(*) Trong câu 'Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương đãi': Kẻ sỹ ba ngày gặp lại đã phải nhìn bằng con mắt khác.
gười đóng cửa lại chính là Thanh Long! Vừa rồi tôi mải quan sát Đại pháp sư, hoàn toàn không biết Thanh Long đã đóng cửa lúc nào? Hắn làm như vậy, chắc chắn là để chứng tỏ thân phận trước.
Theo như tính toán lúc đầu của tôi, đầu tiên là thăm dò tình hình đã, sau đó mới để hắn đi thuyết phục hơn một trăm đệ tử Linh tộc mà hắn dẫn về. Nhưng hiện giờ hắn quá xúc động, e cũng là vì tên hộ pháp lòng dạ độc ác kia.
Hắn vừa lên tiếng đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều quay lại nhìn hắn. Lúc này Thanh Long mặc áo bào đen, đeo mặt nạ, còn rất nhiều người chưa nhận ra hắn.
Đại pháp sư kia sững sờ một lát, sau đó nhận ra giọng nói của Thanh Long, ngay lập tức đứng bật dậy, chỉ vào Thanh Long ngỡ ngàng thốt lên: "Ngươi... ngươi vẫn chưa chết?"
"Ha ha!" Thanh Long lạnh lùng cười, chầm chậm tháo mặt nạ xuống, thất vọng trào phúng: "Tôi một lòng trung thành với Linh tộc, nhưng các người lại sợ tôi tạo phản, luôn muốn tìm cơ hội diệt trừ tôi! Uổng công tôi còn tin tưởng ông sẽ cho tôi một cơ hội, để tôi ở lại đảo Trường Sinh này. Nếu không nhờ ông trời chiếu cố, chắc chắn tôi đã hồn bay phách lạc từ lâu rồi!"
"Ngươi bị nhốt trong hồ Phệ Hồn ba ngày, vậy mà lại có thể sống sót trở ra! Ha ha..." Đại pháp sư cầm đầu không hề tức giận, điềm nhiên cười nói: "Thanh Long, ta biết bản lĩnh của ngươi đến đâu, đạo hạnh của ngươi chưa đủ để có thể thoát khỏi hồ Phệ Hồn. Ngươi có thể sống sót ra ngoài, ắt hẳn là nhờ Lý Sơ Cửu. Ngươi đến đại điện này, vậy đương nhiên Lý Sơ Cửu cũng đang ở đây. Lý Sơ Cửu, mau ra mặt đi!"
Đại pháp sư vừa dứt lời, không khí trong đại điện chớp mắt trở nên căng thẳng. Tất cả những người có mặt đều nhìn nhau, lo lắng tôi đang đứng ngay cạnh bọn họ! Nhưng bọn họ không biết, sau khi Thanh Long tiết lộ thân phận, tôi đã âm thầm len lên vị trí ngay phía trên đội ngũ, cũng chính là chỗ gần Đại pháp sư nhất.
"Không cần tìm nữa, Lý Sơ Cửu ở đây!" Cùng lúc lên tiếng, tôi gỡ mặt nạ xuống, cười hì hì nhìn năm Đại pháp sư đang đứng trước mặt: "Đại pháp sư, đáng lẽ ông nên giết chết tôi. Con người tôi vốn mệnh tiện, nhưng có ân báo ân, có thù báo thù. Ông đối với tôi thế nào, tôi sẽ trả lại gấp đôi như thế!"
Ngay khi tôi vừa nói xong, đệ tử Linh tộc có mặt ở đó lập tức chia thành hai nhóm, nhốn nháo rút vũ khí ra. Một nhóm bao vây tôi, còn một nhóm bao vây Thanh Long. Ánh mắt ai nấy nhìn tôi đều tràn đầy phẫn nộ và sát ý.
Không có mệnh lệnh của Đại pháp sư, bọn họ cũng không dám ra tay. Nhưng dường như Đại pháp sư không có ý định ra tay, ông ta nhìn tôi và Thanh Long cười lớn: "Hai người các ngươi quả thực thú vị, rõ ràng là có cơ hội chạy trốn, nhưng lại cứ phải mang mạng mình ra đánh cược, sao phải khổ vậy chứ? Mặc kệ các ngươi làm thế nào để sống sót ra khỏi hồ Phệ Hồn, nhưng chỉ cần các ngươi dám đến cung Trường Sinh này, thì ta dám đảm bảo sẽ giữ được các ngươi ở đây!"
Giọng nói của Đại pháp sư mang đầy sự khinh miệt, dứt lời, ông ta gõ mạnh quyền trượng trong tay xuống đất, dường như hoàn toàn không coi chúng tôi ra gì.
Thanh Long đã khóa chặt cửa lớn của cung Trường Sinh, đồng nghĩa với việc, chỉ có người thắng mới có thể bước ra khỏi cung Trường Sinh này. Bên ngoài rất ồn ào, có lẽ không ít đệ tử Linh tộc đã tụ tập lại.
Đáng tiếc, cung Trường Sinh chỉ có một lối ra vào, bất kể bọn họ có đông người đến thế nào cũng không có cách nào xông vào được! Mục tiêu của chúng tôi rất rõ ràng, đối thủ của tôi là năm Đại pháp sư. Còn về phần Thanh Long, hắn chỉ cần giúp tôi giữ chân những người khác là được.
Lúc này Thanh Long cũng không vội ra tay, hắn cười lớn, chậm rãi tiến đến chỗ tôi. Những người đang bao vây hắn không dám manh động, còn nhường ra một lối đi. Đến khi Thanh Long tới cạnh chỗ tôi, bọn họ lập tức vây lại, bao vây chặt chẽ lấy chúng tôi.
Thanh Long không có thái độ thù địch với các đệ tử Linh tộc khác, hắn chỉ đảo mắt qua bọn họ một lượt rồi lên tiếng: "Các ngươi còn nhớ di huấn lão tổ tông để lại chứ? Tuyệt đối không được tàn sát người cùng tộc, nhưng cũng tuyệt đối không được dùng pháp thuật đã học đối phó với người bình thường. Hiện giờ Đại pháp sư lựa chọn hợp tác với phân thân của Ma Vương, làm ngược lại với di huấn của tổ tiên. Nhưng nực cười hơn là, có kẻ lòng lang dạ sói còn muốn mưu đồ lợi dụng khống chế Ma Vương để thống trị Tam giới. Các ngươi có từng nghĩ, cho dù thành công hay thất bại, thì sinh linh Tam giới vẫn nhất định đồ thán, dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Các ngươi làm như vậy, có xứng đáng với tổ tiên hay không?"
Thanh Long gần như gào lên câu cuối cùng, hắn vừa nói xong, tôi phát hiện ra vài người bắt đầu dao động. Mặc dù không nói hẳn ra, nhưng đã xì xào bàn tán với người bên cạnh.
Trông thấy vậy, tôi bất giác cảm thấy vui mừng. Trước giờ tôi vẫn luôn tin vào nhân tính, giống như ước nguyện ban đầu khi tôi tìm tới Thanh Long nhờ giúp đỡ, không phải tất cả đệ tử Linh tộc đều muốn nhìn thấy Tam giới đại loạn.
"Hừ! Tà thuyết mê hoặc lòng người!" Thanh Long vừa nói xong, tên hộ pháp nham hiểm kia lập tức hừ lạnh, chỉ vào hắn quát lớn: "Thanh Long, tao đã biết mày có ý đồ xấu từ đầu rồi. Đưa theo hơn trăm đệ tử Linh tộc trở về đây, e là đã có kế hoạch làm thế nào lật đổ Đại pháp sư chứ gì! Ha ha, kẻ bất trung như vậy lại dám tự xưng là người một lòng trung thành với Linh tộc. Có điều, thời gian chính là minh chứng tốt nhất, hồ ly rồi sẽ lòi đuôi ra mà thôi. Mày muốn lật đổ Đại pháp sư, cũng phải xem mình có bản lĩnh đấy hay không chứ?!"
Tên hộ pháp đó hoàn toàn không chấp nhận Thanh Long, mỗi câu nói đều cay nghiệt lạ thường. Nhưng Thanh Long tuyệt nhiên không để bụng, hắn lắc đầu cười nói: "Nếu Thanh Long muốn tạo phản, hà tất phải chờ đến bây giờ? Tôi chỉ không muốn nhìn Linh tộc bị hủy hoại trong tay các người, Linh tộc chúng ta có nguồn gốc từ Đạo giáo, vốn dĩ là đồng tông. Lúc này phân thân Ma Vương quấy nhiễu sự yên ổn của Tam giới, đáng lẽ đệ tử Linh tộc phải đứng ra trừ ma vệ đạo. Chỉ cần các ngươi đồng ý đối phó lại với Ma Vương, Thanh Long nguyện tự vẫn ngay tại điện Trường Sinh này!"
"Phì!" Tên hộ pháp lạnh lùng khinh miệt, chỉ vào Thanh Long chửi mắng thậm tệ: "Trước nay Đạo giáo và Linh tộc như nước với lửa, Tam giới vốn dĩ phải tôn sùng Linh tộc, sao có thể đến lượt đám người tu đạo thấp kém quản lý Tam giới chứ? Linh tộc chúng ta nhất định sẽ rời khỏi đảo Trường Sinh, mày đã dùng mọi cách ngăn cản, còn nói không muốn lật đổ?"
