Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 481: Trận quyết chiến cuối cùng

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Lâm Y Y không biết đạo thuật, mà bên trong màn sương quỷ xung quanh đây đều là ác quỷ. Nhưng điều tôi không ngờ là lúc này Dương lão tam đã quay trở lại, bảo vệ Lâm Y Y một tấc cũng không rời.
Sau lưng Lâm Y Y là mấy người nuôi cổ của cửu động thập trại. Không cần nghĩ cũng biết cổ Hỏa Trùng này là do họ thả ra.
Bên phía Thanh Long có lẽ cũng biết loại cổ Hỏa Trùng này, bởi vì khi nhìn thấy vài con cổ Hỏa Trùng xuất hiện, bọn họ đã lập tức lùi ngay về phía sau để bảo vệ những đệ tử đang sử dụng thuật Ngự Quỷ.
Khi cổ Hỏa Trùng sắp tiếp cận được các đệ tử Linh tộc đang thi phép rời hồn kia, phía Thanh Long lại phản xạ rất nhanh, bắt đầu dùng dương khí trong cơ thể để tấn công lại cổ Hỏa Trùng.
Mặc dù cổ Hỏa Trùng lợi hại, gặp người là đốt cháy, nhưng chúng cũng rất yếu ớt. Lúc này, Thanh Long đã chắp tay lại, tạo thành thế kiếm chỉ, nhắm về hướng cổ Hỏa Trùng. Tức thì, một luồng dương khí mãnh liệt tuôn ra, đốt đám cổ Hỏa Trùng thành than.
Chỉ trong vòng mười mấy giây, những con cổ Hỏa Trùng nay còn chưa đụng được đến những đệ tử kia thì đã bị ba hộ pháp giải quyết hết sạch. Thấy vậy, tôi bèn vội vã định xông lên ngăn cản bọn họ.
Nhưng Lâm Y Y lại kéo tôi lại, nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh Cửu, không cần phải lo, bọn chúng không ngăn được đâu!"
Dứt lời, Lâm Y Y phất tay một cái, sau đó, những người nuôi cổ đứng phía sau cô ấy lại thả cổ Hỏa Trùng ra, lần này phải đến mười mấy con. Số cổ Hỏa Trùng này vừa được thả ra đã bay thẳng đến chỗ những đệ tử đang dùng thuật Ngự Quỷ kia.
Tốc độ của chúng nhanh kinh người, hơn nữa còn biết trốn vào trong màn sương quỷ một cách đầy khéo léo. Tôi biết đây đều là do người nuôi cổ khống chế, nhằm tránh thoát khỏi sự tấn công của bên phía Thanh Long.
Lúc những con cổ Hỏa Trùng này xuất hiện lần nữa thì đã là ở phía sau lưng những đệ tử Linh tộc kia. Bên Thanh Long vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì đám cổ Hỏa Trùng đã tiến vào trong cơ thể của đệ tử Linh tộc rồi.
Chỉ vài giây sau, những đệ tử đang thi phép rời hồn bỗng tự nhiên bốc cháy hừng hực. Trên người họ không xuất hiện bóng dáng của lửa, nhưng vẫn cứ bị tiêu tan dần dần thành tro.
Gió vừa thổi, tro bụi cũng bị cuốn bay đi khắp nơi. Cơ thể bọn họ đã bị đốt thành tro tàn, nhưng ba hồn bảy vía vẫn còn đang bồng bềnh giữa không trung. Không còn thân thể, bọn họ sẽ biến thành cô hồn dã quỷ không nhà để về.
Tôi có thể trông thấy nét mặt kinh hoàng của họ, ai cũng muốn liều mạng để quay trở lại cơ thể của mình. Nhưng cơ thể đã bị hủy thì hồn phách cũng sẽ chẳng còn. Chỉ bay lơ lửng được chốc lát, sau đó trận hình của bọn họ cũng đã tan rã.
Một khi trận hình bị phá, ác quỷ xung quanh sẽ không bị khống chế nữa. Không chỉ tấn công người của chúng tôi mà còn đi tấn công ngược lại người của Linh tộc. Đặc biệt là những hồn phách không có nhà để về kia, đều bị ác quỷ nuốt chửng vào bụng, cứ thế mà hồn bay phách tán.
Bấy giờ thuật Ngũ Lôi đã kết thúc, mưa cũng đã tạnh, ở trong thôn đã có nhiều căn nhà bị thiêu rụi. Tình cảnh hết sức hỗn loạn, đâu đâu cũng có mùi khói thuốc nổi lên.
Trong không khí đượm mùi máu tanh gay mũi, sương quỷ vẫn còn bao phủ xung quanh nên tầm nhìn rất kém, chỉ có thể nhìn được đại khái tình hình hiện giờ.
Bây giờ ác quỷ không còn bị khống chế nữa, chỉ cần nhìn thấy người sống là chúng sẽ tấn công. Tôi không biết giờ bên chúng tôi còn sót lại bao nhiêu đệ tử, đành phải gọi Dương lão tam: "Lão tam, mau tập trung tất cả mọi người lại!"
"Vâng, anh Cửu!" Dương lão tam đáp lại, sau đó lập tức cầm lấy tù và rồi thổi một hơi dài. Tiếng tù và vừa vang lên, tôi liền trông thấy vô số bóng đen ở trong màn sương quỷ tập trung dần về phía mình.
Người đầu tiên đứng quây lại là đệ tử phái Huyền Chân của tôi. Trước đó, họ vẫn luôn đứng ở phía sau sử dụng thuật Ngũ Lôi. Sương quỷ xung quanh thật sự quá dày, khiến tôi không nhìn rõ được rốt cuộc còn bao nhiêu người còn sống.
Tôi trông thấy Vương Kỳ Bằng đầu tiên, thấy cậu ta xông lên, tôi ngay lập tức hạ lệnh: "Kỳ Bằng, mau lập trận Bát quái!"
Bọn họ vừa sử dụng thuật Ngũ Lôi, tiêu tốn không ít tu vi, nhưng sau khi nghe thấy lệnh của tôi, họ đều không ngại ngần gì, ngay tức khắc bắt đầu kết trận. Họ cầm lấy kiếm tiền đồng, lấy chúng tôi làm trung tâm rồi đi vòng xung quanh.
Vừa đi vòng quanh, họ vừa niệm thần chú của trận Bát quái. Tức thì, vô số lá bùa phát ra ánh lửa trong màn sương quỷ, đến khi ánh lửa tắt rụi, chúng tôi đều cảm nhận được có một cơn gió mát ập tới.
Ngay sau đó, phía trên đỉnh đầu chúng tôi xuất hiện một hình Bát quái màu vàng kim. Hình Bát quái này là giả, được ngưng tụ từ linh khí đất trời.
Bát quái vừa xuất hiện, kim quang bắt đầu lan dần về bốn phương tám hướng. Những nơi chúng lan đến, sương quỷ đều lùi về phía sau như bị điện giật. Chỉ cần nằm trong phạm vi của kim quang Bát quái, sương quỷ không thể nào bén mảng đến được. Tầm nhìn giờ đã rõ ràng trở lại.
Mà lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra trời đã sáng. Bởi vì sương quỷ và trận chiến không kể ngày đêm khiến chúng tôi bỏ quên luôn cả thời gian. Tôi ngẩng đầu lên cao nhìn thử, nhưng bầu trời vẫn cứ u ám như trước, ánh mặt trời không chiếu xuống được, vì ánh sáng đều đã bị sương quỷ chặn lại.
Ác quỷ xung quanh đã tỏa toàn bộ lệ khí ra ngoài, rồi trốn ở trong sương quỷ, chẳng cần phải sợ bây giờ là ban ngày nữa.
Tôi không trông thấy được tình hình của Linh tộc ở phía đối diện vì bên họ cũng bị sương quỷ bao trùm. Nhưng tôi có thể loáng thoáng trông thấy bên phía bọn họ có lóe lên ánh sáng màu đỏ như máu, có lẽ bọn họ cũng đang nghĩ cách để đối phó với ác quỷ xung quanh.
Mạnh Doanh là người lui về thứ hai, anh ta mang theo đội ngũ thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa, tôi ngó qua thì có vẻ cũng không tổn thất mấy. Dù sao thì nghề họ theo cũng liên quan đến người chết, thường xuyên giao tiếp với ác quỷ và thi thể nên sẽ biết cách đối phó với chúng.
Sau đó mới đến đệ tử phái Phù Lục, bên đây hi sinh khá nhiều, ít nhất cũng phải tổn thất mất một nửa. Bọn họ xông lên đầu tiên, những ai không thể lui về e rằng đều đã chết cả, hoặc là bị ác quỷ nhập vào người rồi.
Tôi ước chừng thử, bên phía chúng tôi tổn thất khoảng hai mươi, ba mươi người, cộng lại thì giờ cũng chỉ còn hơn một trăm người thôi. Đây chính là sức mạnh cuối cùng, và cũng là hi vọng cuối cùng của Đạo môn.
Bên phía Linh tộc có ít nhất cũng phải 400 người, nếu như họ chọn chiến đấu thì bên chúng tôi nhất định sẽ thua. Hơn nữa người của Diệp gia đột nhiên biến mất rồi không xuất hiện lại nữa khiến tôi lo là bọn họ sẽ giở trò đánh lén.
"Sơ Cửu, giờ phải làm sao?" Lão quỷ đột nhiên cất giọng hỏi.
Tôi lắc đầu: "Không có cách nào cả, đành phải liều thôi! Hiện tại chúng ta không còn đường lui nữa, cũng không có viện trợ, tất cả chỉ có thể dựa vào chính chúng ta mà thôi!"
Nhân lúc người bên Linh tộc vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi nhìn về phía hơn một trăm người xung quanh, hô to: "Các vị, chúng ta đều là những người tu đạo chân chính, không riêng gì người Miêu của cửu động thập trại mà còn có cả các thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa nữa, mọi người đều học dùng pháp thuật, cũng từ gốc Đạo môn mà phát triển lên cả. Pháp thuật trong thiên hạ đều cùng một thể, chỉ cần trong lòng mang chính nghĩa, thì chúng ta đều là những người tu đạo chính tông! Nhưng Linh tộc lại xâm lấn, hết lần này đến lần khác muốn tiêu diệt Đạo môn của chúng ta. Nếu như chúng ta không còn nữa, Đạo môn sẽ không còn ai thờ phụng, tinh thần Đạo môn cũng sẽ biến mất mãi mãi. Chúng ta tu đạo một đời, có chăng cũng chính là tầm đạo, vấn đạo, đến cuối cùng mới là chứng đạo! Bây giờ chính là lúc chúng ta chứng đạo! Cho dù phải hi sinh mạng sống của chúng ta cũng phải nói với người trong thiên hạ rằng đại đạo vô cương, chính đạo trường tồn, chỉ có đạo mới là vĩnh hằng!"
Tôi biết hiện giờ tâm tình của họ có chút xuống dốc, hoàn cảnh chiến đấu của chúng tôi rất gian khổ, chẳng những có ác quỷ mà còn có cả Linh tộc giết người không chớp mắt. Muốn sống sót thì tôi cũng chỉ có thể không ngừng cổ vũ bọn họ, để cho họ có suy nghĩa "tử chiến đến cùng" trong đầu. Có như vậy mới có thể kích thích được hết năng lực tiềm ẩn trong họ.
Lời tôi vừa dứt thì mắt họ bỗng dần sáng lên, tựa như đang phản chiếu tia sáng của hi vọng vậy.
Lúc này Tử Long đang đứng trước mặt đệ tử phái Phù Lục, cất giọng đầy hiên ngang: "Người tu đạo, theo ta một đời, nắm giữ một thân chính khí, chém hết tà ma trong thiên hạ, phong ấn hết thảy ác quỷ trên thế gian. Lấy thân để đeo đuổi cái đạo, chính đạo sẽ trường tồn!"
Giọng của Tử Long rất vang dội, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi khí chất lẫm liệt chính trực của anh ấy, họ lần lượt giơ pháp khí trong tay lên, đồng thanh hô: "Người tu đạo, nắm giữ một thân chính khí, chém tà ma, phong ấn ác quỷ, chết cũng không chối từ!"
Cổ vũ như thế xong, tất cả mọi người đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc dâng lên mãnh liệt. Chúng tôi đều biết rằng tiếp theo đây chính là trận chiến sống còn cuối cùng của chúng tôi.
Thắng, Đạo môn sẽ quật khởi. Còn nếu thua, Đạo môn sẽ biến mất hoàn toàn.
Mà lúc này bên phía Linh tộc bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ như máu ngút trời, một hình Bát quái đỏ như máu đột ngột xuất hiện trên khoảng trời phía trên đầu họ. Hình Bát quái đỏ rực màu máu này to hơn hình Bát quái màu vàng kim của chúng tôi nhiều.
Hai hình Bát quái, một chính một tà đều xuất hiện ở trong sương quỷ, chia màn sương quỷ ra thành hai khu riêng rẽ. Mà ác quỷ xung quanh cũng bao vây xung quanh hình Bát quái của chúng tôi, chúng đều nhìn chằm chằm bên đây, đáy mắt lộ ra vẻ tham lam, chỉ chực chờ chúng tôi gục xuống là xông đến để mượn xác hoàn hồn.
Lúc này, người Linh tộc bắt đầu vác tù và lên, thổi thành từng tiếng hiệu lệnh chiến đấu đầy nặng nề. Nghe thấy tiếng tù và này, tôi và Tử Long đều đồng thời cầm theo pháp khí, giơ về phía trước, miệng hô to: "Vì Đạo môn! Giết!"
Dứt lời, chúng tôi đã xung phong dẫn đầu xông lên. Mà bên phía Linh tộc cũng vọt tới, cả một đám người đông nghìn nghịt, trong sương mù còn có thể nhìn thấy từng vệt hàn quang lạnh lẽo trong tay họ.

Bình Luận

0 Thảo luận