Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 559: Nghĩa trang hoang vắng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Khứu giác A Cửu còn nhạy hơn cả chó, tôi cách nơi đó không tính là xa lắm, nhưng vẫn chẳng ngửi được mùi xác thối ở ngay cổng như lời anh ta nói.
Tôi chần chừ chốc lát rồi nhanh chóng quyết định: "A Cẩu, anh đợi tôi chút, tôi đi cùng với anh!"
Dứt lời, tôi bật tường nhảy vào trong. Sau khi nhảy vào tôi mới phát hiện ra trong viện này có cả khoảnh đất trồng rau và một giàn nho, quả là phong cách sân viện nông thôn điển hình.
Ở chính giữa có một con đường nhỏ lát đá dẫn đến chỗ cửa, nối giữa con đường đó với cánh cửa là hai bậc thang bằng đá.
Hai bên bậc thang còn có hai pho tượng sư tử bằng đá.
Lúc đi đến vị trí của A Cẩu tôi mới nhìn rõ tình hình ở chỗ cửa. Hai bên cổng treo hai tấm biển lớn, bên trên có viết chữ. Tấm biển bên trái đề "Lúc sinh, đến sạch sẽ", bên phải viết "Khi chết, đi gọn gàng"!
Bên trên cũng treo một tấm biển rất lớn, bên trên có viết hai chữ "nghĩa trang" khá to bằng lối chữ Thảo.
"Anh Cửu, không ngờ trang viên này lại là nghĩa trang! Nhưng hình như nghĩa trang này đã bị thay thế từ thời Dân quốc rồi." A Cẩu băn khoăn nhận xét.
Tôi cũng thấy bí bách, nghĩa trang này là nơi để thi thể ngày xưa, là nơi để xác những người chết không có ai đến nhận hoặc là tội phạm chịu tội tử hình. Nhưng sau thời Dân quốc thì nghĩa trang này đã bị nhà tang lễ dần dần thay thế.
Hơn nữa, kiến trúc của nghĩa trang này cũng không bị hư hại, thoạt nhìn cũng chỉ hơi rách nát một chút thôi chứ không tính là hoang phế. Từ khoảnh đất trồng rau và giàn nho trong viện là có thể thấy nơi này có lẽ vẫn còn có người ở.
Thế nhưng tại sao những oán khí này lại quấn lấy nghĩa trang? Chẳng lẽ chúng đều là do thi thể trước đây nghĩa trang để lại?
Tôi nghĩ mãi không ra, nên hạ quyết tâm đi về phía cửa. Sau khi đến gần cửa, rốt cuộc tôi cũng đã ngửi thấy mùi tanh tưởi của thi thể đang thối rữa xộc vào mũi.
Tôi cắn răng, gõ mạnh cửa. Cánh cửa rất dày, có lẽ là làm bằng gỗ lim, nên âm thanh phát ra rất trầm. Sau khi liên tục gõ mấy lần, bên trong mới có một tiếng "Ai đó?" vang lên.
Nghe giọng có vẻ là của một người đàn ông trung niên. Nhưng giọng của anh ta không có ác ý, tôi bèn giả bộ thăm dò: "Chào chủ nhà, chúng tôi đi ngang qua đây, tuyết rơi lớn quá, vừa lạnh lại vừa đói, nên hi vọng chủ nhà có thể cho chúng tôi tá túc một đêm!"
Nghe tôi nói xong, người bên trong rõ ràng thở phào một cái đầy nhẹ nhõm, rồi chỉ nói một câu "đợi một chút", rồi sau đó cũng chẳng có động tĩnh gì nữa.
Đợi khoảng chừng bốn, năm phút sau, phía trên cột xà ngang của mái cửa có một thứ đồ được ném ra, A Cẩu tay chân lanh lẹ đỡ được ngay.
Là hai cái áo bông dày, và một chút lương khô.
"Xin lỗi nhé, không phải người nhà tôi không hiếu khách, chỉ là mấy hôm nay gặp phải chuyện phiền phức nên không thể tiếp đãi hai cậu được, xin đừng lấy làm lạ. Đi thêm năm trăm dặm theo hướng Đông Nam sẽ có thôn trấn. Lên trên trấn là các cậu có thể dừng lại nghỉ chân."
Người chủ nhà này đang hạ lệnh đuổi khách, anh ta càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy nghĩa trang này có điều kỳ quái.
Tôi và A Cẩu mỗi người mặc một chiếc áo bông, tức thì thân thể cũng ấm lên không ít. Sau đó, tôi đánh tiếng dò hỏi: "Chủ nhà, tôi thấy căn nhà này của ông bị oán khí quấn lấy, e là đắc tội phải cái gì không sạch sẽ rồi đúng không?"
Tôi vừa hỏi xong, bên kia chợt yêu lặng hẳn. Khoảng chừng một hai phút sau, âm thanh kia mới lại vang lên: "Sao cậu biết?"
