Những gã đàn ông nhảy xuống suối nước nóng ban nãy đã chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa, tôi ngó quanh khắp nơi mà chẳng thấy bóng dáng một ai cả, xem ra họ đã bị đẩy cả vào trong suối nước nóng rồi.
Sau khi Tuệ Hải lên tiếng, tôi bỗng thấy dòng suối nước nóng phía trước mặt nổi lên mấy cục bong bóng lớn. Tôi đang không hiểu chuyện này là thế nào thì Tuệ Hải đã nhướng mày, nghiêm nghị nạt nộ: "Xem ra các người không định thả người, vậy thì cũng đừng trách tiểu tăng không khách khí!"
Tôi vẫn luôn muốn xem xem rốt cuộc đạo hạnh của Tuệ Hải như thế nào, nên khi cậu ta vừa dứt lời, tôi đã một mực chú ý đến cậu ta. Chỉ thấy cậu ta đánh một chưởng Phật thủ về phía mặt nước suối nước nóng. Một chưởng này thoạt trông không có gì kì lạ, cũng chẳng cảm nhận được chưởng phong, nhìn rõ trông là một chưởng rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng ngay sau đó, mặt suối nước nóng kia bỗng nhiên dập dềnh, toàn bộ mặt nước đều khẽ chấn động như xung quanh có động đất. Sau đó, giữa làn nước dập dềnh gợn sóng, vệt nước chợt xảy ra biến hóa thần kỳ, dần dần ngưng tụ thành một hình chữ Vạn (卍) khổng lồ.
Chữ Vạn này đại diện cho Phật môn, giống như ấn Thái cực đại diện cho Đạo gia vậy. Sau khi ngưng tụ ra thành hình chữ Vạn, gợn nước cũng từ từ tỏa ra từng luồng Phật quang ấm áp.
Luồng Phật quang ấm áp này vừa xuất hiện, chỉ trong chốc lát đã chiếu sáng toàn bộ khu rừng. Nơi đây vốn dĩ vẫn còn hơi lành lạnh, nhưng bởi vì có luồng Phật quang này mà cũng ấm áp hẳn lên. Chúng tôi được Phật quang bao phủ bên trong, thân thể lại càng thư thái vô cùng, tựa như được đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp vậy.
Chỉ vài giây sau, khí nóng trên mặt suối nước nóng đã biến mất. Một suối nước vốn còn đang trong vắt bỗng biến thành một dòng suối máu đỏ sẫm, vô số bong bóng nổi lục bục từ dưới đáy lên, cảm giác như toàn bộ suối nước nóng đang sôi lên sùng sục.
Phật quang phát ra từ chữ Vạn càng ngày càng chói mắt, cùng với đó là một loạt thân hình cởi trần của mấy gã háo sắc kia cũng dần dần trồi lên khỏi mặt nước.
Thấy vậy, lúc bấy giờ Tuệ Hải mới gọi chúng tôi xuống cứu người. Đám chúng tôi lập tức xông lên hỗ trợ, kéo mấy gã kia từ trong nước lên trên bờ. Tôi thử kiểm tra hơi thở của một người trong số đó, may mà vẫn còn thở, chỉ là đang hôn mê bất tỉnh.
"Anh Cửu, họ vẫn còn sống!" A Cẩu cũng hô lên. Tôi gật đầu, nói: "Họ vẫn còn chưa chết, chắc là bị sặc nước, anh và Đông Tử phụ trách cứu họ rồi dốc nước trong bụng họ ra ngoài nhé, làm xong có lẽ họ sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
"Được!" A Cẩu đáp lại rồi vội vàng cùng Đông Tử đi cứu người.
Sau đó, tôi mới nhìn về phía Tuệ Hải và bảo: "Tuệ Hải, không thể giữ lại những nữ yêu này được! Nếu không, sau này họ chắc chắn vẫn sẽ còn hại người!"
"Ừm!" Tuệ Hải gật đầu cười: "Trời cao có đức hiếu sinh, tiểu tăng sẽ tha cho họ một mạng, đưa họ về Pháp Long tự, để phật pháp thanh tẩy lệ khí trong người họ, để họ an tâm tu hành!"
Dứt lời, Tuệ Hải bèn vứt Phật châu trên tay mình ra ngoài, thế nhưng Phật châu không rơi xuống nước mà lại trôi bồng bềnh ngay bên trên suối nước nóng. Thế rồi sau đó, tôi trông thấy Tuệ Hải bắt đầu niệm kinh văn bằng tiếng Nhật.
Tôi nghe không hiểu cậu ta đang niệm kinh văn gì, nhưng đại khái chỉ chừng mười giây, Phật châu đã tỏa ra từng chùm Phật quang màu vàng kim, bao phủ lấy toàn bộ suối nước nóng.
Khoảnh khắc Phật châu bắt đầu chuyển động, một cảnh tượng thần kỳ đã diễn ra ngay sau đó. Bên trong dòng suối nước nóng kia lại xuất hiện vô số bong bóng nước khổng lồ. Chúng nổi lên rồi lăn tăn trên mặt nước, từng bóng xương trắng chui ra khỏi nước, rồi bị hút vào bên trong Phật châu.
Toàn bộ quá trình phải kéo dài đến khoảng dăm ba phút, mãi cho đến khi mặt nước suối hoàn toàn tĩnh lặng thì dòng suối máu đỏ sẫm mới biến về lại dòng suối trong vắt lúc trước. Bấy giờ Tuệ Hải mới thu lại Phật châu, hai tay chắp lại trước ngực theo thế Phật thủ, sau khi niệm một tràng "A di đà phật" xong, chữ Vạn khổng lồ màu vàng kim trên mặt suối mới biến mất.
Tôi trông thấy chiêu thức ấy của Tuệ Hải mà phải thầm giật mình kinh hãi. Tuệ Hải trẻ hơn tôi chỉ hai ba tuổi mà tu vi của cậu ta đã cao vô cùng, chắc chắn không kém gì cao tăng đắc đạo.
Tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi bậc ấy, nếu như có thời gian, chắc chắn cậu ta sẽ trở thành niềm tự hào của Phật môn.
Sư phụ cậu ta sở dĩ phái cậu ta đến Pháp Long tự để học tập tu hành e là cũng bởi vì nhận ra thiên phú dị bẩm của cậu ta. Tuệ Hải không hề làm mất mặt Phật môn Trung Quốc, còn hai tháng nữa là cậu ta có thể quay về Pháp Môn tự Trung Quốc. Đến lúc đó, ắt hẳn sẽ trở thành trụ cột của Phật môn Trung Hoa.
Nói thật lòng, ở nơi đất khách quê người như thế này, tôi càng cảm thấy tự hào và hãnh diện vì Tuệ Hải.
Tử Long cũng đánh giá cao Tuệ Hải, lúc này anh ấy đang vỗ tay tán dương: "Tuệ Hải, cậu còn nhỏ tuổi mà đã có tu vi bậc này, quả là khiến người khác khâm phục! Còn hai tháng nữa là cậu có thể về nhà, cậu chính là niềm kiêu hãnh của Phật môn! Phật - Đạo vốn chung một nhà, hi vọng lúc Đạo giáo gặp nạn, cậu có thể đứng ra trợ giúp một tay!"
"Thí chủ quá khen." Tuệ Hải khiêm tốn nói: "Bất luận tiểu tăng đi đến đâu để lấy kinh tu hành, tiểu tăng vẫn luôn khắc ghi trong đầu mình là người Trung Quốc. Tiểu tăng từng nghe Lâm chưởng môn đề cập rằng tam giới sắp xuất hiện kiếp nạn Ma Vương. Chờ đến khi tiểu tăng trở lại Pháp Môn tự, chỉ cần Đạo giáo cần dùng đến chúng tôi, tiểu tăng nhất định sẽ đích thân đến, chung tay góp sức đối phó kiếp nạn Ma Vương!"
Những lời Tuệ Hải nói khiến tôi cảm động vô cùng. Chúng tôi không giao thiệp quá sâu với Phật môn, chúng tôi trảm yêu trừ ma, còn Phật môn chuyên về trời cao có đức hiếu sinh, cho nên bình thường Phật - Đạo rất ít khi hợp tác.
Bây giờ kiếp nạn Ma Vương đang ở cận kề ngay trước mắt, nếu như Phật môn đồng ý trợ sức cứu viện, vậy thì chúng tôi sẽ như hổ thêm cánh. Bản thân tôi cũng âm thầm quyết định, chờ cứu được Vương Lỗi sẽ chuyên tâm đối phó phân thân của Ma Vương.
"Giờ đã không còn thấy tuyết yêu đâu nữa, đuổi theo họ là rất khó. Xem ra chỉ có thể chờ đến sáng ngày mai lại vào núi Phạm Âm vậy... Mà khoan! Không đúng!" Tuệ Hải đang nói nửa chừng, bỗng dưng mặt biến sắc, vội vàng nhìn về phía sau lưng chúng tôi.
Tôi và Tử Long cùng vội vã quay đầu lại nhìn, lúc đó mới hốt hoảng phát hiện ra cả A Cẩu và Đông Tử đều đã biến mất, mấy gã đàn ông được chúng tôi cứu lên cũng đã biến mất tăm! Phía sau lưng trống rỗng, yên tĩnh vô cùng, đến mức không có lấy một tiếng động.
"Chuyện này là sao?" Tử Long nhíu mày lẩm bẩm.
Tôi nghiến răng: "Mấy gã đàn ông ban nãy có vấn đề, họ không phải là người bình thường! Chúng ta đều bị trúng kế rồi!"
"Đúng thế!" Tuệ Hải gật đầu, nói với vẻ nghiêm trọng: "Chúng ta sơ suất quá, mấy người đàn ông ban nãy là yêu quái. Họ diễn một màn kịch cho chúng ta xem, chính là để chúng ta mắc câu. Chỉ có điều tiểu tăng vẫn chưa hiểu, sao chúng ta lại gặp phải nhiều yêu quái đến thế? Chẳng lẽ là.."
Tuệ Hải chưa nói hết câu, nhưng cũng không có ý nói tiếp. Thấy tôi và Tử Long đang nhìn mình với vẻ khó hiểu, Tuệ Hải bèn nhắc nhở một câu: "Hai vị thí chủ, những người đàn ông ban nãy chắc chắn không phải yêu tà tầm thường. Có thể đưa được A Cẩu và Đông Tử đi ngay trước mắt chúng ta thì hiển nhiên đạo hạnh của chúng không hề kém. Chúng ta phải cẩn thận một chút, tôi lo lắng thân phận của hai vị đã bị bại lộ!"
Tuệ Hải nói không sai, mấy gã kia có thể lén lút đưa được hai người A Cẩu và Đông Tử đi thì chắc chắn đạo hạnh không đơn giản. A Cẩu là người cảnh giác, bình thường có rất ít người có thể ám hại cậu ta, trừ phi là do cậu ta lơ là cảnh giác.
Sở dĩ hai người họ bị đưa đi cũng là bởi vì mọi người đều không nghĩ rằng mấy gã đàn ông bị ngất kia lại có vấn đề.
Tôi run lên một chặp rồi nói: "Chúng ta không thể để A Cẩu và Đông Tử gặp chuyện, nhất định phải tìm được bọn họ!"
"Lý thí chủ, chớ vội, có tiểu tăng ở đây, chúng không chạy thoát được đâu!" Tuệ Hải từ tốn nói như vậy rồi nhìn về phía Tử Long: "Triệu thí chủ, tiểu tăng xin nhờ thí chủ một chuyện."
Tử Long gật đầu bảo: "Sư phụ Tuệ Hải xin mời cứ nói, chỉ cần là việc Tử Long tôi có thể làm được, nhất định tôi sẽ làm hết sức!"
"Được!" Tuệ Hải nở một nụ cười ấm áp, đồng thời lấy Phật châu trên cổ mình xuống, đưa cho Tử Long: "Triệu thí chủ, thí chủ hãy cầm lấy Phật châu của tiểu tăng, trực tiếp đi tìm thung lũng tuyết ở núi Phạm Âm. Những tuyết yêu kia chắc chắn còn chưa đi xa, với đạo hạnh của Triệu thí chủ, nhất định có thể đuổi kịp họ. Nhưng thí chủ hãy nhớ kỹ một điều, đó là nhất định không được ra tay với họ, chỉ cần âm thầm tìm kiếm thung lũng tuyết là được. Bất kể là có tìm được hay không, nhất định phải trở về hội hợp ở căn Nhà Gió ngay lập tức!"
Tôi thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao Tuệ Hải lại muốn Tử Long đi tìm thung lũng tuyết, hơn nữa tôi cũng lo cho Tử Long. Để anh ấy đi một mình tôi không yên tâm, ngay cả Vương Lỗi cũng đã bị người của Âm Dương đạo bắt được, đến lúc đó tình cảnh của chúng tôi sẽ lại càng gian nan.
Tôi hiểu rõ tính Tử Long, sau khi đồng ý rồi là tuyệt đối không đổi ý, nên anh ấy không nói hai lời, nhận lấy Phật châu rồi đi thẳng. Tôi thấy vậy thì vội vàng kéo anh ấy lại rồi nhìn về phía Tuệ Hải: "Tuệ Hải, núi Phạm Âm được gọi là tòa thành của vạn yêu, tôi lo Tử Long đi một mình sẽ gặp rắc rối. Hay là đợi chúng ta tìm được Đông Tử và A Cẩu, tôi sẽ đi cùng với anh ấy!"
Tuệ Hải lắc đầu cười, hiển nhiên là bác bỏ ý kiến của tôi. Tử Long sợ chúng tôi hiểu nhầm, bèn mỉm cười: "Sơ Cửu, em không cần lo lắng cho anh, anh sẽ không sao đâu! Em cứ yên tâm đi tìm hai huynh đệ A Cẩu, anh sẽ mau chóng quay về hội hợp cùng mọi người!"
Dứt lời, Tử Long bèn quay người đi thẳng không hề ngoái đầu lại, bóng anh ấy nhanh chóng biến mất trong cánh rừng đen kịt. Tôi lo lắng cho anh ấy vô cùng, nhưng tôi không có cách nào để ngăn cản anh ấy cả.
Thấy tôi cứ nhìn về hướng Tử Long biến mất ấy mãi, Tuệ Hải bèn nở một nụ cười yên lòng: "Lý thí chủ, đừng lo, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện đâu. Phật châu của tiểu tăng là quà ân sư ban tặng. Pháp lực vô biên, yêu tà bình thường đều không thể đối phó nổi với nó. Hơn nữa, tiểu tăng để anh ấy đi đương nhiên cũng bởi vì tiểu tăng có mục đích riêng nữa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận