Lúc đầu khi ở trên máy bay, từ góc độ của chúng tôi nhìn xuống là dãy núi Trường Bạch, chẳng qua chỉ thấy các nếp có trật tự và diện tích che phủ lớn.
Hơn nữa hướng của dãy núi Trường Bạch là theo hướng đông bắc tây nam, trông rất hùng vĩ và hẹp dài.
Nhất là hai sườn núi chính hướng đông bắc tây nam càng có vô số nhánh núi khác len theo. Trông rất giống như một con rồng đang nằm sấp trên đất vậy.
Dãy núi chính kia chính là xương sống của rồng, mà những nhánh núi bên cạnh lại vừa vặn chính là xương sườn của rồng.
Thế nhưng đợi đến lúc chúng tôi đáp xuống đất, hướng mắt ra xa thì núi Trường Bạch trước mắt lại trải dài liên miên, lan tràn như sóng biển, không ngừng kéo dài. Những nơi mà tầm mắt có thể nhìn đến đều là núi đồi xanh ngắt, mạnh mẽ phồn thịnh, trông rất hùng vĩ tráng lệ!
So với thập vạn đại sơn của Miêu Cương thì chẳng thua kém chút nào! Nơi này không cao hơn mặt biển nhiều, thấp hơn núi Chung Nam một chút. Nhưng núi rừng rất dày đặc, giống như không thể nhìn thấy phần cuối luôn vậy.
Tuy rằng nhiệt độ ở phía Nam lúc này đã bắt đầu tăng trở lại, nhưng ở núi Trường Bạch vẫn là một màu trắng của tuyết, trời đông tuyết phủ, phảng phất vẫn còn ở trong mùa đông lạnh lẽo.
Thời gian ấm lên của phía Bắc sẽ chậm hơn, hơn nữa nơi này cao hơn mặt biển, đoán chừng bốn mùa trong năm thì trên đỉnh ngọn núi vẫn luôn có tuyết đọng.
Nơi chúng tôi đáp xuống hẳn là nơi rừng sâu núi thẳm, chẳng thấy được một căn nhà hay một cái thôn nào xung quanh. Lúc ở trên máy bay thì chúng tôi còn chưa cảm giác được cái lạnh, nhưng khi vừa ra khỏi đó thì bốn người chúng tôi đều bị lạnh đến run người.
Cũng may Lý Tiêu Vũ đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy cho chúng tôi. Sau khi mặc thêm áo bông và quần bông vào, A Cẩu cầm bản đồ, bắt đầu nghiên cứu. Anh ta vừa xem bản đồ vừa xác định hoàn cảnh chung quanh!
A Cẩu xem khoảng mấy phút, trong lòng có đại khái phương hướng rồi mới bắt đầu nói với chúng tôi: "Anh Cửu, hiện tại chắc hẳn chúng ta đã đáp xuống khu vực không người. Muốn tìm được ngọn Bất Lão, chúng ta phải đi dọc theo chân núi về phía bên phải. Bây giờ sắp đến giữa trưa, dựa vào tốc độ của chúng ta thì có thể đến được khu vực ngọn Bất Lão trước khi đêm xuống. Địa thế ở ngọn Bất Lão bằng phẳng hơn, hơn nữa có dòng sông đi qua nên chắc chắn sẽ có người ở! Chỉ cần tìm được người thì chúng ta sẽ nghe ngóng được tin tức về Đại Thần môn!"
"Ừm!" Tôi gật đầu, lên tiếng: "Đại Thần môn không giống với phái Luyện Đan, sẽ không có đến hai căn cứ. Hơn nữa gần đây bà ba Hoàng vẫn luôn triệu tập các thế lực còn sót lại của phía Bắc, tất nhiên sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Vì vậy muốn tìm được căn cứ của Đại Thần môn sẽ rất dễ! Cũng như A Cẩu nói vậy, sắp đến tối rồi, chúng ta nhất định phải tìm được nhà dân trước khi trời tối. Nếu không thì chúng ta sẽ bị đông chết ở bên ngoài!"
"Được! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường ngay đi!" A Cẩu cầm bản đồ dẫn đường ở phía trước, chúng tôi thì đi theo phía sau anh ta.
Lúc đầu là đi lên phía trên, càng đi lên cao thì càng cao hơn mặt biển nên tuyết đọng cũng dày hơn! Mỗi một bước chân đều sẽ giẫm xuống rất sâu, vô hình trung khiến tốc độ của chúng tôi cũng chậm đi không ít.
Mãi cho đến bốn năm giờ chiều, chúng tôi chỉ mới đi được hai phần ba lộ trình. Dựa theo ghi chép trên bản đồ, chỉ cần đi theo con đường này thì nhất định có thể tìm được nhà dân.
Chúng tôi không dừng lại, khát thì dùng tay vớt tuyết lên uống, đói bụng thì tùy tiện ăn một chút lương khô, chỉ mong sớm tìm được nhà dân. Bởi vì theo đêm xuống thì thời tiết đã càng ngày càng lạnh.