Tôi cười xòa: "Thật không dám giấu, chúng tôi chính là đạo sĩ hành tẩu tứ phương nên có biết một chút. Chủ nhà vừa nãy đã giúp đỡ, chúng tôi lại chẳng có gì để báo đáp, nên muốn xem một chút xem chúng tôi có thể giúp đỡ được gì hay không."
"Ầy!" Nào ngờ, người bên trong đột nhiên thở dài một tiếng rồi nói: "Cậu này, tôi không muốn làm hại hai người, hai người vẫn nên đi đi thì hơn. Chớ rề rà nữa, sắp đến giờ Tí rồi. Đến lúc đó các cậu muốn đi cũng không đi được đâu."
Giọng nói rất bất đắc dĩ, đúng như tôi đoán, người nhà này quả thật đã gặp phải chuyện phiền phức.
Tôi dừng lại một chút rồi nói: "Chủ nhà, tôi không không phải người không tiếc mạng. Không nắm chắc thì tôi tuyệt đối không dám nói ra những lời đó. Nói thật lòng, tôi có thể giúp ông giải quyết chuyện này!"
Lần này tôi rào trước để cho anh ta an tâm, mới đầu là thăm dò, bởi vì tôi sợ bị lừa. Nhưng từ ngôn từ của anh ta, tôi có thể cảm nhận được, anh ta không có ác ý hay không có ý tiếp đón.
"Vậy mời cậu vào nhà!" Sau đó, cánh cửa được người bên trong kéo ra. Khoảng cách kéo ra không rộng lắm, chỉ vừa đủ để một người lách vào.
Kiểu đón khách thế này tuy không lịch sự lắm, nhưng người tu đạo trước giờ đều không để ý nhiều lễ nghi với quy củ như thế. Tôi lách người vào trước, A Cẩu đi theo sau, chúng tôi vừa bước vào thì người phía sau đã vội vàng đóng cửa lại.
Trong nhà rất tối, vì không hề thắp đèn nên xung quanh đen thùi lùi làm tôi không nhìn rõ lắm, chỉ có thể trông thấy phía trước mình có một người đang đứng. A Cẩu thì đứng ở bên cạnh tôi, giúp tôi cảnh giác nhất cử nhất động trong nhà.
"Chủ nhà, có thể thắp đèn lên không? Tôi bảo đảm, có tôi ở đây, đêm nay mọi người có thể tuyệt đối yên bình!" Tôi không quen lắm với cảnh tối như hũ nút này, cảm giác rất không chân thật.
Nghe vậy, người này ngây ra một lúc rồi quay vào trong nhà hô lên: "Mình ơi, bật đèn lên đi!"
Một tiếng lạch cạch vang lên, sau đó cả gian nhà đều bừng sáng. Lúc này tôi mới chú ý đến người trước mặt, dáng hình tầm trung, khoảng chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất phổ thông, da hơi ngăm đen, đúng chất nông dân.
Nhưng đôi mắt của anh ta dày đặc tơ máu, thoạt nhìn có vẻ rất tiều tụy, nhất là hai bên tóc mai, tóc đã bạc trắng hết cả. Trông dáng vẻ thế này, hẳn là mấy ngày gần đây không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sau khi đánh giá anh ta xong, tôi mới bắt đầu quan sát tình hình trong nhà. Gian nhà chính rất lớn, hai bên còn bày hai cỗ quan tài chưa sơn. Ở chỗ chính giữa có một tấm bàn vuông rất to, hẳn là chỗ ngày thường họ ngồi ăn cơm.
Vách tường hai bên nhà có đóng không ít cọc gỗ, có lẽ là trước đây dùng để cố định quan tài. Sợi dây thừng đang cố định đèn trời da người cũng đang buộc vào hai cọc gỗ trong số đó.
Ở nơi chính giữa gian nhà chính có bàn thờ thờ phụng "Thiên Địa Quốc Thân Sư". Bên phải bàn thờ có một cánh cửa dẫn vào căn phòng bên trong.
Phía sau cánh cửa phía sau lưng tôi có để xác của mấy con chó mực. Xác đã có mùi, nên có lẽ đã chết được một thời gian. Lúc trước tôi vẫn tưởng rằng mùi thối mà chúng tôi ngửi thấy là mùi của thi thể, nhưng hóa ra lại là từ mấy con chó mực này.
Thấy chúng tôi đang đưa mắt nhìn về phía xác mấy con chó mực, chủ nhà vội vã khoát tay áo một cái: "Tiên sinh, chúng nó không phải do tôi giết, chỉ là mỗi tối đều phải chết một con. Chúng tôi cũng phải dựa vào những con chó này mới sống được đến bây giờ."
Tôi mỉm cười: "Chủ nhà, đừng suy nghĩ nhiều, mạng người là quan trọng nhất mà."
Chủ nhà gật đầu, rồi dẫn chúng tôi đến chiếc bàn vuông lớn ở giữa nhà. Bên dưới bàn còn có bếp lò, sau khi ngồi xuống chân sẽ không bị lạnh. Sau khi nói chuyện ngắn ngủi được đôi ba câu, tôi mới biết chủ nhà này họ Hà.
Cơ nghiệp nghĩa trang này là do tổ tiên họ để lại. Ở nghĩa trang này giờ cũng chỉ có anh ta và vợ, cùng với một bé trai vừa mới ra đời.
"Hu hu hu.... Ư ư ư..."
Lúc chúng tôi bắt đầu nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên một tràng tiếng khóc âm trầm. Tiếng khóc kia rất u oán, một đợt nối một đợt liên tiếp, khóc đến mức người ta sởn cả tóc gáy.
Cùng lúc đó, phía sân sau cũng vang lên một tràng tiếng chó kêu như đang khóc. Tiếng chó kêu rất gấp, nhưng âm thanh lại rất nhỏ, nghe như đang rên khóc.
Tôi còn chưa hoàn hồn lại, anh Hà đã vội vã hô lên một câu "Mình ơi!", rồi chạy vụt về phía sau.
Tôi thấy anh ta có vẻ lạ, nên cũng cất bước đuổi theo. Khi tôi vừa mới đuổi tới cửa một căn phòng thì trông thấy ở đó đang xích một con chó mực nhỏ, nhìn chỉ khoảng ba bốn tháng, lại còn rất gầy, rất đáng thương.
Chó mực nhỏ lúc này dường như bị sợ hãi, lông đen trên người nó đều dựng đứng cả lên, nằm bò trên mặt đất mà đái bậy lung tung mất kiểm soát.
Thậm chí mắt của con chó mực này đã chảy cả ra máu.
Tôi nhìn ngay ra vấn đề, giờ có lẽ đã qua giờ Tí, oán khí bên ngoài đã bắt đầu muốn gây sự. Nếu cứ thế này, con chó mực nhỏ này sẽ bị dọa sợ chết mất.
Tôi đưa mắt nhìn vào trong phòng, vừa khéo nhìn thấy một người phụ nữ ôm một đứa bé sơ sinh, vừa khóc vừa dỗ dành: "Bé con chớ khóc, trời sáng rồi là những ác ma này sẽ đi thôi. Chớ khóc, chớ khóc, mẹ vẫn sẽ ở bên con."
Nói thật, thì khi trông thấy cảnh này, tim tôi như bị thứ gì đó đâm vào, đau lòng đến mức quặn lại. Tình mẹ vĩnh viễn là thứ mẫn cảm nhất trong tận đáy lòng tôi.
Nhưng tức giận thay, oán khí phía bên ngoài dường như không có ý bỏ qua cho bọn họ.
Đứa trẻ dường như cũng bị dọa sợ nên khóc oe oe liên tục.
Tôi nghiến răng, rút kiếm Long Uyên ra, cắn ngón tay trỏ, bôi máu lên trên kiếm Long Uyên vẽ một hình Thái cực. Khoảnh khắc đó, kiếm Long Uyên chợt tỏa ra kim quang chói lòa.
Kim quang vừa xuất hiện, tiếng khóc âm u ban nãy nhất thời biến mất không ít.
Tôi cắm mạnh kiếm Long Uyên ở cửa gian phòng, ngửa đầu nói: "Hôm nay bần đạo ở đây, nếu ai dám xông tới, bần đạo chắc chắn sẽ khiến hắn vĩnh viễn biến mất giữa đất trời này! Giờ thì cút hết ngay đi!"
Giọng tôi mang theo sát ý đầy phẫn nộ, kiếm lLong Uyên cũng cảm nhận được sự tức giận của tôi, nhất thời bắn ra một vệt kim quang. Kim quang bắn lên đến nóc nhà xong lập tức hóa thành một hình Thái Cực Bát Quái cực lớn màu vàng kim.
Hình Thái Cực Bát qQuái này là do pháp lực ngưng tụ lại, vừa vặn bao phủ nóc nhà của nghĩa trang này. Thoáng chốc, tiếng khóc âm trầm lúc trước đã tan biến toàn bộ.
"Ôi, trách tôi không có mắt, không nhận ra tiểu đạo trưởng là cao nhân, chúng ta được cứu rồi!" Lúc này, anh Hà đột nhiên quỳ phịch một tiếng trước mặt tôi, đôi mắt nhòa lệ, anh ta túm chặt tay tôi cầu xin: "Tiểu đạo trưởng, xin hãy cứu chúng tôi. nhà họ Hà chúng tôi bị lời nguyền chết chóc hành hạ ròng rã ba đời, đứa bé này là hi vọng cuối cùng của nhà họ Hà. Nếu như nó cũng chết thì nhà họ Hà chúng tôi sẽ đoạn tử tuyệt tôn mất..."

Bình Luận

0 Thảo luận