Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 681: Thảm kịch diệt môn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Mùi máu tanh đậm như thế, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn trong căn phòng này đã có không ít người chết.
Đây là căn cứ Diệp Thiếu Khanh ẩn náu. Tôi cố gắng nghĩ về hướng tốt, chắc chắn không có chuyện gì, có lẽ là tôi lo xa rồi.
Tuy rằng tôi an ủi mình như vậy ở trong lòng, thế nhưng tốc độ di chuyển vẫn không chậm, lập tức chạy vào trong sân. Vừa mới tiến vào trong, tôi đã bị tình cảnh trước mắt làm kinh ngạc đến sững sờ.
Trong tầm nhìn của tôi, khắp nơi bừa bộn, cái bàn, giá đựng trái cây, giá gỗ để vũ khí đều nằm trên đất. Ở chính giữa sân có mấy cái xác không đầu nằm ngổn ngang.
Từ cách ăn mặc của bọn họ có thể nhìn ra được là người của Diệp Thiếu Khanh. Tôi đếm đại thì có khoảng bảy tám cái xác, đầu bị chặt hết. Nữ có nam có, nhỏ tuổi nhất khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lớn tuổi nhất là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi.
Tất cả đều ngã trong vũng máu, vết máu xung quanh đã khô cạn, nhưng chỉ không thấy được đầu của bọn họ. Có người còn cầm vũ khí trong tay. Xác của bọn họ còn chưa cứng, hẳn là vừa mới chết không lâu.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ đã ra tay với người nhà của Diệp Thiếu Khanh rồi.
Tôi lo lắng cho Diệp Thiếu Khanh, thế nhưng không nhìn thấy xác của hắn trong sân.
Ở nhà chính còn có ánh đèn mờ tối. Tôi tập trung nhìn đến, vẫn không thấy có bóng dáng của người sống ở trong đó. Tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chân chạy vào bên trong nhà chính.
Tôi tiến vào nhà chính, tình hình bên trong còn hỗn loạn hơn bên ngoài sân nữa. Bàn trong phòng đều bị lật úp, trên đất toàn là mảnh vỡ của bộ ấm trà và bình hoa bằng sứ. Máu tươi sền sệt chảy đầy đất, đã bắt đầu khô lại.
Mùi máu tanh không ngừng xông vào mũi tôi. Mà tầm mắt của tôi đã hướng đến sảnh đường, đài cao đã bị hủy hoại, chỉ còn một cái bục dài. Bục dài bị gác trên băng ghế, trên đó có năm sáu cái xác.
Tôi vừa nhìn liền nhận ra được cái xác ở chính giữa là mẹ của Diệp Thiếu Khanh! Tất cả đều không có đầu, nhưng thân thể của mẹ hắn vì trước kia bị móc tỳ bà đâm thủng vai khá lâu nên bả vai, thậm chí là phía sau lưng đều bị nhô ra.
Còn cách ăn mặc của mẹ hắn nữa, bởi vậy tôi sẽ không nhận sai người. Mà bên cạnh cái xác của bà ấy còn có mấy cái xác của người hầu. Những cái xác này cũng không có đầu, máu tươi nhiễm đỏ quần áo của bọn họ.
Nhìn thảm kịch diệt môn thế này, tôi chẳng nói ra được câu nào, miệng hơi hé mở nhưng yết hầu lại khô khốc. Hầu kết lên xuống nhưng vẫn chẳng thốt ra được một tiếng nào.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới gọi ra tiếng: "Diệp Thiếu Khanh, anh ở đâu?"
Giọng nói của tôi hơi khàn, thậm chí còn xuất hiện âm rung. Thế nhưng vẫn không có một ai đáp lời tôi. Dường như chỉ trong một đêm, cả căn nhà to lớn đã biến thành nhà người chết.
Tôi cắn răng, tiếp tục ra sân sau tìm người. Đợi tôi đi qua nhà chính đến hành lang thì cũng thấy vài cái xác khác. Mà tôi còn chưa đến được sân sau lại đột nhiên nghe thấy nơi đó truyền ra tiếng ầm ầm.
Vừa nghe đến tiếng vang bỗng nhiên xuất hiện này, tôi vội vàng chạy đến sân sau. Đợi tôi chạy đến nơi thì đúng lúc nhìn thấy Diệp Thiếu Khanh như phát điên mà lao vào trong phòng chứa củi, không biết tìm kiếm thứ gì trong đó mà tiếng vang vẫn không ngừng phát ra.
Nhưng nhìn thấy hắn còn sống, tôi mới hoàn toàn thả lỏng được.
"Diệp Thiếu Khanh!" Tôi hô lên, đồng thời cũng chạy về phía phòng chứa củi. Tôi vừa chạy đến cửa lớn đã thấy Diệp Thiếu Khanh lục tung cả căn phòng lên để tìm thứ gì đó.
Lại nhìn vào Diệp Thiếu Khanh, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ đậm, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt xuất hiện sự thù hận, khiến người khác nhìn mà thấy khó chịu. Lúc này hắn trông rất chật vật, quần áo trên người còn chưa kịp thay, máu trước đó đã khô, bây giờ cả người lại dính thêm máu, chắc là do dọn xác.
Bởi vì chảy mồ hôi, mái tóc dài của hắn dính bết lại. Khuôn mặt hắn tái nhợt, tâm trạng gần như đã đến mức cực hạn.
"Diệp Thiếu Khanh!" Tôi đứng ở cửa phòng chứa củi hô lên với hắn.
Tôi vừa gọi như thế, hắn mới dừng động tác đang làm lại. Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, thân thể hắn đột nhiên co giật, phảng phất nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng, hai hàng nước mắt tràn mi. Hắn nhìn tôi rồi không ngừng lắc đầu, cắn răng nói: "Sơ Cửu, đầu của mẹ tôi không thấy đâu cả, tôi phải tìm ra đầu của mẹ tôi! Lúc còn sống, mẹ tôi rất thích đẹp, tôi không muốn chôn mẹ mình trong trạng thái thế này, tôi muốn mẹ tôi có thể xinh đẹp xuống mồ!"
Nghe được lời nói này của hắn, lại thêm dáng vẻ sợ sệt lúc này của hắn, tôi không nhịn được mà hít vào một hơi. Cảm giác khó chịu trong lòng như lao thẳng lên đầu, sự nghẹt thở khó chịu này khiến cả người tôi run rẩy.
"Diệp Thiếu Khanh, tôi tìm giúp anh, nhất định sẽ tìm được đầu của mẹ anh!" Tôi cắn răng, cuối cùng chỉ nói ra được câu an ủi đầy bất lực này.
"Tốt, tốt! Sơ Cửu, cậu mau tìm giúp tôi, nhất định phải tìm ra được!" Nghe được lời nói của tôi, trên mặt Diệp Thiếu Khanh mới miễn cưỡng xuất hiện vẻ tươi cười.
Tôi chẳng dám tưởng tượng lúc này hắn kiên cường thế nào? Đối diện với thảm kịch như vậy mà còn có thể nghĩ đến chuyện chôn cất mẹ mình. E rằng Diệp Thiếu Khanh thông minh cơ trí đã sớm có dự tính.
Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bầu bạn với hắn. Cho dù hắn làm gì cũng phải ở bên cạnh hắn! Cho dù người thân của hắn đều đã mất hết, nhưng anh em của hắn vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Bên trong phòng chứa củi cũng không có đầu của bọn họ. Sau khi tìm kiếm một lượt trong phòng chứa củi, Diệp Thiếu Khanh lại chạy vào nhà bếp tìm kiếm. Tôi không vào trong, bởi vì nhà bếp đã sớm được hắn tìm kiếm qua rồi.
Tôi không ngăn cản hắn. Có lẽ chuyện này đối với hắn mà nói cũng là một biện pháp để tạm hoãn bi thương.
Tôi liếc mắt nhìn sân sau, trong lòng sớm có ý tưởng, chắc chắn đầu của người nhà Diệp Thiếu Khanh không ở trong sân sau. Nếu không bị người mang đi thì nhất định sẽ ở ngay nhà chính.
Đây là thủ đoạn quen thuộc của bọn họ, hẳn là không sai!
Sau khi ý thức được điều này, tôi mới trở lại nhà chính. Nhà chính rất mờ tối, ngọn đèn chớp tắt, dầu hạt cải bên trong sắp đốt hết nên ánh đèn rất yếu. Tôi tìm công tắc mở đèn, một tiếng cạch vang lên, cả nhà chính lập tức bừng sáng.
Tôi hít một hơi thật sâu, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn. Quả nhiên không ngoài dự đoán, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, tôi liền thấy trên xà ngang cao nhất có treo mười mấy cái đầu.
Đầu lâu bị móc tỳ bà treo một hàng trên xà ngang. Tóc của những cô gái kia đã rối bời từ lâu, chỉ thấy được khuôn mặt tái nhợt, chết không nhắm mắt của bọn họ mà thôi. Từng cặp mắt kia đều trừng to, bởi vì làn da và cơ bắp bắt đầu cứng lại nên cặp mắt trợn to kia trông rất đáng sợ.
Gió không biết thổi từ đâu đến, thổi tóc của bọn họ bay lên. Mái tóc dài tung bay, quái dị một cách khó tả khiến người ta sợ hãi. Nếu là những người khác thì tôi nhất định sẽ giật mình. Nhưng những cái đầu bị treo ở phía trên đa số đều là người mà tôi đã từng gặp một lần, vì vậy tôi chỉ thấy đau lòng chứ chẳng hề hoảng sợ.
Giết người chém đầu, sau đó treo đầu của người chết lên xà ngang biểu thị cho sự thù hận với người nhà này. Không chỉ như vậy, về sau căn nhà này cũng sẽ biến thành một căn nhà không may. Nếu không có người xử lý chuyện tang ma, người sau này dọn vào ở nhất định sẽ vô cùng xui xẻo. Nhẹ thì phát điên, nặng thì thắt cổ tự tử!
Tôi không dám để cho Diệp Thiếu Khanh thấy cảnh này. Nhân lúc hắn còn đang tìm kiếm ở sân sau, tôi đề khí nhảy lên, mang từng cái đầu của bọn họ xuống. Sau gáy của bọn họ đều bị móc tỳ bà đâm thủng. Lúc tôi rút móc tỳ bà ra, bên trong còn chảy ra dòng máu biến thành màu đen và óc màu trắng.
Tôi đặt đầu của mẹ Diệp Thiếu Khanh lên trên cổ cái xác của bà ấy. Những người khác thì tôi không quen biết nên chỉ đành đặt lên cái bục. Sau khi dọn xong móc tỳ bà, tôi mới chạy ra sân sau tìm Diệp Thiếu Khanh.
Diệp Thiếu Khanh lại chạy vào trong phòng chứa củi, không biết đã tìm kiếm mấy lần trong đó. Hắn giống như bị ma nhập vậy, cứ lặp đi lặp lại hành động này.
"Diệp Thiếu Khanh, tôi đã tìm thấy đầu của bọn họ!" Tôi nhìn Diệp Thiếu Khanh đã gần phát điên, dừng lại khoảng vài giây rồi mới hô lên thành tiếng.
Nghe được tiếng hô của tôi, Diệp Thiếu Khanh lập tức chạy ra khỏi phòng chứa củi, giữ chặt lấy tôi như phát điên. Hắn mở to đôi mắt ngập tơ máu, kích động hỏi tôi: "Sơ Cửu, cậu đã tìm thấy chưa? Tìm được đầu của mẹ tôi rồi à?"
"Ừ, ngay ở nhà chính." Tôi gật đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhất là lúc nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn, tôi lại càng đau lòng đến cùng cực.
Trong ấn tượng của tôi, Diệp Thiếu Khanh quyết đoán sát phạt, thẳng thắn dứt khoát, gần như không có bất kỳ nhược điểm nào. Nhược điểm duy nhất cũng chính là mẹ của hắn.
Diệp Thiếu Khanh chạy đến nhà chính, tôi đuổi sát theo sau. Hắn đứng trước cái bục, quay đầu nhìn cái xác trên cái bục, lúc thì cười khúc khích, lúc lại suy sụp đau khổ.
Cứ vậy khoảng mấy giây, hắn mới chỉnh lại đầu của mẹ mình, trong miệng không ngừng nói: "Mẹ, mẹ mãi là người xinh đẹp nhất. Con sẽ lau máu trên mặt mẹ đi, để mẹ được xinh đẹp đi đầu thai chuyển thế!"
Nhân lúc này, tôi khiêng những cái xác lên trên cái bục. Mười sáu cái xác, Diệp Thiếu Khanh đều nhớ rõ dáng vẻ của bọn họ!
Tôi đứng sau lưng hắn, nhìn hắn chính xác đặt đầu của mỗi cái xác lên trên cổ cái xác không đầu.
"Không đúng, không đúng!" Mà ngay lúc này, Diệp Thiếu Khanh bỗng nhiên nỉ non, không ngừng lắc đầu, dường như đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Tôi lo lắng trong lòng, vội vàng hỏi hắn: "Diệp Thiếu Khanh, sao vậy?"
Diệp Thiếu Khanh không quay đầu lại mà lắc đầu nói: "Không đúng, tôi biết mình có bao nhiêu người, là mười bảy người, sao lại thiếu một người!"
"Cứu mạng!" Gần như cùng lúc đó, ngay khi hắn vừa dứt lời thì từ giếng sâu trong sân, đột nhiên truyền đến tiếng cầu cứu gần như sắp tắt thở...

Bình Luận

0 Thảo luận