Cho dù chúng tôi mặc rất dày nhưng vẫn không chịu được sự lạnh giá của phía Bắc. Mặt trời đã lặn ở phía tây, không bao lâu nữa sẽ biến mất. Hướng chúng tôi đi ngược lại với hướng mặt trời lặn.
Cái bóng dưới đất càng dài ra, cũng có nghĩa là sắp vào đêm rồi.
A Cẩu vẫn ở phía trước dẫn đường. Sau khi vòng qua khúc ngoặt phía trước thì anh ta bỗng nhiên chạy lên một khoảng. Đợi đến lúc lên đến độ cao vừa đủ, tôi mới thấy anh ta đang quan sát con đường phía trước.
Lúc này tôi cũng dừng lại quan sát. Một cây số phía trước có một ngọn núi nhỏ mọc ra từ dãy núi, cách dãy núi khoảng mười mét, bên trong tất cả đều là cây đại thụ rậm rạp nên khó thấy được tình hình trong rừng.
Nhưng ngọn núi nhỏ này không nhấp nhô lắm, nhất là khúc hướng lên, đặc biệt là đường núi rất hoàn chỉnh, chưa từng xuất hiện chỗ đứt gãy.
Chúng tôi không thấy rõ tình hình ở phía sau, bởi vì đã bị ngọn núi nhỏ này cản tầm mắt, chỉ có góc độ của A Cẩu là có thể thấy được một chút. Thể lực của anh ta khá tốt, đến bây giờ còn chưa xuống dưới thì chắc là vì đã phát hiện điều khác thường.
Đợi khoảng ba bốn phút, A Cẩu mới rời khỏi đó, trên mặt là nụ cười vui vẻ. Vừa nhìn thấy nụ cười vui vẻ kia của anh ta, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
A Cẩu là người điềm tĩnh. Anh ta lộ ra nụ cười như thế, chứng tỏ là không có vấn đề gì.
"Anh Cửu, anh Long, Lão Thất. Qua khỏi ngọn núi nhỏ kia là một nhánh của sông Tùng Hoa, vừa vặn nằm trong khu vực của ngọn Bất Lão. Khoảng chừng sáu bảy cây số, nhưng tôi đã thấy khói bếp!" Lúc nói đến khói bếp, nụ cười trên mặt A Cẩu càng vui vẻ hơn.
Sáu bảy cây số cũng không xa, nhưng còn phải vượt qua ngọn núi thì phải tăng thêm khoảng cách. Nói cách khác là khoảng hơn mười cây số. Dựa theo tốc độ của chúng tôi, nếu không trì hoãn gì thì khoảng bốn mươi phút là đủ.
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn, sắp đến lúc mặt trời lặn về phía tây rồi. Ban ngày vào mùa đông rất ngắn, nếu không trì hoãn gì thì đến tối là chúng tôi có thể tìm được chỗ đặt chân.
Sau khi tính toán, tôi mới nói: "Đại khái còn khoảng bốn mươi phút nữa là chúng ta có thể tìm được nhà để xin ở qua đêm. Trời sắp tối rồi, chúng ta đi ngay đi, không thể trì hoãn nữa, còn phải tăng nhanh tốc độ!"
"Được!"
Sau khi thương lượng xong, chúng tôi cố gắng dùng hết tốc độ để chạy. Đương nhiên tốc độ của tôi và Tử Long sẽ nhanh hơn, nhưng hai người chúng tôi không thể để bọn họ rớt lại phía sau được.
Đợi chúng tôi tiến vào cánh rừng, xung quanh đã tối xuống. Ở đây có quá nhiều cây đại thụ, ngọn cây lại phủ đầy tuyết nên tầm mắt của chúng tôi rất tệ. Ngẩng đầu nhìn lên còn tưởng là đêm đã khuya lắm rồi.
Hơn nữa trong rừng không có đường, lại rất khó đi, gần như là đi ngang qua những cây đại thụ rậm rạp này. Cầm đèn pin soi cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách dưới chân mình.
Do ánh sáng từ đèn pin còn chưa chiếu ra thì đã bị đại thụ chặn lại. Tôi bèn cho A Cẩu dẫn đường ở phía trước, nhưng kể từ đó thì tốc độ của chúng tôi cũng chậm lại.
Trước đó dự định là bốn mươi phút sẽ tìm được nhà dân, nhưng nếu dựa theo tốc độ hiện tại thì ít nhất phải mất hơn hai tiếng đồng hồ. Càng đi lên trên thì đường lại càng khó đi.
Khe hở giữa các cây đại thụ càng lúc càng nhỏ. Có lúc người qua được nhưng ba lô trên lưng lại không qua nổi. Chúng tôi đi gần mười phút thì trời đã hoàn toàn tối xuống.
A Cẩu dẫn đường, Tử Long chặn hậu, hai người một trước một sau cầm đèn pin chiếu sáng! Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Một cơn gió thổi tới, thổi bay tuyết trên cây xuống.
