Hỏa trùng!
Nghe thấy tiếng hét của Mạnh Doanh, tôi vội vàng lùi lại. Khi tôi làm vậy, người đàn ông trung niên trước mặt tôi cũng đã bị hỏa trùng đốt thành một đống tro tàn chỉ trong nháy mắt.
Gió vừa thổi qua, đống tro bị thổi bay tứ tung. Nhìn thấy cảnh tượng đó, cả người tôi đã sợ đến ngây người.
Tôi chưa bao giờ ngờ tới rằng, uy lực của hỏa trùng lại khủng khiếp như vậy. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, một người đàn ông sống sờ sờ trước mắt tôi đã bị đốt thành tro.
Trong sự khiếp sợ của tôi, tôi nhìn thấy phía trong cùng của đống tro đang bị gió thổi bay có những con hỏa trùng đang từ từ bò lên giống như đom đóm.
Tới giờ tôi mới kịp phản ứng. Vừa rồi ông ấy đã cứu tôi. Nếu như ông ấy không nhào tới đẩy tôi ngã xuống thì đám hỏa trùng kia đã đốt tôi thành tro bụi. Kẻ trở thành đống tro đó sẽ là tôi chứ không phải ông ấy!
Nghĩ tới đây, tôi nhanh chóng nhìn hai thi thể của hai lão già trên đất. Trong miệng hai lão vẫn còn những con hỏa trùng đang bay ra.
Đám hỏa trùng này giống như con bọ cánh cam, rất nhỏ nhưng toàn thân được bao bọc bởi ngọn lửa, đến ngay cả cánh cũng là lửa.
"Đây là người nuôi trùng, cũng là đám người nuôi trùng lâu năm nhất! Thật không ngờ bọn chúng không những có thể khống chế ngài thi mà còn nuôi cả hỏa trùng trong cơ thể! Nếu như dùng hỏa trùng đối phó với người của chúng ta thì không biết bao nhiêu người sẽ bị thiêu thành tro. Dù có chết cũng không cách nào tìm thấy thi thể!"
Mạnh Doanh nói.
Sự tức giận trong tôi đã lên tới cực điểm. Tà thuật như vậy không được phép tồn tại trên đời.
"Không hay rồi! Bọn chúng muốn đối phó với những người dân làng chài!"
Đúng lúc này, Mạnh Doanh đột nhiên hô lên .
Tôi nhìn theo thì thấy hỏa trung bay ra từ bên trong thi thề đều bay về phía những người người dân làng chài mà trước đó chúng tôi đã cứu.
Những người dân này chưa rời đi. Bọn họ muốn ở lại đợi những người sống sót còn lại của ngôi làng. Nhìn thấy đám hỏa trùng bay về phía họ, tôi lập tức hô lên:
"Mau chạy đi!"
Tôi hét lên như vậy, những người dân vội ôm lấy đám trẻ, chạy về phía sau. Nhưng họ vẫn đã chậm một bước, đám hỏa trùng đã chui được vào trong cơ thể họ.
Bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế chạy về phía trước, nhưng cơ thể đã hóa thành tro bụi. Gió vừa thổi qua, cơ thể họ cũng tan ra, đọng lại trên đất thành một đống bụi đen, đến cả xương cốt cũng không còn.
Trong một, hai phút ngắn ngủi, mười người dân làng, gồm cả nam nữ già trẻ đã không còn!
"Đám đê tiện này, bọn chúng căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc tha cho họ. Dù chúng ta đấu pháp thắng thì bọn chúng vẫn sẽ giết họ."
Nỗi tức giận trong tôi đã lên tới cực điểm. Tôi nghiến răng nói:
"Giết chết Quỷ vương, mặc kệ chúng bày trận khiêu chiến thế nào! Chỉ cần giết chết Quỷ vương thì vẫn còn cơ hội."
"Làm đi! Dù có chết cũng không được để đám đê tiện này sống yên ổn."
Mạnh Doanh cũng hét lên đầy phẫn nộ. Chúng tôi đồng thời lao về phía Quỷ vương ở cổng ngôi làng. Tử Long đã dùng tam muội chân hỏa đốt cháy hai kẻ nuôi trùng còn lại.
Trên đầu chúng tôi, đám ngài đã bị đánh tan, còn cả những con hỏa trùng cũng bay tán loạn.
Bọn chúng không bay đi mà bay loạn trên không trung. Tôi định dụ bọn chúng tới rồi dùng cách tương tự để thiêu chết đám người kia.
Nhưng khi chúng tôi còn chưa lao tới cổng làng thì đột nhiên có chừng chục tăng nhân chạy ra từ trong những ngôi nhà xung quanh. Một tay họ cầm gậy kim cương, tay còn lại cầm tràng hạt. Nhưng bộ dạng của chúng không giống người ở khu vực Z.
Bọn chúng không hề tách ra mà đứng cạnh nhau, nhìn chúng tôi chằm chằm.
"Ha ha..."
Sau khi Mạnh Doanh nhìn thấy chúng bèn cười to:
"Thật không ngờ, đến cả người của môn giáo bà la cũng tới! Quy mô lớn vậy, có lẽ bọn chúng thực sự muốn giết sạch Đạo sĩ Hoa Hạ chúng ta đây mà!"
Tôi nghiến răng, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi nhìn về phía Quỷ vương ở cổng làng, quát lớn:
"Quỷ vương của Vu Giáo, không cần bày trận khiêu chiến nữa. Các ngươi cùng lên hết đi! Hôm nay, dù ta có phải liều cái mạng này thì cũng phải giữ các ngươi ở lại đây!"
Gã Quỷ vương chỉ mỉm cười khinh thường. Gã ta phất tay, đệ tử Vu Giáo bên cạnh gã đồng loạt thả người dân trong làng ra, để mặc họ chạy vào trong làng.
Những người dân làng còn lại cũng lên tới mấy chục người. Sau khi nhìn thấy chúng tôi, họ chạy ngay tới, trốn đằng sau chúng tôi.
Tên Quỷ vương lại phất tay một lần nữa. Hơn trăm tên đệ tử của gã tản ra, hình thành một vòng tròn rất lớn, bao vây toàn bộ chúng tôi ở bên trong.
Quỷ vương cũng đứng dậy, đi về phía chúng tôi. Vừa đi gã vừa nói bằng thứ tiếng Hán không lưu loát của mình:
"Hôm nay, ta muốn xem xem các ngươi có được cái bản lĩnh đánh bại bọn ta, cứu đám dân làng này hay không! Đệ tử Vu Giáo nghe lệnh, ai lao ra khỏi vòng vây này, giết chết không cần hỏi! Từ cuộc đấu pháp năm đó cho tới nay, đã mấy chục năm trôi qua, đã đến lúc Vu Giáo chúng ta giết chết Đạo sĩ Hoa Hạ các ngươi rồi! Các ngươi mới chỉ là sự bắt đầu thôi. Bọn ta sẽ tiến sâu vào trong lãnh thổ Hoa Hạ của các ngươi, giết sạch Đạo sĩ Đạo môn. Tất cả những nơi mà chúng ta đi tới, tuyệt đối sẽ không một ai sống sót. Đây là sự trừng phạt mà bọn ta dành cho Hoa Hạ các ngươi, cũng là sự bắt đầu của việc báo thù của bọn ta. Năm đó đám Đạo sĩ đã mượn sự trợ giúp của long khí để ngăn chặn bọn ta, giờ dựa vào ba người các ngươi mà đòi làm vậy sao? Nực cười, đúng là quá sức nực cười!"
Trên mặt gã Quỷ vương toàn là hình xăm nên tôi không nhìn thấy rõ được biểu cảm của gã, chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen kịt của gã, toàn là sự hận thù và chết chóc.
Tôi cầm thước Trấn Hồn đi về phía trước hai bước, nhìn gã bằng ánh mắt phẫn nộ:
"Ta nói cho ngươi biết, dù hôm nay bọn ta có chết thì vẫn còn cả trăm ngàn Đạo sĩ sẽ đứng ra. Bọn ta giống họ, đều sẽ liều mạng để giết chết hết đám các ngươi."
"Nói khoác mà không biết ngượng mồm! Ta sẽ cho các ngươi thấy, năm đó người của Vu Giáo bọn ta đã giết chết bao nhiêu người Hoa Hạ các ngươi!"
Quỷ vương đã bị tôi chọc giận hoàn toàn. Gã vừa dứt lời, tôi đã thấy đám vu sư mặc áo đen phía sau gã đi tới trước và bày biện một đàn pháp.
Đàn pháp đó là một chiếc bàn nhỏ. Trên bàn có đặt một bức tượng tà thần. Hai bên bức tượng tà thần còn có hai cái đầu lâu người. Trước mặt bức tượng đặt một lư hương, bên trong có cắm nhang màu đen.
Hai bên đầu lâu còn được đặt một loạt những thứ tà môn như rối vải, tro cốt, thi du, thứ gì cần có cũng đều có.
