
Tôi muốn nhìn xem đầu nguồn con suối ở đâu, nhưng vì đá tạp quá nhiều, một phần con suối lại chảy từ trong núi ra, nên trong thời gian ngắn không thể xác định được hướng chảy của con suối.
Nhưng theo quan sát của tôi, dòng chảy có lẽ là từ Tây sang Đông. Nói cách khác, chúng tôi chỉ cần men theo đầu kia của hẻm núi, chắc chắn sẽ có thể ra khỏi hẻm núi sâu cả trăm mét này.
Sau khi xác định được phương hướng, tôi vội vàng quay lại tìm Mạnh Doanh! Lúc tôi quay lại, Mạnh Doanh đã sắp hoàn tất thuật cản thi hoàn hồn, đang chuẩn bị rung chuông Âm Dương.
Tôi quan sát lại tình hình vết nứt trên lớp băng, đã nứt ra ít nhất khoảng mười centimet. Cách số thi thể kia chỉ còn vài phân nữa thôi!
Lúc này Mạnh Doanh cũng đang chờ đợi, chờ lớp băng nứt ra tới chỗ những thi thể, anh ta sẽ dùng thuật cản thi hoàn hồn đánh thức những thi thể đã ngủ say mấy chục năm kia dậy!
Nói thẳng ra, lúc này tôi rất kích động và cũng rất mong chờ. Việc sắp sửa diễn ra chắc chắn sẽ là giai thoại lưu truyền trong Đạo môn sau này! Sự tích anh hùng của Mạnh Doanh cũng giống như sư phụ Mã tam nương của anh ta, sẽ được hậu nhân lưu truyền ca tụng!
"Xẹt... xẹt xẹt..."
Ngay lúc tôi đang chờ đợi giây phút lịch sử của Đạo môn, trong balo bỗng vang lên tiếng bộ đàm bất thường. Nghe thấy tiếng động kỳ lạ, tôi bèn lục tìm trong balo.
Vừa mở balo, chiếc bộ đàm bên trong đã lăn ra! Tiếng bộ đàm rất gấp và ồn ào, như thể người bên trên muốn nói chuyện. Tôi cầm lấy bộ đàm, alo alo vài tiếng nhưng không nghe thấy tiếng người đáp lại.
Nhưng tiếng bộ đàm đứt quãng ngày càng cấp bách, hình như người cầm bộ đàm ở phía trên đang thực sự sốt ruột.
"Alo? Có ai nghe thấy không?" Tôi hét vào trong bộ đàm lần nữa, đồng thời vỗ vào nó vài cái. Sau khi đập vài cái, đột nhiên nghe thấy tiếng A Cẩu mơ hồ không rõ ràng: "Anh Cửu... lên đây đi... phong thủy khác thường... sắp xảy ra chuyện..."
Tôi nghe thấy câu này, nhưng không đầy đủ. Cứ bị ngắt quãng liên tục, hơn nữa tôi phải nghe thật cẩn thận mới nghe ra được những từ đó. Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn đó là giọng A Cẩu đang rất cấp bách.
"Ha ha, Sơ Cửu, lớp băng vỡ rồi!" Đúng lúc tôi đang thử kết nối những lời A Cẩu vừa nói lại thì Mạnh Doanh bất ngờ hưng phấn hét lên. Tôi còn chưa kịp nhìn tình hình bên phía Mạnh Doanh đã nghe thấy tiếng chuông Âm Dương vang lên lanh lảnh, tiếp đó lại lần nữa nhìn thấy một tia sáng màu máu kỳ ảo.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc tia sáng đó phản chiếu từ sườn núi đối diện sang, sau vài lần uốn cong phản chiếu, vừa vặn chiếu lên đúng chỗ nứt trên lớp băng.
Trong thoáng chốc, tôi bỗng nhìn thấy những thi thể bị chôn vùi trong lớp băng chớp mắt! Mạnh Doanh hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, vẫn tiếp tục rung chuông lần nữa.
"Mạnh đại ca, có gì đó không đúng, mau dừng lại đi!" Nhìn thấy những điều vừa xảy ra, tôi lập tức hô lớn về phía Mạnh Doanh. Nghe thấy tôi gào lên như vậy, Mạnh Doanh cũng quay đầu lại nhìn tôi, nhưng lại nở một nụ cười ma quái.
Nhìn thấy nụ cười đó, toàn thân tôi nổi da gà.
Nhưng không phản ứng lại kịp, Mạnh Doanh bất ngờ đứng dậy, rút một con dao găm từ hông ra, chớp nhoáng rạch một đường vào giữa lòng bàn tay. Con dao vừa cắt xuống, máu tươi phun ra tung tóe, toàn bộ đều nhỏ xuống bề mặt băng.
Kỳ lạ hơn là, mặt băng trước mặt Mạnh Doanh hoàn toàn bằng phẳng, nhưng khi máu từ trên tay anh ta nhỏ xuống đều chảy hết vào trong những khe nứt kia, giống như mặt băng đang hút hết máu của Mạnh Doanh vậy!
Chỉ vẻn vẹn hai ba phút sau, tôi lại trông thấy những thi thể dưới lớp băng chớp mắt lần nữa. Khi mắt của bọn họ mở trừng lên, tôi phát hiện ra trong con ngươi màu đỏ của họ cũng xuất hiện tia máu kỳ lạ.
Nhất là vẻ mặt hung dữ đáng sợ của bọn họ lại cũng nở một nụ cười ma quái.