Chúng tôi không ai nói gì, đều có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. A Cẩu khống chế tốc độ rất tốt, nên nhanh thì nhanh, nên chậm thì chậm. Đợi sau khi dần quen thuộc với tình hình trong rừng, tốc độ của chúng tôi cũng từ chậm dần chuyển sang nhanh.
Lúc qua giữa sườn núi, A Cẩu quay đầu lại nhìn chúng tôi, cười khổ nói: "Anh Cửu, anh Long, phía trước không còn nhiều cây như phía sau nữa, dễ đi hơn nhưng địa hình lại dốc hơn trước. Chúng ta kiên trì nữa thêm chút nữa, chỉ cần vượt qua đỉnh núi trước mắt là có thể tìm được nhà dân để xin ở qua đêm rồi!"
"A Cẩu, tăng tốc độ đi, lạnh quá! Càng ngày càng lạnh, nếu cứ tiếp tục như thế, còn chưa xin ở nhờ được mà tôi đã lạnh đến mức đóng băng rồi!" Dường như Dương lão thất không chịu nổi sự lạnh giá lúc này, vừa đạp chân vừa không ngừng thổi hơi vào bàn tay.
Thật ra tôi cũng cảm thấy lạnh chết đi được, mũi bị lạnh đến đỏ lên và cứng lại, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó chịu! Sự giá lạnh nơi đây còn hơn núi Chung Nam nhiều.
"Lão Thất, cố chịu đựng đi! Cùng lắm chỉ nửa tiếng nữa là chúng ta có thể thoát rồi!" A Cẩu cổ vũ Dương lão thất, sau đó lại bắt đầu chạy.
Anh ta vừa di chuyển, chúng tôi cũng đuổi theo. Nhưng lúc chúng tôi vừa đến lưng chừng núi, A Cẩu lại đột nhiên dừng bước.
Dương lão thất ở phía sau A Cẩu, chẳng ngờ A Cẩu lại đột nhiên dừng bước nên đập thẳng vào lưng anh ta! Cũng may A Cẩu giữ cân bằng được, lảo đảo vài bước rồi ôm chặt lấy cây đại thụ bên cạnh, bởi vậy mới không ngã xuống đất.
Mà Dương lão thất đang định mở miệng hỏi A Cẩu, A Cẩu đã ra dấu im lặng ngay với anh ta, sau đó nhìn tôi và Tử Long rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh Cửu, mọi người có ngửi thấy mùi gì lạ không?"
A Cẩu không phải là người thích đùa. Nghe được lời của anh ta, tôi lập tức cảnh giác, cũng bắt đầu ngửi ngửi. Lúc đầu tôi không ngửi được mùi gì khác, chỉ cảm thấy rất lạnh, cảm giác không khí hít vào khoang mũi cũng lạnh.
Thế nhưng sau khi ngửi một lúc, tôi đã ngửi được một mùi rất quen thuộc. Đây là mùi nhang, ngày nào cũng làm việc với nhang nên đương nhiên tôi rất quen với mùi này.
Tử Long cũng đoán được nên nghi hoặc nhìn tôi, sau đó nhỏ giọng nói: "Lạ thật, ở trong rừng sâu núi thẳm này sao lại truyền đến mùi nhang được?"
"Anh Long, mùi nhang này truyền từ sườn núi!" Khứu giác của A Cẩu rất lợi hại, còn nhận ra được phương hướng luôn: "Nhang này vừa được nhen. Mọi người cẩn thận một chút, chắc chắn là có người!"
Giọng nói của A Cẩu rất nhỏ. Anh ta nói xong thì nhìn tôi, đang đợi mệnh lệnh của tôi.
Tôi nhanh chóng suy nghĩ trong lòng. Bây giờ đang là buổi tối, ở trong rừng sâu núi thẳm lại xuất hiện mùi nhang thì nhất định là có chuyện. Nhang dùng để thờ cúng, người bình thường rất ít tiếp xúc với nó.
Hơn nữa bây giờ đang là buổi tối!
Tôi trầm tư vài giây, trong lòng có ý tưởng nên nói: "A Cẩu, chúng ta qua đó xem! Tôi sợ có chuyện quỷ quái gì, nếu gặp phải thì chúng ta thuận tay giải quyết luôn vậy!"
"Được!" A Cẩu gật đầu, đáp: "Anh Cửu, lát nữa mọi người cách xa tôi ra, nếu thật sự có chuyện thì mọi người cũng có cơ hội lùi lại!"
"Được, anh cẩn thận một chút!" Tôi dặn dò, sau đó A Cẩu cong lưng đi về phía sườn núi.
Thấy anh ta đi được một khoảng, lúc này tôi mới đi theo. Vừa vòng qua ngọn núi trước mắt, A Cẩu đã ngừng lại, đưa tay chỉ vào vị trí ngay phía trước!
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, đại khái chừng mười mét. Tôi mơ hồ nhìn thấy mấy cái bóng đen đang quỳ lạy thứ gì đó...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận