Cũng may tôi không liều lĩnh đi gọi hai bà cháu họ, bằng không e là tôi mãi mãi sẽ không phát hiện ra được bí mật trên người thằng bé. Thế nhưng điều khiến tôi kinh ngạc không phải thân thể khác thường của thằng bé mà là hoa văn trên lồng ngực nó.
Tôi không biết da dẻ nó mắc bệnh gì, cũng không biết tại sao tóc nó lại bạc trắng, nhưng lồng ngực nhăn nheo của thằng bé quả thật có khắc một hoa văn hình mặt trời đầy bí ẩn.
Hoa văn đó giống hệt như hoa văn trên bia đá thôn Trường Thọ và trên lồng ngực người nuôi thi tên Lạc. Chỉ có điều hoa văn trên ngực thằng bé không sống động bằng của Lạc thôi.
Không phải do hoa văn trên người thằng bé không được in tốt, mà là bởi vì da dẻ thằng bé quá nhão. Da cứ nhăn hết lại một chỗ, hoa văn trên lồng ngực không thể nào giãn ra, nên đại khái chỉ có thể nhìn ra được là hoa văn hình mặt trời thôi.
Mà kiểu hoa văn này chỉ có vu sư đại mạc mới có. Nói cách khác, nghề nghiệp của đứa bé này cũng chính là vu sư đại mạc thần bí. Mà phong thủy phong môn tuyệt hộ lập ra ở thôn Trường Thọ rất có khả năng xuất phát từ tay thằng bé này.
Nhưng tôi nghĩ không thông, tại sao một thằng bé nhỏ tuổi như vậy mà đã có bản lĩnh nhường ấy? Còn cả làn da và mái tóc bạc trên người nó, e là cũng chẳng phải do bị bệnh hay là ăn uống không đủ chất. Những lời giải thích trước đây của người bà chắc chắn đều là lời nói dối.
Sau khi định thần lại, tôi lựa chọn tạm thời không làm kinh động đến họ, giả vờ không hay biết gì thì mới có thể biết được mục đích và thân phận thực sự của họ. Đêm nay là đêm trăng rằm, tôi tin họ nhất định sẽ giở trò.
Nghĩ đến đây, tôi tiếp tục nấp sau đống đá vụn, chờ đến sau khi họ lên đảo, tôi mới vội vàng quay về miếu Hải Thần, rồi lật tung căn phòng một lần, thế mà vẫn chẳng phát hiện ra được gì.
Miếu Hải Thần này lớn như vậy, nhưng chỗ để giấu đồ thật ra lại không có nhiều. Tôi không tìm được những thứ khác ở trong miếu, nên rất có thể miếu Hải Thần này chỉ là một chỗ dừng chân của họ mà thôi, chứ không phải sào huyệt thực sự.
Tôi ngồi trên giường đá, liếc mắt nhìn về phía Tử Long, giờ anh ấy vẫn đang hôn mê, tình hình ngày càng gay go, không biết anh ấy có thể kiên trì được bao lâu. Thấy sắc mặt anh ấy cứ dần đen sạm cả đi, tôi bất chợt nhớ lại những ngày hai anh em chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau sau khi sư phụ qua đời.
Suốt bao lâu nay, chúng tôi gắn bó với nhau không rời, nhiều lần còn bước một chân vào Quỷ môn quan. Có thể nói, đoạn đường này chúng tôi đi rất gian nan, cũng rất vất vả. Nhưng Tử Long còn phải sống vất vả hơn tôi nhiều, anh ấy chưa bao giờ sống cho chính mình, lúc trước anh ấy sống vì sư phụ và tôi, sau đó là vì tôi. Anh ấy âm thầm ở bên cạnh tôi bảo vệ suốt bao nhiêu năm qua, dùng cách của chính mình, dù cho bị tất cả mọi người hiểu nhầm.
Lúc trước tôi từng nghĩ, nếu như Diệp Chu Tinh có thể thay đổi anh ấy, vậy thì anh ấy sẽ có một mái ấm, sẽ có hi vọng để sống tiếp. Nhưng đáng tiếc, Diệp Chu Tinh cuối cùng vẫn chẳng thể nào thay đổi được Tử Long. Tử Long cố chấp, hai người quan trọng nhất trong lòng anh ấy chỉ có sư phụ và tôi. Một người anh ấy coi như bố mẹ đẻ, một người anh ấy coi như anh em ruột thịt, và anh ấy lựa chọn liều mình bảo vệ chúng tôi cả đời.