Khi Quỷ vương ra tay, đám tăng nhân cũng chạy ra sau lưng chúng tôi tạo thành thế gọng kìm.
Chúng tôi đã không có đường lùi, chỉ đành phải liều mạng. Đây mới chính là đấu pháp thật sự. Năm xưa cũng vậy, hiện tại cũng như vậy.
Lịch sử tái diễn, chúng tôi không có long mạch để mượn nhờ uy lực, càng không có người trợ giúp, chỉ có ba người chúng tôi! Không những chúng tôi phải đấu pháp với bọn chúng mà còn phải bảo vệ người dân làng ở xung quanh mình.
Tôi không biết có thể gắng gượng được bao lâu, nhưng tôi sẽ cố gắng tới hơi thở cuối cùng. Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên thở phào, bởi cuối cùng tôi cũng đã đợi được tới giây phút này.
Khi tôi nhìn Tử Long và Mạnh Doanh, bọn họ cũng đang nhìn tôi. Hai người cũng cười thoải mái. Tử Long nói:
"Nếu như Lỗi gia còn thì vui biết mấy! Có điều, Lỗi gia, bọn tôi sẽ tới bên cạnh anh ngay thôi!"
Mạnh Doanh bừng bừng khí thế, hét lên điên cuồng:
"Chiến cho tới khi chết, tuyệt đối không lui nửa bước!"
"Được, được!"
Tôi nhìn ra xung quanh, chân khí ở đan điền lập tức bạo phát. Tôi hét lớn với xung quanh:
"Long Dương, tôi biết các người ở gần đây! Các người có thể thấy chết mà không cứu, cũng có thể bỏ chạy, sẽ không ai biết chân tướng của buổi tối hôm nay! Nhưng chỉ xin các người một chuyện, giúp chúng tôi đưa thằng bé Hoàng và Y Y an toàn rời đi!"
Tiếng nói của tôi vang xa, mãi không ngớt, khiến chim đậu trên cành sợ mà bay đi.
"Anh Cửu..."
Tôi không biết bọn họ ở cách bao xa nhưng tôi đã nghe thấy tiếng gào khóc điên cuồng của Lâm Y Y.
Âm thanh đó như xuyên vào tim tôi, nhất là ở vị trí đan điền có một cơn nhói đau, giống như âm cổ trong cơ thể tôi đã cảm nhận được tiếng khóc thương tâm của Y Y.
Tiếng khóc của cô ấy đã khiến tôi cảm thấy yên tâm. Đám người Long Dương đang ở gần đây! Y Y cũng ở cùng với bọn họ! Mặc dù Long Dương chọn cách trốn đi, thấy chết không cứu nhưng điều đó chứng tỏ mấy người Y Y cũng sẽ được rời đi một cách an toàn!
Hiện tại tôi cũng chẳng còn lo lắng gì nữa, làm tới thôi!
Nhưng trong một, hai phút ngắn ngủi đó, Quỷ vương đã kết dấu tay, đọc chú ngữ. Gã ta nuốt một miệng tro cốt, uống một ngụm thi du. Hình như mùi vị của tro cốt và thi du cũng không hề ngon nghẻ gì nên tôi thấy mặt gã vặn vẹo cả ra. Gã giật giật khóe miệng, nhổ chúng xuống bức tượng tà thần.
Bức tượng lập tức nhúc nhích, còn toát ra tà khí đáng sợ. Ngay sau đó, khi gã chỉ vào hai con rối vải trên mặt bàn thì chúng lập tức nhảy dựng lên.
Hai con rối vải này giống như đã sống dậy, sau khi nhảy khỏi đàn pháp, chúng chạy về phía bờ sông Long Ngâm, theo sau bức tượng tà thần đang tỏa ra tà khí.
Chưa tới một, hai phút, bờ sông Long Ngâm đột nhiên phát ra từng tiếng khóc vô cùng thê lương.
Âm thanh đó khiến người nghe cảm thấy rợn tóc gáy.
Tôi chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy hai con rối vải đã quay lại. Phía sau chúng là chằng chịt những dấu chân ướt, không biết chúng đã gọi dậy bao nhiêu âm hồn. Toàn bộ đều là âm hồn của sông Long Ngâm.
Tôi đang định mở thiên nhãn thì Quỷ vương đột nhiên cười lạnh lùng, hét lên:
"Đây đều là người Hoa Hạ năm đó đã chết trong tay Quỷ vương ta. Hôm nay ta sẽ khiến các ngươi giống bọn chúng, vĩnh viền chìm vào trong lòng sông Long Ngâm, trọn đời trầm luân!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận