Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 542: Chín cặp mắt

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
"Tên khốn kia, nhớ kỹ lời hứa của mình đấy, đừng có mà nuốt lời!" Lúc đi đến cây cầu băng, Thạch Minh Thánh Hàm bỗng quay đầu lại nhìn Vương Lỗi rồi nói.
Cái nhìn đó mang một chút ý tứ sâu xa, ánh mắt cũng rất phức tạp, vừa như giải thoát lại như không nỡ rời xa.
Bấy giờ Vương Lỗi như biến thành một người khác, trông phờ phạc ỉu xỉu không có tinh thần, ngay cả nụ cười đáp lại trông cũng rất mệt mỏi. Lần này anh ta không chủ động đi theo sau lưng Thạch Minh Thánh Hàm nữa, mà đi cuối đội ngũ với Đông Tử.
Đông Tử cầm một con cá nướng, vừa đi vừa ăn. Vương Lỗi khoác vai anh ta rồi hỏi: "Đông Tử, cậu có biết thế nào là tình yêu không?"
Đông Tử ngây người ra rồi lắc đầu nguầy nguậy: "Không rõ lắm, cảm giác rất phức tạp, cũng rất đau khổ. Như lời cha tôi từng nói thì tình yêu chính là cưới vợ, sinh con. Thế nhưng những người sống những ngày tháng liếm máu trên lưỡi dao như chúng ta, ngày nào chết còn không biết, cho nên tôi nghĩ không cần phải nghiên cứu sâu làm gì, cứ vui chơi ăn uống thỏa thích, tận hưởng vui sướng trước mắt đã, kẻo đến lúc chết rồi mới thấy hối hận!"
Vương Lỗi bật cười, cảm khái: "Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, tên nhóc này, cậu cũng ham chơi ra phết. Được, Lỗi gia tôi sẽ bảo vệ cậu, sau này Lỗi gia tôi trở về sẽ mang theo cậu, đỡ phải cô độc một mình. Tiện thể thì Lỗi gia tôi còn có thể giảng giải cho cậu nghe tình yêu được luyện thành như thế nào nữa!"
Cái tên Đông Tử này quả là cũng vô tư quá thể, nghe Vương Lỗi nói xong, anh ta không suy nghĩ gì nhiều mà cất giọng hỏi lại ngay: "Lỗi gia, đi theo anh có rượu thịt để chè chén không?"
"Đúng là ếch ngồi đáy giếng, chẳng có hoài bão gì cả!" Vương Lỗi tức giận trừng Đông Tử một cái rồi nói: "Sau này cậu đi theo Lỗi gia, Lỗi gia đảm bảo cho cậu được ăn thịt rồng, nếm thử mùi vị của thần thú thượng cổ, còn có thể cho cậu sống thêm dăm ba trăm năm nữa!"
"Được, quyết định rồi đó nhé!"
Cuộc hội thoại của họ bị tôi nghe thấy, một người thì không đứng đắn, một người thì ngờ nghệch thô kệch, không ngờ lại trở thành một cặp đôi tuyệt phối. Tuy Vương Lỗi không đứng đắn lắm, nhưng tôi vẫn để tâm đến những câu anh ta vừa nói.
Lúc tôi quay đầu lại nhìn, Vương Lỗi lại giả bộ không nhìn tôi mà tiếp tục tán dóc với Đông Tử.
Thạch Minh Thánh Hàm đi trước dẫn đường, bảo vệ phía sau là là bốn sứ giả Ngũ hành, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Mà người đi ở giữa chính là Lý Đan Ninh và đệ tử phái Luyện Đan của cô ta, tốc độ cũng rất nhanh.
Mấy người chúng tôi rớt lại cuối cùng, tôi quay đầu nhìn lại một chút theo bản năng, hi vọng có thể nhìn thấy Tử Long xuất hiện. Sau khi Diệp Chu Tinh đưa lời nhắn của Tử Long đến thì đã quay về tìm Tử Long rồi.
Đến tận bây giờ hai người ấy vẫn chưa xuất hiện. Lần này Tử Long vì muốn tìm Cửu Đầu Sư đã phải dùng khổ nhục kế, nên chắc chắn anh ấy sẽ không từ bỏ, trừ phi anh ấy thật sự không dám đối mặt với chúng tôi.
"Cẩn thận!" Đúng lúc này, lão quỷ bỗng nhiên hét lên.
Nghe thấy vậy, tôi vội vàng nhìn sang phía ông ta, phát hiện họ đã bắt đầu chạy lên cây cầu băng, còn phía dưới cây cầu băng hiện giờ đang nổi lên từng quả bong bóng to đùng.
"Mẹ kiếp!" Đám thủy quỷ thi hầu kia đã lên rồi!
Quả nhiên, ngay lúc tôi vừa mới chửi thề, bên trong những quả bong bóng kia đã nổi lên từng khuôn mặt của đám thủy quỷ thi hầu. Mặt con nào con nấy đều trắng ởn, trông mà sởn gai ốc.
Có vài đệ tử nhát gan của phái Luyện Đan bị dọa sợ đến mức hét ầm lên.
Gần như cùng lúc đó, thủy quỷ thi hầu đã thò tay từ trong nước ra, vồ thẳng đến mắt cá chân chúng tôi. Ai phản ứng nhanh thì còn nhảy né tránh được.
Nhưng vẫn có vài đệ tử phản ứng chậm, mắt cá chân bị tóm rồi bị kéo giật vào trong nước, thoáng cái đã không thấy đỉnh đầu đâu, chỉ thấy một dòng màu đỏ đặc lan dần giữa những quả bong bóng.
Tôi tăng tốc, vừa né tránh tay của đám thủy quỷ thi hầu, vừa nhanh chóng xông về phía trước. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này mà bên tôi đã có hai ba người bị lôi xuống.
Đông Tử chạy nhanh nhất, vèo cái đã chạy lên phía trước tôi. Nhưng chân anh ta ngắn, vừa mới nhảy lên thì đã bị một con thủy quỷ thi hầu túm lấy mắt cá chân. Đông Tử bị kéo mạnh, ngã phịch một cái xuống cầu băng.
Một tiếng rầm vang lên, theo sau đó là tiếng nứt rắc rắc của cây cầu. Còn đám thủy quỷ thi hầu thì bỗng nhảy dựng lên muốn cắn Đông Tử như bị phát điên vậy.
Tôi còn chưa kịp đi cứu Đông Tử thì anh ta đã nhét thẳng con cá nướng trong tay mình vào miệng con thủy quỷ thi hầu. Mà điều tôi không nghĩ đến là sau khi thủy quỷ thi hầu cắn một miếng cá nướng kia lại có thể tha cho Đông Tử.
Hơn nữa, tôi cảm giác hình như chúng đã tìm được mỹ vị còn ngon hơn cả thịt người, thậm chí có không ít thủy quỷ thi hầu còn đến cướp con cá nướng kia.
Tôi nhìn cảnh này mà ngây cả người ra, không ngờ cái thứ này còn có thể cứu Đông Tử một mạng.
Tôi vội vàng kéo Đông Tử lên, lúc này Thạch Minh Thánh Hàm đã chạy đến bờ bên kia, lão quỷ đứng trên bờ hét to với chúng tôi: "Sơ Cửu, Lỗi gia, mau lên!"
Tôi kéo Đông Tử lên rồi bắt đầu chạy, lúc này chỉ cách bờ có tầm bốn năm mét, thời gian vậy là đã đủ rồi!
"Rắc... rắc..."
Nhưng nào ngờ, ngay khi chúng tôi chuẩn bị xông lên phía trước thì cây cầu băng phía dưới bỗng vang lên tiếng gãy răng rắc. Tôi cúi đầu nhìn xuống, mẹ kiếp, không ổn rồi!
Cây cầu băng dưới chân đã bắt đầu nứt ra, từng vết nứt cứ thế tỏa ra như mạng nhện.
"Cô gái, cuối cùng cô vẫn đánh mất Lỗi gia tôi rồi! Xin hãy nhớ cho, anh chàng điển trai cô độc đó tên là Vương Lỗi, anh ấy thật sự muốn cô sinh con cho mình!" Tôi còn đang liều mạng xông về phía trước, Vương Lỗi bỗng nhiên ngừng lại, vẫy tay với bờ bên kia.
Vẻ mặt anh ta hiện giờ rất mất mát, đúng, là vẻ mất mát mà từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nhưng Vương Lỗi vẫn nở một nụ cười đầy phong độ.
"Tên khốn kia, xin lỗi nhé! Lúc trước tôi cứu anh một mạng là đã vi phạm môn quy, hi vọng anh đừng hận tôi!" Thạch Minh Thánh Hàm đáp lại, rồi sau đó, sứ giả Ngũ hành kia cũng buông tay.
Anh ta vừa buông tay, cây cầu băng tức thì chìm hẳn xuống dưới. Cho đến lúc đó tôi mới hiểu ra, Thạch Minh Thánh Hàm vốn dĩ đã không muốn để chúng tôi sống sót đi sang bên đó.
Không có chúng tôi thì sẽ chẳng có người nào có thể ngăn cản cô ta giành lấy thứ bên trong Thần mộ. Mà vốn dĩ vụ nổ Ô Long mà Đông Tử gây ra đã có thể khiến chúng tôi bị nổ tan xác, nhưng cô ta vẫn cứu chúng tôi một mạng, có lẽ là do cô ta cảm thấy mình đã phụ lòng Vương Lỗi.
Bây giờ chúng tôi cách Thần mộ ngày càng gần, ban nãy lúc Vương Lỗi hẹn ước ba điều với cô ta cũng đã nói rất rõ ràng, anh ta sẽ không vì bất cứ người nào mà phản bội Đạo môn Trung Hoa. Trong khi đó, Thạch Minh Thánh Hàm muốn trừ khử chúng tôi thì rõ ràng đây chính là cơ hội tốt nhất.
Lúc này, ba người chúng tôi đã rơi vào trong nước. Tôi, Vương Lỗi, Đông Tử còn chưa kịp sải người bơi thì đã cảm giác được có vô số đôi tay đã bắt được chân mình rồi lôi tuột xuống.
Trong lúc hỗn loạn, tôi vội vàng túm lấy Đông Tử đang ở gần tôi nhất, kiếm Long Uyên trong tay cũng không ngừng đâm loạn xuống phía dưới chân. Thế nhưng chẳng có tác dụng gì cả, ba người chúng tôi vẫn bị kéo chìm xuống tận đáy.
Nước sâu hơn mười mét, áp suất nước quả thật quá kinh khủng, cho dù tôi cố gắng nín thở thì máu tươi vẫn rỉ từ trong khóe miệng ra. Nhất là nơi lồng ngực, có cảm giác bức bối như muốn nổ tung.
Dưới đáy nước phải có đến có hàng trăm con thủy quỷ thi hầu, tất cả đều đang điên cuồng vồ về phía chúng tôi. Lúc này Đông Tử giãy khỏi tay của tôi, bỏ ba lô trên lưng ra, nhanh chóng tìm kiếm thứ gì đó. Sau một hồi gần như lật tung cả cái ba lô lên, cuối cùng anh ta cũng lấy được ra hai chiếc bình dưỡng khí nho nhỏ.
Anh ta đưa cho tôi một cái, tôi nhanh chóng tìm được chỗ để hô hấp, sau khi ngậm vào, hít thở mấy hơi, lúc bấy giờ cảm giác ngạt thở nơi lồng ngực mới đỡ hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, chỗ cẳng chân tôi bỗng truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt. Tôi cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện những con thủy quỷ thi hầu kia đang cắn xé chân tôi.
Chúng vừa ngoạp một miếng, máu tươi đã tuôn ra ào ào. Nhưng lúc này tôi lại không cảm giác đau đớn kinh khủng gì cho lắm, thay vào đó là cảm giác căng cứng toàn thân.
Rồi bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc. Dù cho đang ở trong nước, âm thanh kia vẫn cực kỳ rõ ràng. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Hắc Long của Vương Lỗi xuất hiện.
Hắc Long lượn quanh chúng tôi một vòng, đẩy lùi được những con thủy quỷ thi hầu đang túm chân chúng tôi. Không còn bị chúng kéo chân nữa, nên tôi và Đông Tử nhanh chóng bơi lên phía trên.
Lúc bấy giờ Vương Lỗi đã túm được móng vuốt của Hắc Long, đồng thời vươn tay về phía chúng tôi. Đông Tử cách anh ta gần nhất, nhanh chóng nhảy lên, túm lấy chân Vương Lỗi.
Tôi cũng nhảy lên, may mắn bắt được chân Đông Tử, sau đó Hắc Long nhanh chóng đưa chúng tôi bơi về phía mặt sông. Thế nhưng một rừng thủy quỷ thi hầu này đâu có định để cho chúng tôi tẩu thoát, thấy chúng tôi đang xông lên phía trên, chúng cũng điên cuồng đuổi theo.
Cả một đám thủy quỷ thi hầu đen sì sì xông từ dưới đáy nước lên, làm chấn động cả lòng sông.
Tôi ở phía dưới cùng, thần kinh lúc này đã căng cứng, trơ mắt nhìn những con thủy quỷ thi hầu này cách mình ngày một gần. Tôi một tay ôm chân Đông Tử, một tay dùng kiếm Long Uyên không ngừng chém loạn về phía dưới chân.
Nếu như ở trên đất bằng, tôi sẽ chẳng phải kiêng kỵ những con thủy quỷ thi hầu này. Nhưng giờ đang ở trong nước, đạo thuật và pháp khí gần như không có tác dụng gì, mà cũng chẳng có không gian để thi triển.
Tôi cũng ngày càng thấm được câu nói kia của Đạo môn, rằng thà gặp ác quỷ cũng tuyệt nhiên không muốn gặp thủy quỷ, hơn nữa lại còn là cái loại thủy quái mặt người ăn thịt người này!
Hiện giờ trận tuyến của tôi đã hoàn toàn rối loạn, chỉ biết không ngừng vung kiếm Long Uyên trên tay. Mà đúng lúc này, Đông Tử bỗng nhiên đá tôi mấy phát.
Tôi chợt phát giác đám chúng tôi vốn dĩ đang bơi dần lên mặt nước bỗng nhiên lại dừng khựng lại. Sau đó, tôi cảm nhận được vùng nước xung quanh đột nhiên dao động mạnh, từng cơn sóng nước liên tiếp xô về phía chúng tôi, thoạt trông như có một thứ gì đó khổng lồ đang nhanh chóng xông về phía này.
Mà kì lạ thay, những con thủy quỷ thi hầu vốn còn đang đuổi theo chúng tôi bỗng nhiên điên cuồng chạy tán loạn về lại đáy nước, chúng kinh hoàng chạy trốn như cảm nhận được một thiên địch cực kỳ kinh khủng vậy.
Ngay sau đó, chúng tôi nhìn thấy phía bên trái mình bỗng xuất hiện điều dị thường. Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện ra ở cách đó không xa, đáy nước đã hoàn toàn đục ngầu, cộng thêm cả thời điểm trời tối như hiện tại, thật sự không nhìn rõ rốt cuộc là vật gì.
Thế nhưng, trong màn nước vẩn đục đó, tôi trông thấy có chín cặp mắt đỏ ngầu hiện lên rõ mồn một...

Bình Luận

0 Thảo luận