Một khi tôi nghĩ đến những chuyện này, thâm tâm tôi sẽ khó chịu và đau đớn vô cùng. Nếu như tôi không tìm được ao máu Hồng Liên ở cuối sông Minh Hà, không thể nào thanh tẩy được sức mạnh tà ác trong cơ thể Tử Long, vậy thì tôi chỉ có thể tự tay giết anh ấy trước khi anh ấy thức tỉnh.
Đời này người mà tôi không muốn làm tổn thương nhất, một là Tử Long, hai là Y Y. Dù cho phải lấy tính mạng mình để đổi lấy tính mạng của họ, tôi cũng sẽ không ngần ngại. Nhưng bảo tôi giết anh ấy, tôi thật sự lo mình sẽ không xuống tay được.
Cảm xúc trong tôi bỗng nóng nảy hẳn, khiến tôi không kìm được đấm một cú lên giường đá. Bởi vì dùng sức quá mạnh nên cả cái giường đá bị tôi đánh cho rung cả lên.
"Khoan đã, không đúng!" Ngay sau khi tôi tung một cú đấm xuống giường, tôi chợt phát hiện ra một điều khác lạ. Nếu như tôi không nghe lầm thì chỗ bị tôi đấm trúng ban nãy phát ra một tiếng "thùm thụp" trầm đục.
Có thể phát ra âm thanh như thế này chứng tỏ phía bên dưới giường đá rỗng tuếch. Tôi lo mình nghe nhầm nên lại đấm thêm một cú khác vào vị trí ban nãy. Quả nhiên, lần này tôi vẫn nghe thấy tiếng vang "thùm thụp" đùng đục đó.
Tôi mừng húm, cúi đầu quan sát phía dưới giường đá. Bên dưới giường đá không có khe hở, tôi gõ tay lên trên bề mặt cạnh giường, bên trong quả nhiên rỗng tuếch.
Cái giường này thoạt trông rất thật, nên lúc trước tôi cũng không nghĩ rằng nó sẽ có điều gì khác thường. Hơn nữa giường đá này nhác trông giống như được chế tạo từ một khối đá hoàn chỉnh, nên rất khó để nghi ngờ chính chiếc giường đá lại là nơi có vấn đề.
Tôi lần mò thử thành giường, phát hiện ngay phía dưới mông tôi có một viên đá tròn lồi ra, kích cỡ chỉ bằng một viên đạn, hơn nữa cũng không lồi ra nhiều, chỉ cách mạn giường có vài ba phân. Nếu như không sờ bằng tay thì chẳng thể nào nhận ra được chỗ này có cơ quan.
Tôi nhấn cái nút đó một cái, nhất thời nghe thấy một tiếng ken két vang lên. Sau đó tôi cảm nhận được phiến đá dưới mông tôi đang di chuyển ra ngoài. Tôi vội vàng đứng dậy, phiến đá bên trên chiếc giường bây giờ đã mở ra thành hai cánh.
Phiến đá còn chưa mở ra hết, tôi đã thấy gai ốc sởn hết cả lên, bởi vì chất chứa bên trong chiếc giường toàn là xương trắng lạnh lẽo. Những khúc xương này đều rải rác ra chứ không phải là một bộ xương cốt hoàn chỉnh, trông cứ như một cái bãi tha ma thu nhỏ ấy.
Những bộ xương này chưa ố vàng, nên có vẻ thời gian cũng chưa quá lâu. Thế nhưng lúc tôi nhặt một khúc xương lên xem xét, tôi mới biết mình đã phán đoán sai. Bởi vì bên trên khúc xương rõ ràng vẫn còn vết dao róc, sờ tay thử vẫn còn có thể cảm nhận được chỗ bị róc rất sắc bén.
Đây chắc chắn không phải phương pháp róc xương trị liệu, có lẽ là họ muốn lấy tro xương. Thủ đoạn róc xương để lấy tro như thế này rất phổ biến trong vu thuật ở Đông Nam Á, đặc biệt là vu sư và giáng đầu sư ở Thái Lan, phần lớn họ đều cần tro xương để làm vật dẫn trong tà pháp của mình.
Tôi càng nghĩ càng thấy hai bà cháu này không đơn giản, không chỉ ngủ trên xương cốt mà còn lấy cả tro xương, chắc chắn hai bà cháu này không phải hạng người lương thiện, thế nhưng rốt cuộc thân phận thực sự của họ là gì?
Sau khi định thần lại, tôi lại nhấn vào cơ quan, phiến đá trên giường lại một lần nữa trở về vị trí cũ. Sau đó tôi tìm đến chiếc giường đá nhỏ. Chiếc giường đó nhỏ hơn nhiều so với cái trước, lúc tôi lần tay phía dưới mạn giường không ngờ cũng mò được cơ quan cất giấu phía dưới.
Tôi khẽ ấn một cái, tiếng ken két lại vang lên, đồng thời, phiến đá bên trên giường cũng mở ra khiến tôi nhìn rõ được thứ bên trong, chính là vài bộ da người hoàn chỉnh.
Bộ da người này trên đầu vẫn còn có tóc, hơn nữa rất hoàn chỉnh, không có vết rách nào, trông không giống như dùng dao lóc ra mà như thể lột từ trên người xuống vậy.
Da người đã không còn nước từ lâu, vừa khô vừa cứng như một cái áo gió bị đông cứng, nhất là chỗ khuôn mặt đã bị dính lại với nhau, ngay cả đường nét đại khái cũng không thể nhìn ra được nữa. Chỉ có thể phân tích từ độ dài mà suy đoán ra bộ da người này có lẽ được lột từ trên người một người lớn và một trẻ nhỏ.
Tôi nhấc thử hai tấm da người phía trên cùng lên, khá là nặng. Từ đường nét trên bộ da có thể đoán được bộ da dài là của đàn ông, còn bé là của một bé gái.
Hai tấm da người khác ở phía dưới lại hoàn toàn tương phản, tấm lớn là nữ còn tấm nhỏ lại là bé trai.
Trông thấy mấy tấm da người kì dị này, tôi ngay lập tức liên tưởng đến bà lão và đứa cháu kia. Thế nhưng ngẫm nghĩ kĩ lại lại cảm thấy không đúng, bởi vì tóc họ bạc trắng, còn tóc bên trên tấm da người này lại toàn là màu đen.
Lại nói, giới tính cũng không khớp nữa. Hai tấm da người tôi đang nhấc lên đây thì dài là nam, ngắn là nữ, hẳn là được lột từ trên người một người đàn ông và một bé gái.
Tuy hai tấm da người phía dưới phù hợp với giới tính của bà lão và thằng bé kia, nhưng vừa nhìn là biết tấm da người phía dưới đã có từ lâu lắm rồi, vì bên trên đã mốc meo mọc cả lông đen ra.
Hai bà cháu kia chắc chắn không đứng vào hàng lớp tiên, bằng không chắc chắn không thể sống lâu được như thế. Hơn nữa, tôi tin chắc rằng cho dù là tiên gia được đứng vào hàng tiên thì họ cũng không thể thay đổi giới tính được.
Nhưng họ lại giấu những tấm da người này bên dưới giường đá, nên chắc chắn không thoát khỏi liên quan. Chỉ là giờ tôi vẫn chưa giải thích được, việc duy nhất tôi có thể làm chính là giả bộ không biết gì, để cho hai bà cháu kia tự để lộ ra đuôi cáo của mình.
Vừa hay hôm nay lại là đêm trăng rằm, tôi tin chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, bất luận là hai bà cháu này hay là người của Linh tộc.
Ngẫm nghĩ xong, tôi bèn trả lại hết những thứ đồ này về nguyên chỗ cũ, sau đó sắp sẵn đệm giường, lẳng lặng đợi trò hay lên sàn. Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến xế chiều.
Người trở về đầu tiên là lão quỷ, tôi thấy vẻ mặt ông ta mệt mỏi, có lẽ cả ngày nay đều bôn ba bên ngoài đến mệt lử. Sau khi đi vào, ông ta uống một hớp nước rồi đặt mông ngồi xuống băng ghế, châm một điếu thuốc rồi hài lòng nhả khói hút.
Tôi không định nói phát hiện của mình ra cho ông ta biết, sợ xảy ra sơ suất. Chuyện như thế này càng ít người biết càng tốt.
Tôi hỏi ông ta: "Lão quỷ, chuẩn bị xong chưa?"
"Ổn rồi!" Lão quỷ gật đầu cười: "Tôi đã liên hệ được nhà đò ra biển, cũng đã nói cho họ biết vị trí chính xác để họ chờ tin tức của tôi. Nếu như người của Linh tộc không xuất hiện, vậy thì chúng ta sẽ ra biển tìm manh mối. Hiện giờ chỉ còn một canh giờ nữa là trời tối, hi vọng ông trời có thể phù hộ cho chúng ta."
Lão quỷ nói xong, hai mắt chợt buồn bã nhìn về phía Tử Long đang hôn mê bất tỉnh. Tôi biết, tâm trạng của ông ta lúc này còn bất an hơn tôi nhiều.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận