Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 370: Ác quỷ cầm ô

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Trong lòng tôi cũng sốt ruột vô cùng. Tôi cố hít thở sâu vài cái, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Bàn tay tiếp tục kết ấn. Bởi vì vừa rồi bị Hà thiên sư cắt đứt giữa chừng nên bây giờ tôi đành kết ấn lại từ đầu.
Tro tàn của lá bùa ban nãy vẫn đang từ từ rơi xuống. Nếu nó chạm đất rồi mà tôi còn chưa kết ấn xong thì lời chú trấn tà mà tôi đọc lúc nãy cũng thành công cốc. Thời gian quá gấp gáp, tôi càng lo lắng bản thân sẽ mắc sai lầm. Tôi cẩn thận kết ấn lại từ đầu. Sau khi kết xong ba ấn, cánh cửa miếu cũng đã mở ra một cái khe.
Hà thiên sư sốt ruột tới nỗi đứng không yên, nhưng cũng không dám quấy nhiễu tôi, chỉ lo lắng đứng ở bên cạnh, lúc thì nhìn tôi, lúc thì nhìn về phía cửa miếu. Tôi cắn răng, tiếp tục thay đổi chỉ quyết. Lúc hoàn thành được ba loại chỉ quyết thì cửa miếu đã mở ra một nửa.
Xuyên qua khe hở đó, tôi đã nhìn thấy được con bạch hồ mắt xanh đang đứng bên trong miếu. Đôi mắt xanh như biển đầy mị hoặc của nó tỏa ra ánh sang màu xanh lam đầy quỷ dị.
Nó nhìn tôi, mỉm cười đầy giễu cợt, tựa như đang châm chọc tôi không biết tự lượng sức, rồi lại tựa như đang châm chọc tôi không thể nào ngăn cản được nó.
"Hôm nay, Lý Sơ Cửu ta - chưởng môn phái Huyền Chân, tuyệt đối sẽ không để cho thứ yêu quái như ngươi lại được nhìn thấy ánh mặt trời. Ngoan ngoãn mà ở yên trong miếu Bồ Tát cho ta!!" Nụ cười châm chọc của nó đã hoàn toàn khiến cho máu nóng trong người tôi sục sôi. Tôi hét to một tiếng, chỉ quyết Thất tinh cũng đồng thời hoàn thành.
Tôi ấn mạnh tay xuống, hai lòng bàn tay đập thẳng mặt đất, tôi lại hô to: "Đại trận Thất tinh, khởi!"
Ngay khi chữ cuối cùng bật ra khỏi miệng tôi, bảy lá cờ âm dương được cắm xung quanh miếu Bồ Tát cũng thoắt cái bắn ra bảy ánh sáng với màu sắc khác nhau. Bảy cột sáng bắn thẳng lên trời, vừa hay xuyên qua đám tro tàn của lá bùa đang bay lơ lửng phía trên đỉnh miếu.
Chú trấn tà kết hợp với đại trận Thất tinh, tức thì phát huy tác dụng. Có chú ngữ thúc đẩy, chỉ trong nháy mắt đại trận đã hóa thành một ấn thái cực to lớn màu vàng kim. Ấn thái cực đó bao trùm vừa vặn ngay phía trên đỉnh miếu. Lớp màng máu cũng bị ấn Thái cực bao trùm kín kẽ.
Đặc biệt là luồng khí đỏ như máu bao trùm quanh mặt trời cũng dần dần biến mất. Cánh cửa của ngôi miếu đã mở đến hai phần ba, chỉ thiếu chút nữa thôi là thần uy đã bị xé toạc.
Có đạo pháp củng cố, thần uy của Già Lam Bồ Tát lại chiếm thượng phong. "Rầm" một tiếng, cánh cửa miếu đã lại đóng chặt.
Trong khoảnh khắc cửa miếu khép lại, tôi đã bắt gặp ánh mắt đầy u oán của con bạch hồ mắt xanh kia. Cái ánh mắt đầy oán độc, thù hận đó, khiến tôi không khỏi giật thót.
Nó hận tôi, có thể nói là hận đến tận xương tủy, bởi tôi đã lại cản trở nó thoát ra. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ tôi đã bị ánh mắt của nó chém cho tan xương nát thịt.
Mãi cho đến khi cửa miếu hoàn toàn khép kín, tôi mới thở dốc một hơi, toàn thân thả lỏng, ngồi phịch xuống đất.
"Thành công rồi, đạo huynh à, được đấy, cậu đúng là ngầu hết nấc luôn!" Lúc này, Hà thiên sư cũng đã hoàn hồn. Thấy tôi đã trấn áp được con bạch hồ mắt xanh một lần nữa, hắn không khỏi reo hò.
Nhưng hiện giờ tôi vẫn chưa vui nổi. Tuy đại trận Thất tinh đã chặn lại được lớp màng khí đỏ như máu kia, song nó vẫn chưa hề tan biến, chẳng qua chỉ có luồng khí đỏ máu bao quanh mặt trời là giảm bớt không ít mà thôi.
Đại trận Thất tinh chỉ có thể duy trì được hai canh giờ. Sau thời gian đó, lớp màng khí đỏ máu kia sẽ lại bao phủ phía trên miếu bồ tát. Đến lúc đó, con bạch hồ mắt xanh kia cũng sẽ lại có thể tranh thủ lúc mặt trời bị che khuất, một lần nữa phá tan phong ấn do thần uy của Già Lam Bồ Tát tạo ra.
Lớp khí màu đỏ máu này là dị tượng do đám hồ ly bái mặt trời dẫn tới, trông nó tựa như một đám mây máu đỏ dày, vừa đủ che khuất ánh sáng của mặt trời rọi xuống, cũng như bao quanh lấy mặt trời.
Nhưng chỉ có vùng trời phía trên đỉnh đầu nơi chúng tôi đứng là bị nó bao trùm, còn ở những nơi khác, bầu trời vẫn trong xanh, ánh nắng bừng bừng.
Nhớ lại lúc tôi mới học nhập môn, sư phụ Tiêu Dao Tử đã từng nói với tôi và anh Tử Long rằng, thà rằng gặp lệ quỷ cũng đừng để gặp phải Yêu Vương.
Bây giờ tự mình đối mặt, tôi mới hiểu hết hàm ý trong câu nói đó. Trong đạo thuật có rất nhiều cách để đối phó với quỷ hồn hay tà vật, song lại không có mấy đạo thuật để đối phó với yêu thuật.
Chém yêu trừ ma, vẫn là cần tới người trong Phật môn.
"Đạo huynh này, cậu sao vậy? Đánh bại được con bạch hồ kia rồi, đáng lẽ cậu phải vui vẻ mới đúng chứ? Hơn nữa, con bạch hồ đó cũng không phải là hồ yêu bình thường, đó là Yêu Vương thực sự đấy. Nếu chuyện Lý Sơ Cửu cùng Hà thiên sư của Đạo môn liên thủ đánh bại Yêu Vương mà được truyền đi, nghe nó mới oai hùng làm sao. Về sau, cho dù tôi có tới đạo quan nào thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ chiêu đãi tôi bằng lễ nghĩa cao cấp nhất. Chỉ mới nghĩ thôi mà tôi đã không biết nên khiếm tốn thế nào rồi." Hà thiên sư đã hoàn toàn vứt sạch liêm sỉ của mình đi, không ngừng tự trét vàng lên mặt.
Hắn khác với Vương Lỗi, Vương Lỗi cũng hay đánh rơi mất liêm sỉ song lại sở hữu thực lực không hề tầm thường và rất bí hiểm. Còn Hà thiên sư đánh rơi liêm sỉ, lại chỉ chuyên dùng mấy trò lừa gạt.
Tôi không khỏi cười nói: "Hà thiên sư à, ngươi đừng có vui mừng quá sớm, chuyện này vẫn chưa kết thúc được đâu. Ta có thể trấn áp được nó lúc này là nhờ có thần uy của Già Lam Bồ Tát và phong ấn của ngôi miếu. Nếu như không có hai thứ đó, chắc hẳn hai chúng ta đã bị hồ yêu xé xác từ lâu rồi."
Tôi nói xong, vẻ kích động trên gương mặt Hà thiên sư cũng biến mất tăm. Hắn cau mày hỏi tôi: "Vậy đạo huynh định làm thế nào?"
Tôi lắc đầu, đáp: "Chúng ta không am hiểu pháp thuật đối phó yêu quái, phải đi tìm cao nhân tới mới được, tốt nhất là cao nhân của Phật môn. Chỉ có điều, nước xa không cứu được lửa gần. Nếu có thể kiếm được người dân ở thôn Bồ Tát Man này, hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, có lẽ còn có cơ hội. Ầy, nếu như Lỗi gia với anh Tử Long có ở đây thì tốt rồi."
Hà thiên sư thấy tôi thở ngắn than dài, không khỏi lo lắng, nói: "Đạo huynh này, hay là cậu cứ nghỉ ngơi đi, để tôi đi xuống đầm rồng tìm người dân ở thôn này cho. Tôi cũng không tin chúng ta đã liều mạng như vậy để giúp bọn họ, bọn họ còn có thể trốn mãi được chắc?"
"Cũng được, vậy ngươi hãy cẩn thận đấy!" Tôi nhắc nhở một câu. Song, Hà thiên sư đi chưa được bao xa đã hoảng hốt chạy về.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của hắn, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng rồi lại chẳng thấy có gì bất thường. Hà thiên sư sợ hãi gọi với lại: "Đạo huynh, chạy mau, bách quỷ xông tới rồi!"
Tôi không thấy bóng dáng ác quỷ nào phía sau hắn. Chưa kể, hiện là ban ngày ban mặt, ác quỷ không to gan vậy được, trừ phi bọn chúng muốn bị hồn bay phách lạc.
Tôi còn đang đứng sững ra đó, Hà thiên sư đã chạy tới, đồng thời kéo tôi chạy thẳng. Tôi thấy hắn rất lạ thường, bèn nhìn về phía sau hắn.
Ngay sau đó, tôi đã trông thấy một chiếc ô giấy dầu màu đỏ. Nhìn kỹ lại thì, vô số chiếc ô bằng giấy dầu cùng lúc xuất hiện. Và khoảnh khắc tiếp sau đó, tôi đã thấy được một cảnh tượng đủ để khiến tôi sởn da gà.
Đám ác quỷ đã bỏ đi lúc trời sáng đều đã quay trở lại. Hơn nữa, trong tay bọn chúng đều cầm một chiếc ô, vừa hay chặn được ánh sáng mặt trời rọi xuống.
Từng hàng ô đỏ bằng giấy dầu san sát, tựa như chiếc roi dài đang vụt tới vun vút.
Hàng trăm con quỷ cùng xông tới, lại còn là ban ngày, luồng oán khí nồng đậm đó, tôi thực sự không dám chặn lại, để mặc cho Hà thiên sư kéo tôi chạy đi. Khi chúng tôi đã chạy tới được một khoảng cách an toàn, tôi nhìn lại thì thấy đám ác quỷ đã chạy tới trước cửa miếu, dùng chính hồn thể của bọn chúng để tông vào cửa miếu.
Bị bọn chúng lao vào, ấn Thái Cực phía trên không của miếu Bồ Tát bắt đầu yếu đi, trông như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Đám ác quỷ này đã hoàn toàn mất ý thức. Chắc chắn có người đang điều khiển bọn chúng, nếu không bọn chúng tuyệt đối sẽ không có gan làm vậy.
Tôi nhìn lên ấn Thái Cực, trong lòng dần dần cảm thấy chán nản, tôi không khỏi lắc đầu cảm thán: "Xem ra, ngay cả ông trời cũng muốn giúp con bạch hồ đó. Tôi hết cách, không có ai có thể ngăn cản được con bạch hồ mắt xanh đó nữa rồi.
"Đạo huynh, hay là chúng ta rút trước? Chỉ cần núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Chúng ta đi ra ngoài kiếm cao nhân, sau đó lại quay lại đối phó với con hồ yêu kia?" Hà thiên sư khuyên tôi. Tuy rằng hắn sợ hãi nên mới nói vậy, song đó cũng là sự thật.
Nhưng tôi, không thể đi.
Tôi lắc đầu, nói: "Nếu như ta đi, con bạch hồ mắt xanh kia sẽ thoát ra ngay. Với nỗi thù hận của nó, không biết sẽ hút mất dương khí của bao nhiêu người sống. Còn cả đám ác quỷ đã mất ý thức kia nữa, nếu như thả bọn chúng ra, đảm bảo chúng đi tới đâu, cả người lẫn vật đều sẽ không được yên ổn. Ta phải ở lại, cho dù có phải liều cái mạng này, ta cũng sẽ cố hết sức để cầm chân chúng. Cho dù không giết được con bạch hồ mắt xanh kia, ta cũng quyết phải xử lý đám ác quỷ này. Hà thiên sư, ngươi đi đi, chúng ta đã đánh mất lợi thế. Thần uy của Già Lam Bồ Tát sắp biến mất rồi. Ngươi có ở lại cũng chỉ có nước chịu chết thôi!"
Tôi cho hắn một cơ hội để làm lại, cho nên cũng hy vọng hắn có thể sống sót rời khỏi đây. Hy vọng hắn có thể làm một người tử tế, không làm những chuyện hại người nữa.
Lời của tôi đã khiến Hà thiên sư sững người. Hắn cứ nhìn tôi mãi, vẻ mặt hắn đầy do dự, chân mày nhíu chặt, không biết là hắn đang suy nghĩ gì. Sau mấy giây trôi qua, Hà thiên sư bỗng bật cười ha hả, vừa cười vừa lắc đầu nhìn tôi, đôi mắt hắn đã ươn ướt.
Tôi hoàn toàn mờ mịt. Chờ khi đã cười đủ rồi, hắn mới lắc đầu, nói: "Đạo huynh, nếu là trước đây thì không cần cậu nói, tôi cũng đã chạy từ đời tám hoánh rồi. Tôi đã hồ đồ mất nửa cuộc đời, cũng mê man suốt nửa cuộc đời. Là cậu đã thay đổi con người tôi. Mỗi người chỉ có thể chết một lần, dù sao cũng phải để lại tý hồi ức hoặc là cống hiến gì đó cho người ta biết đến mình chứ. Sau này có xuống Âm tào Địa phủ chịu phạt, tôi cũng có cái để mà khoác lác, để cho đám người dưới đó biết, tôi cũng đã từng dám lấy thân tuẫn đạo. Cho nên là, đạo huynh, lần này tôi sẽ không chạy, tôi sẽ ở lại chiến đấu cùng với cậu đến giây phút cuối cùng!"
Nghe được những lời vừa rồi của Hà thiên sư, trong lòng tôi rất vui mừng. Có lẽ đúng như lời hắn nói, chúng tôi không thể thay đổi được sự bất công trong cái xã hội này, song chúng tôi có thể thay đổi những người ở bên cạnh mình, thế cũng là đủ lắm rồi. Chỉ khi con người thay đổi, mới có thể có cơ hội thay đổi được cái xã hội đầy sự tha hóa này.
"Được! Được!" Tôi gật đầu tán thưởng, tay nắm chắc Thước Trấn Hồn, chuẩn bị xông tới đấu với lũ ác quỷ. Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói rất hùng hậu bỗng vang lên từ phía con đường xuống núi: "A di đà phật! Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ... quay đầu là bờ..."

Bình Luận

0 Thảo luận