Sau khi nhìn rõ tình hình trước mắt, tôi lập tức cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng chỉ có một suy nghĩ bất an, những cái xác này sắp sống lại rồi ư!
"Thức tỉnh đi những vong hồn oan khuất! Khà khà..." Đúng lúc tôi đang sững sờ, Mạnh Doanh đột nhiên hét lớn, bật ra tiếng cười khanh khách nham hiểm.
Giọng nói đó hoàn toàn không phải là giọng của anh ta, là chất giọng đều đều khàn khàn của người già, nghe rất đáng sợ.
Khi tôi hoàn hồn lại, đúng lúc phát hiện ra Mạnh Doanh đang đứng trong luồng sáng màu máu mờ ảo kia! Nhìn lại khe nứt lần nữa, những thi thể bị đóng băng mấy chục năm kia đang chầm chậm bò ra khỏi kẽ nứt!
Cho tới tận lúc này tôi mới hiểu ra, tia sáng màu máu đó được phát ra từ Sát Quỷ Kiếp Long Tàng Phong Châu. Viên Tàng Phong Châu kia hấp thụ hết oán hận của các tiền bối Đạo môn, mà nỗi oán hận của họ chính là muốn giết chết hết những thầy Âm Dương đã xâm lược năm đó. Đó là nỗi oán hận tàn sát, đương nhiên không thể xem nhẹ!
Còn Mạnh Doanh lúc này, vô tình đã bị nỗi oán hận đó khống chế mất rồi! Chẳng trách vừa rồi A Cẩu lại nói như vậy, phong thủy dị thường, hóa ra là nói đến việc xuất hiện hiện tượng phong thủy Sát Quỷ Kiếp Long.
Tôi im lặng hít sâu một hơi, cố gắng giữ lý trí, cũng không dám bước vào chỗ tia sáng màu máu bao phủ, chỉ đành lấy dây thừng trong balo ra. Sau khi kết lại một nút thòng lọng thì nhanh chóng ném sang tròng vào người Mạnh Doanh, tiếp đó giật Mạnh Doanh về phía sau, cố gắng kéo anh ta qua bên này!
Đúng là ngàn cân treo sợi tóc, ngay khi tôi vừa mới kéo Mạnh Doanh ra khỏi khu vực ánh sáng máu bao phủ, vô số thi thể không còn hoàn chỉnh đã bò ra khỏi lớp băng! Có người gãy cụt hai chân, chỉ có thể dùng tay để bò trên mặt đất, nhắm thẳng về phía chúng tôi.
Có người bị gãy cổ, bọn chúng nghiêng đầu loạng choạng đi về phía này. Còn có vài thi thể bị bổ đầu đang lắc lư lảo đảo cũng nhằm thẳng về phía này.
Bọn họ đã ngủ say mấy chục năm, cơ thể cứng ngắc, hình như vẫn chưa quen với một cơ thể có thể hoạt động trở lại. Tốc độ của họ không nhanh lắm, nhưng mỗi khi cử động, các khớp xương trên cơ thể lại phát ra tiếng kêu khực khực cứng đờ.
Nhất là đôi mắt của bọn họ, trong con ngươi đều lóe lên ánh sáng màu đỏ máu dị thường, giống như có ai đó dùng đèn tia tử ngoại chiếu vào mắt vậy, vô cùng u ám đáng sợ!
Lúc này Mạnh Doanh vẫn bị Tàng Phong Châu khống chế, không ngừng giãy giụa. Tôi vội vã ra sức lôi anh ta lại phía sau, kéo tới dưới chân mình. Bây giờ tôi mới phát hiện ra hai mắt của anh ta cũng lóe ra tia sáng màu máu kỳ lạ, nét mặt đầy phẫn nộ dữ tợn!
Đôi mắt nhìn tôi trở nên vô cùng xa lạ, hung ác, thậm chí còn mang theo sự hận thù khiến người ta cảm thấy ớn lạnh!
Không cần nghĩ cũng biết, anh ta đã bị nỗi hận thù khống chế, mất đi lý trí. Trông thấy bầy xác kia ngày càng tiến tới gần hơn, tôi chỉ đành áp chế Mạnh Doanh trước, một chân giẫm lên ngực anh ta, sau đó cắn vào đầu ngón trỏ, thuận thế cúi xuống chấm máu từ đầu ngón tay lên trán anh ta.
Tôi vừa điểm lên xong, cơ thể Mạnh Doanh lập tức run cầm cập, hai mắt nhắm lại rồi trợn trừng, màu đỏ quái dị trong đồng tử đột nhiên biến mất. Sau khi tỉnh táo, câu đầu tiên anh ta lại hỏi tôi: "Sơ Cửu, tôi bị sao vậy?"
Tôi không có nhiều thời gian giải thích dài dòng, chỉ xốc anh ta đứng dậy! Bấy giờ anh ta mới nhìn rõ tình hình xung quanh, buột miệng chửi thề một câu, sau đó cầm lấy bùa trấn thi đối phó với bầy xác đang xông tới trước mặt!
Tôi thấy anh ta định xông lên trước vội vàng can ngăn: "Mạnh đại ca, chúng ta không thể hủy đi thân thể của bọn họ, phải xua tan tà niệm trong cơ thể họ mới được! Nếu không, không có cách nào đưa bọn họ đi được nữa! Tôi giúp anh giữ chân bọn họ, anh mau tìm cơ hội khống chế họ lại! Nhanh lên nhé!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận