Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 556: Chuyện cũ của A Cẩu

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Vương Lỗi đột nhiên nói lời tạm biệt lại khiến tôi không biết phải làm sao. Ngẩn ngơ một lúc, tôi mới hoàn hồn, nhìn anh ta bằng ánh mắt sáng bừng, nói: "Lỗi gia, không thể ở lại đây sao? Tử Long đi rồi, ngay cả anh cũng phải đi sao?"
Vương Lỗi cười bất đắc dĩ, trong nụ cười kia có vẻ không nỡ: "Anh Cửu, Lỗi gia tôi rời đi là để bảo vệ cho cậu tốt hơn! Tôi không biết thân phận của mình đã bị lộ chưa, nhưng nếu như người của gia tộc thượng cổ biết tôi còn sống, chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho tôi! Không chỉ là tôi, ngay cả những người bên cạnh tôi bọn họ cũng sẽ không tha! Hơn nữa tôi vẫn chưa điều tra được người dùng trái tim giao dịch là ai. Tôi luôn cảm thấy hắn rất nguy hiểm, chỉ cần tôi còn chưa tìm ra được hắn thì ngày ngày đều cảm thấy âu lo!"
Vương Lỗi đang nói thật. Ba người chúng tôi làm những việc không giống nhau. Tôi cho rằng tôi phải chịu đựng nhiều chuyện, thế nhưng so với bọn họ thì tôi đã nhẹ nhàng hơn rồi.
Trong lòng tôi cũng đang thuyết phục mình chấp nhận sự thực này, thế nhưng vẫn không nỡ. Lần lượt rơi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh, bọn họ đều trở thành người không thể thiếu bên cạnh tôi.
Thấy tôi ngẩn ngơ không lên tiếng, Vương Lỗi cười vỗ vai tôi, nói: "Ha, anh Cửu, chúng ta đâu phải là sinh ly tử biệt, vẫn có thể gặp lại mà! Chỉ cần Lý Sơ Cửu cậu và Triệu Tử Long gặp phiền toái, Lỗi gia tôi sẽ là người đầu tiên chạy tới! Lỗi gia tôi còn phải xuống tầng mười tám Địa Ngục một chuyến, báo cho Địa Tạng vương Bồ Tát, nhờ ông ấy cho dù có thế nào cũng không thể để cho Tử Long tiến vào địa ngục Cửu U! Mà tiến vào địa ngục Cửu U thì không chỉ có tầng mười tám Địa Ngục, còn có một nơi là phần cuối của Minh Hà. Nơi đó chỉ có Linh Trường Sinh biết được! Vì vậy Lỗi gia tôi còn phải tìm được phần cuối của Minh Hà, hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ mở địa ngục Cửu U của Tử Long!"
Điều Vương Lỗi nhắc tới không chỉ là kiếp nạn của mình tôi hoặc Đạo môn, có thể nói là kiếp nạn của cả tam giới. Nếu như Minh vương được thả ra, thế lực của chúng tôi chẳng thể cản được ông ta!
Đến lúc đó, nếu như người của gia tộc thượng cổ lại xuất hiện thì tam giới sẽ hoàn toàn rối loạn! Mà cách Vương Lỗi nói cũng là cách đáng tin nhất lúc này.
Vừa ngăn cản được Tử Long mà còn có thể ngầm tìm hiểu tin tức.
Thấy tôi còn đang ngẩn ngơ, Vương Lỗi cười cười nói tiếp: "Anh Cửu, hiện tại Đạo môn phía Nam vừa thống nhất, những chuyện này chỉ có thể giao cho cậu xử lý. Tranh đấu giành thiên hạ khó, bảo vệ giang sơn càng khó. Cậu phải dẫn Đạo môn lên đường ngay, khôi phục năm tháng huy hoàng ngày xưa của Đạo môn. Đừng xem thường sức mạnh của Đạo môn. Chỉ cần cậu có thể đoàn kết lại nguồn sức mạnh đã tan rã này, cho dù là gia tộc thượng cổ hay là địa ngục Cửu U cũng rất khó đánh bại nó! Cậu phải nhớ kỹ một điều, nhân định thắng thiên!"
Vương Lỗi dặn dò không ít chuyện, nhưng tôi nghe xong lại có linh cảm xấu, luôn cảm thấy anh ta như đang lẳng lẳng tạm biệt tôi vậy.
Tôi khẽ nhíu mày, cắn răng nói: "Lỗi gia, tôi biết có một số việc anh không muốn nói cho tôi! Nhưng có một số việc anh phải nói cho tôi, anh đến từ đâu? Nhà ở đâu? Ít nhất lúc tôi nhớ anh, tôi còn biết được đường tìm anh."
"Ôi, da gà nổi lên hết rồi! Anh Cửu, đừng như vậy mà, cứ vậy thì người ngoài sẽ hiểu lầm hai chúng ta có tình cảm gì đó đấy!" Vương Lỗi cười nói, tiếp đó liền nhảy xuống vách núi, ôm kim thân lao vào trong rừng.
Đến lúc sắp không nhìn thấy bóng dáng của Vương Lỗi đâu nữa, tôi mới nghe được tiếng nói của anh ta truyền ra từ trong rừng: "Anh Cửu, bí mật phía sau tam đại giáo phái của Đạo môn chính là nhà của tôi! Mạng của tôi là do Đạo môn cho, vì vậy tôi mới muốn khiến trời đất đổi chủ!"
Đợi đến lúc tiếng vọng kia hoàn toàn biến mất, tôi không nghe được âm thanh của Vương Lỗi nữa. Sau khi hoàn hồn lại, tôi bắt đầu phỏng đoán lời nói lúc nãy của anh ta.
Vương Lỗi nói, bí mật phía sau tam đại giáo phái của Đạo môn là nhà của anh ta. Trước đó tổ sư gia Thuần Phong cũng đề cập tới, nói kiếm Long Uyên, bút Thiên Sư của tổ sư gia và tín vật của chưởng giáo phái Luyện Đan trên người Lý Tiêu Vũ vừa vặn liên quan đến toàn bộ bí mật phía sau Đạo môn.
Chỉ tiếc tổ sư gia quá không câu nệ tiểu tiết, cầm Thần khí kiếm Long Uyên để bổ củi xắt rau. Nếu không bây giờ tôi cũng đã biết bí mật này của Đạo môn rồi.
Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi vẫn chưa nghĩ ra được lời của Vương Lỗi. A Cẩu phảng phất biết không ít chuyện nên chủ động cất tiếng: "Anh Cửu, tôi nghe nói năm đó đạo giáo triệt để phân chia thành tam đại phái là do bộ phận Đặc Biệt ở phía sau khống chế. Hồi đó hình như không gọi là bộ phận Đặc Biệt, gọi là tổ chức 083 hay là tổ chức 081 gì đó, tôi không nhớ rõ lắm, tôi đọc được từ trong một cuốn sách cổ của Đạo môn! Lúc đó tam đại giáo phái và bộ phận Đặc Biệt đã thống nhất thỏa thuận gì đó, chắc hẳn là điều mà Lỗi gia nhắc tới vừa nãy, liên quan đến bí mật của Đạo môn Hoa Hạ!"
Vừa nghe đến bộ phận Đặc Biệt, lông mày của tôi bất giác giật giật. Tổ chức quốc gia này thực tế là âm mưu gia lớn nhất, ở phía sau quản lý tổ chức Đạo môn dân gian.
Cho dù là Linh tộc trước đó hay là Đạo môn đều bị nó khống chế, không ai có thể thoát ra khỏi sự quản lý của nó! Bây giờ cho dù tôi thống nhất Đạo môn phía nam, bọn họ vẫn chọn nâng đỡ phái Luyện Đan phía bắc để áp chế tôi, không cho tôi thống nhất độc đại, muốn hình thành cục diện Nam - Bắc đối lập.
Chỉ cần hai bên chúng tôi áp chế lẫn nhau thì trước sau gì cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của bộ phận Đặc Biệt! Có điều tôi hiểu rất rõ, Long Hổ tông chính là kết cục tốt nhất.
Long Hổ tông năm đó là mục tiêu của vô số người tu đạo của Đạo môn. Chỉ là năm đó thất bại nên rơi vào cục diện phong tỏa núi. Vì vậy bộ phận Đặc Biệt còn độc ác nhẫn tâm hơn tôi tưởng tượng nhiều.
Người liên lạc với tôi trước giờ luôn là Sư Tư Triết. Thế nhưng từ sau cuộc chiến ở thôn Ma Câu, tôi vẫn chưa thấy ông ta, chắc hẳn ông ta đã vứt bỏ tôi rồi.
Thấy tôi trầm tư không lên tiếng, A Cẩu lại nhắc tới một chuyện: "Anh Cửu, anh biết cuộc chiến năm đó không? Là thời kỳ chiến tranh gian nan nhất đấy!"
A Cẩu không nói thẳng ra nhưng trong lòng tôi đã nghĩ đến. Cái anh ta đang nói đến là cuộc chiến quân Nhật xâm lăng Hoa Hạ. Chỉ cần là người Hoa thì sẽ không quên chuyện này!
"Ừm." Tôi gật đầu thật mạnh, hỏi: "A Cẩu, giữa hai chuyện này có liên quan gì?"
"Anh Cửu đừng gấp, để tôi từ từ nói!" A Cẩu cười cười, bắt đầu kể về chuyện cũ năm đó của mình: "Tôi và Đông Tử đều là cô nhi, vừa lúc sống ở thời đại mạng người giống như mạng chó. Suýt thì chết đói ở đầu đường, cũng may sư phụ thu nhận và giúp đỡ chúng tôi, dạy bản lĩnh cho chúng tôi nên chúng tôi mới sống được đến bây giờ! Sư phụ của chúng tôi là Phát Khâu Trung Lang tướng, hơn nữa còn là cao thủ. Nhưng ông ấy có một điều kiêng kỵ, đó là tuyệt đối không thể ăn thịt, ăn thịt thì sẽ nôn mửa. Hơn nữa mỗi lần ăn cơm thì ông ấy đều sẽ ăn rất nhiều! Không phải tôi nói đùa mà ông ấy giống như quỷ chết đói đầu thai vậy!"
Nói tới đây, A Cẩu cũng nở nụ cười. Tôi nghe đến mức hứng thú, không cắt ngang mà bảo anh ta nói tiếp.
A Cẩu ngẩn ngơ một lúc, bấy giờ mới nói tiếp: "Lúc đầu tôi và Đông Tử cảm thấy sư phụ rất quái lạ. Hơn nữa anh Cửu cũng biết tính cách của Đông Tử mà, trời sinh đã vậy. Có lần cậu ấy cố ý thêm nhân thịt vào bánh bao của sư phụ. Sau khi ăn xong, sư phụ vừa nôn mửa vừa khóc! Đông Tử thấy mình gặp rắc rối, chủ động xin sư phụ trách phạt. Lần đó sư phụ cũng không đánh chúng tôi, mà kể cho chúng tôi biết..."
Lúc này ánh mắt của A Cẩu chớp chớp, còn rưng rưng nước mắt. Tôi biết anh ta đang nhớ về sư phụ của mình. Thật ra tôi cũng giống anh ta, cũng nhớ sư phụ, cũng nhớ về khoảng thời gian vui sướng ở núi Miêu Vương!
Đa số người tu đạo và thầy như chúng tôi đều là cô nhi, là người bị cha mẹ vứt bỏ. Nhờ cơ duyên mới được sư phụ nhặt về, hoặc là được đạo sĩ ở đạo quan thu nhận giúp đỡ.
Sau này chúng tôi cũng sẽ thu nhận giúp đỡ những cô nhi khác, sau đó lại tiếp tục như thế...
Khoảnh khắc tôi cảm khái, A Cẩu lấy mấy hộp thuốc lá trong túi không thấm nước ra, lấy một điếu rồi bật lửa. Anh ta hít vài hơi rồi nói tiếp: "Sư phụ nói cho tôi và Đông Tử, năm tháng đen tối kia có không ít người chết đói! Sống đầu đường xó chợ, không có chỗ ở cố định, đói bụng đến mức phải ăn đất quan âm. Mà ngay vào lúc sư phụ sắp đói chết, ông ấy lại gặp được một đám đạo sĩ kỳ quái. Thấy ông ấy đáng thương nên bọn họ dẫn ông ấy theo. Sau đó bọn họ vẫn tiếp tục đi về phía Tây. Hồi đó không có xe, đi bộ liên tục ba ngày ba đêm, chẳng trì hoãn chút nào nên mới đuổi theo Âm Dương Sư của Âm Dương đạo Nhật Bản. Lúc đó sư phụ không biết chuyện, chỉ thấy hai bên vừa gặp mặt liền chém giết nhau. Âm Dương thuật, Đạo thuật, tình cảnh rất tàn nhẫn. Hai bên đánh đến cuối cùng thì toàn bộ đạo sĩ Đạo môn đều chết trận, chỉ còn lại ân nhân của sư phụ còn sống. Để giải quyết mấy Âm Dương sư còn lại, ân nhân của sư phụ ôm sư phụ chạy về cánh cửa địa ngục! Hai người trốn trong hang núi, không tìm được thức ăn nên ân nhân của sư phụ bèn cắt thịt trên người mình cho sư phụ ăn! Đến ngày thứ ba, sư phụ phát hiện thịt đã thối mới chú ý thấy, thật ra ân nhân của mình đã chết từ lâu. Ân nhân của sư phụ chết rồi, lo lắng sư phụ sẽ chết đói nên dựa vào oán khí trong cổ họng, vẫn luôn cắt thịt cho sư phụ ăn... Sau khi sống sót, sư phụ không ăn thịt nữa!"
Lúc nói tới đây, nước mắt A Cẩu lẳng lặng rơi xuống. Anh ta cố gắng ngước đầu, không cho nước mắt rơi xuống, rít thuốc liên tục. Người tu đạo chân chính đều gian khổ hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng chỉ cần xâm lấn Hoa Hạ tôi, cho dù là người tu đạo hay là người bình thường đều không phải là người sợ chết! Năm đó bọn họ ngăn cản Âm Dương sư Nhật Bản nhất định là để bảo vệ Hoa Hạ!
Đợi chút! A Cẩu kể cho tôi chuyện này, lẽ nào là đang nhắc nhở tôi... Chuyện anh ta nói và bí mật phía sau tam đại giáo phái của Đạo môn có liên quan gì đó với nhau?

Bình Luận

0 Thảo luận