Nghe những lời vu khống này, Thanh Long tức giận nhìn chằm chằm vào tên hộ pháp kia, cười lạnh: "Ngày nào mày còn không chết, thì Linh tộc sớm muộn cũng sẽ bị hủy trong tay mày! Hôm nay, tao sẽ giết mày trước, phải móc tim gan mày ra xem rốt cuộc nó đen tối đến mức nào?"
Lúc này Thanh Long đã hoàn toàn nổi giận, vừa dứt lời, hắn trực tiếp xông tới chỗ tên hộ pháp kia. Tên này cũng không có ý định chạy trốn, còn chủ động tiến lên, hai người lập tức sáp vào nhau giao đấu.
Thanh Long cố ý dẫn dụ tên hộ pháp tới chỗ cửa lớn, dường như cố ý muốn nhường chỗ chiến đấu lại cho tôi. Sau khi bọn họ bắt đầu giao đấu, tôi cũng nhìn về phía năm Đại pháp sư cất tiếng: "Ba ngày trước, tôi thảm bại dưới tay các ông. Hôm nay ba ngày sau, tôi muốn thử xem mình có thể đánh bại các ông hay không?!"
"Ha ha!" Nghe tôi nói vậy, Đại pháp sư cầm đầu lập tức bật cười lớn, giọng điệu rất khoa trương, giống như nghe được một chuyện rất nực cười. Nhất là ánh mắt năm người bọn họ nhìn tôi, tràn ngập sự khinh thường và mỉa mai. Một trong số các Đại pháp sư gõ mạnh cây quyền trượng trong tay xuống đất, nghiêm giọng nói: "Lý Sơ Cửu, đừng nói là ba ngày, cho dù cho ngươi mười năm, ngươi cũng vẫn không phải đối thủ của bọn ta! Ngươi đã cố chấp tìm cái chết như thế, vậy ta đây sẽ giúp ngươi một tay, tiễn ngươi lên đường. Để cho ngươi biết, cuồng vọng sẽ phải trả giá bằng mạng sống!"
Đại pháp sư còn chưa dứt lời, đột nhiên thân hình như ma quỷ, ông ta lắc mình một cái đã vọt tới trước mặt tôi. Người còn chưa tới nơi, quyền trượng trong tay đã đánh lên đầu tôi. Tốc độ nhanh đến kinh người, ở khoảng cách xa như vậy mà tôi cũng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ cây quyền trượng.
Tôi không lùi lại, cũng không tránh né, lập tức đưa tay ra, một phát bắt được quyền trượng của ông ta. Tay dùng lực nắm chặt quyền trượng, cho dù ông ta dùng sức thế nào cũng không thể rút quyền trượng lại được.
Giằng co liên tục vài lần vẫn không có kết quả, gương mặt ông ta tràn ngập sự hoảng hốt lo sợ. Nhất là ánh mắt nhìn tôi, giống như nhìn thấy quái vật vậy.
Khi ông ta dùng sức kéo quyền trượng lại, tôi nhân cơ hội đó buông lỏng tay ra. Đại pháp sư bất ngờ không kịp đề phòng, ngay tức khắc loạng choạng lùi lại sau mấy bước. Sau khi đứng vững lại, ông ta nhíu chặt lông mày, im lặng chừng vài giây mới cất tiếng: "Không thể như thế được, sao ngươi có thể tiến bộ thần tốc đến mức này? Hoàn toàn mạnh hơn ba hôm trước gấp mấy lần!"
Tôi cũng muốn đùa bỡn năm Đại pháp sư một chút, bèn mỉm cười mờ ám nói: "Thực không dám giấu, tôi đã hấp thu sức mạnh của ác linh. Chắc hẳn các ông có nằm mơ cũng không ngờ tới phải không? Ác linh mà các ông vất vả trông nom, không những không khiến tôi hồn bay phách tán, mà ngược lại còn giúp tôi nhân cơ hội đột phá. Ông trời đúng là có mắt, tuyệt đối không giúp kẻ xấu làm điều ác. Những tính toán của các ông, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi!"
"Khốn kiếp!" Đại pháp sư cầm đầu nghe tôi nói vậy thì giận tím mặt, sau khi nổi giận quát lớn, ông ta nghiến răng gầm lên: "Lý Sơ Cửu, ta không cần biết ngươi có thật sự hấp thu ác linh ở hồ Phệ Hồn hay không. Cho dù ngươi được xếp vào hàng tiên, ta cũng tuyệt đối không để ngươi dễ dàng rời khỏi cung Trường Sinh này!"
Trông thấy bọn họ nổi giận, trong lòng tôi mừng thầm. Cao thủ quyết đấu, kỵ nhất là tức giận phẫn nộ, bởi vì một khi nổi giận sẽ lộ ra sơ hở.
Đây là cơ hội tốt nhất của tôi, tôi ngoắc tay về phía bọn họ, lạnh giọng thách thức: "Cả năm người... cùng lên đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận