Người mà Haruko kể chắc chắn chính là Vương Lỗi, ngoại trừ anh ta có thể làm ra những chuyện kỳ quặc như thế, đoán chừng cả tam giới này cũng chẳng tìm ra được người thứ hai. Tôi có thể nhìn ra được, Haruko đang thật lòng lo lắng cho Vương Lỗi chứ không phải do anh ta không trả tiền trọ cho chị ta.
Dù sao thì cảm giác ở nơi đất khách quê người có thể gặp được đồng hương chắc chắn sẽ thấy thân thiết y như gặp được người thân. Vương Lỗi rơi vào tay Âm Dương đạo, theo như lời Haruko nói thì hẳn là anh ta đã lên núi Phạm Âm, tìm được sào huyệt của Âm Dương Đạo.
Nhưng chúng tôi không thể để lộ ra vẻ ngạc nhiên của mình. Haruko rất tinh mắt, tôi lo chị ta sẽ nhìn ra được điều lạ thường nào đó.
Tôi âm thầm chuyển chủ đề: "Chị Haruko, theo như chúng tôi được biết, núi Phạm Âm chính là thánh địa du lịch, sao lại nói là có vùng cấm địa được? Hơn nữa, người Hoa khôi hài mà chị kể chẳng lẽ đã đi đến cấm địa của núi Phạm Âm nên mới xảy ra chuyện ư?"
"Hầy!" Haruko khẽ thở dài một hơi, nói: "Thật ra tôi cũng không hiểu nhiều về núi Phạm Âm này lắm, chỉ là chồng tôi là người bản địa, nên tôi từng nghe anh ấy kể về núi Phạm Âm. Kể rằng núi Phạm Âm có một thung lũng, bão tuyết bao phủ quanh năm. Chỉ cần là người đi vào thì hầu như không còn người nào có thể sống sót trở về. Dần dà, thung lũng tuyết của núi Phạm Âm đã trở thành cấm địa của chúng tôi. Phong cảnh núi Phạm Âm rất đẹp, nhưng chỉ cần là hướng dẫn viên đoàn đu lịch thì sẽ tuyệt đối không đi đến thung lũng tuyết đó."
Haruko nhắc đến chuyện này khiến tôi sực nhớ lại lời giải thích lúc trước của Tuệ Hải. Tuệ Hải từng nói, sào huyệt của Âm Dương Đạo nằm ở sâu bên trong thung lũng tuyết. Nhưng giờ đang là mùa xuân, vùng này nhìn cũng không cao lắm so với mực nước biển. Quanh năm có tuyết lớn chặn lối thung lũng, e là có chuyện quái dị.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhớ tới câu cửa miệng của Vương Lỗi: Không phải hồ ly không lẳng lơ, chuyện bất thường ắt có vấn đề!
Tôi định bụng hỏi thêm Haruko về vị trí thung lũng tuyết, nhưng tôi thấy Tuệ Hải đang liếc mình một cái, sợ cậu ta muốn nhắc nhở tôi điều gì đó nên cũng không hỏi thêm, sợ xảy ra sơ suất.
Chúng tôi hàn huyên thêm một lúc, đại khái đều nói về chuyện Trung Quốc. Haruko cũng là người thích buôn chuyện, theo lời chị ta kể thì trước đây tên chị ta không phải là Haruko, sau khi đến Nhật Bản mới đổi sang cái tên này.
Buôn chuyện với nhau chừng nửa tiếng đồng hồ, Haruko mới đứng dậy rời đi. Lúc đứng dậy, chị ta dường như nhớ đến cái gì đó nên quay đầu lại khẽ nhắc nhở chúng tôi: "Chắc các cậu đến thôn Tuyết Cốc này lần đầu, có chuyện này tôi phải nhắc nhở các cậu. Quá nửa đêm cố gắng đừng ra ngoài, cũng đừng đến núi Phạm Âm. Vậy nhé, nghỉ ngơi sớm đi."
Haruko nhắc nhở xong thì ra ngoài tiếp đãi các du khách khác. Chị ta vừa đi khỏi, Tuệ Hải bèn đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."
"Được!"
Chúng tôi thuê hai gian phòng, vị trí nằm quay về phía thôn Tuyết Cốc chứ không phải quay về phía núi Phạm Âm phía sau thôn Tuyết Cốc. Năm người chúng tôi chen vào trong một gian phòng, A Cẩu ở bên ngoài hành lang xem xét vài lần, sau khi xác nhận kĩ không có người nào xong mới đóng cửa phòng lại.
A Cẩu ngồi xuống ghế, bắt đầu cất giọng: "Anh Cửu, tôi thấy cái tên núi Phạm Âm này nghe giống tên tiếng Trung chúng ta lắm! Phạm Âm, nghe cứ như là từ ngữ của Phật môn ấy! Theo lý mà nói, với phong tục tập quán và văn hóa của Nhật Bản thì hẳn sẽ không lấy cái tên như vậy chứ nhỉ?"
Lúc trước tôi cũng cảm thấy cái tên Phạm Âm này giống như tên người Trung Quốc đặt, càng nghĩ lại càng thấy cổ quái. Tuệ Hải thấy chúng tôi nhìn nhau ngây ra thì khẽ cười rồi giải thích: "Lúc trước tiểu tăng đã từng nói, núi Phạm Âm được gọi là tòa thành của vạn yêu, là bởi vì yêu tà nơi đây nhiều vô số kể! Trụ trì ban đầu của Pháp Long tự sợ yêu tà làm hại dân chúng nên lúc bấy giờ mới góp sức với trụ trì các miếu chùa khác, cùng nhau liên thủ trấn giữ một chiếc chuông Phật trên đỉnh núi Phạm Âm. Một khi có yêu khí đến gần, chuông Phật đó sẽ tự động phát ra tiếng. Tiếng chuông đó trầm mà vang xa, người nghe thấy đều nghĩ rằng đó là tiếng Phật môn gõ chuông. Phạm âm cũng được gọi là Phật âm, nên núi Phạm Âm có cái tên này cũng là vì thế."
Phật pháp không phân quá độ, chỉ cần là Phật âm thì cũng có thể gọi là Phạm âm, được Tuệ Hải giải thích một hồi như vậy, cuối cùng chúng tôi cũng hiểu được hàm nghĩa của cái tên này. Trong đầu tôi vẫn nhớ đến thung lũng tuyết mà Haruko nói, nên mượn cơ hội này để hỏi một câu: "Tuệ Hải, cậu đã từng đi đến thung lũng tuyết chưa?"
"Chưa từng." Tuệ Hải lắc đầu mỉm cười: "Những lời ban nãy chị Haruko nói cũng chỉ là truyền thuyết về thung lũng tuyết mà thôi. Trên thực tế, chẳng có ai có thể tìm được thung lũng tuyết phủ tuyết quanh năm đó cả. Tiểu tăng từng nghe ngóng được manh mối rằng sào huyệt của Âm Dương đạo nằm ở ngay sâu bên trong thung lũng tuyết. Chỉ cần tìm được thung lũng tuyết là chúng ta có thể tìm được Âm Dương đạo!"
Nghe Tuệ Hải nói xong, trong lòng tôi đã có đáp án của riêng mình. Thung lũng tuyết kia khó tìm nhất định là bởi vì nó nằm ở một không gian khác. Nhưng Vương Lỗi có thể tìm được không gian của Âm Dương đạo, vậy thì ắt hẳn chúng tôi cũng có thể tìm được.
Cho nên điều bây giờ chúng tôi có thể làm chính là trà trộn vào đám du khách ngày mai để đến núi Phạm Âm.
"Anh Cửu, mọi người có thấy có gì đó là lạ không?" Ngay lúc tôi đang trầm tư, A Cẩu bỗng đột nhiên kêu lên. Cậu ta lúc này đang đứng ở chỗ cửa sổ, tập trung tinh thần xem xét tình hình thôn Tuyết Cốc.
Năng lực quan sát cảm nhận của A Cẩu rất nhạy bén, thấy cậu ta gọi thế, tôi bèn vội vàng đi đến bên cửa sổ, thuận thế ngó nghiêng cảnh tượng bên ngoài. Kỳ lạ thay, thôn Tuyết Cốc ban nãy vẫn còn ồn ào nhộn nhịp, bây giờ bỗng lạnh lẽo đìu hiu, trên đường phố không có một bóng người, cũng chẳng nghe thấy tiếng âm thanh ồn ào nào vọng lại.
Cửa nhà nào nhà nấy đều đóng chặt lại, chỉ còn duy nhất đèn treo trước hiên cửa là bật sáng. Dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, có thể trông thấy trước cửa có đặt một chiếc khay gỗ, bên trong là một bát cơm nóng hổi và một bình rượu sake.
Lúc mới đầu tôi tưởng chỉ có một nhà bày cơm nước trước cửa như thế, nhưng sau khi nhìn kỹ lại mới phát hiện ra nhà nào cũng để cơm nước nóng hổi trước cửa như vậy cả. Phong tục nơi này đúng là hơi kì lạ thật.
Trung Quốc cũng có phong tục như vậy, nhưng bình thường dùng để cúng người chết. Đặc biệt là những người chuyển đến những căn nhà lâu ngày không có người ở, việc đầu tiên mà họ phải làm đó chính là bày rượu thịt ở trước cửa, mục đích chính là để cúng viếng cô hồn dã quỷ trong nhà, đồng thời nói cho chúng biết rằng nơi này đã có người sống đến ở. Có như vậy thì cô hồn dã quỷ mới rời đi.
Tuy vậy, đây vẫn là lần đầu tiên tôi chứng kiến tập tục nhà nhà cúng viếng như thế này. Lúc này, A Cẩu lại nhìn về phía tôi: "Anh Cửu, anh có cảm nhận được điều gì khác thường không?"
Lời A Cẩu nói khiến tôi ngẩn ra, tôi không đáp lại cậu ta ngay mà phóng thích hết năng lực cảm nhận của mình ra ngoài. Thế nhưng sau khi rà soát toàn bộ thôn Tuyết Cốc vẫn không phát hiện là luồng khí nào dị thường.
Tôi đang định hỏi A Cẩu rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì thì đúng lúc này cậu ta bỗng híp mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía đầu thôn Tuyết Cốc. Tôi nương theo hướng nhìn của cậu ta, đúng lúc trông thấy có tầm mười mấy người ăn mặc kiểu ăn xin đi vào trong thôn Tuyết Cốc.
Họ khoác trên người một cái áo khoác rách nát, tóc tai bù xù như tổ quạ, đã vậy còn bết dính lại với nhau. Tôi không nhìn rõ mặt của họ, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ thì thấy giống như ăn xin của Trung Quốc thời cổ đại.
Đại khái có khoảng mười bảy mười tám người, họ đi vào trong thôn dọc theo đường phố. Lúc đi ngang qua trước cửa mỗi nhà còn tiện tay lấy luôn cơm nước bày ở đó.
Tốc độ của họ rất nhanh, giống như xe nhẹ chạy đường quen. Mà lạ thay, trong nhà cũng không có ai đi ra cả. Đợi đến khi họ đi qua khu vực này rồi, A Cẩu mới hỏi một câu đầy ngờ vực: "Kì lạ, thôn này sao lại có nhiều ăn mày như thế? Theo lý mà nói vùng này rất giàu có, chắc chắn không nên xuất hiện nhiều ăn mày như vậy mới phải!"
Tôi cũng nghi ngờ không thôi, Tuệ Hải thấy vậy chỉ mỉm cười giải thích: "Họ không phải là người, mà là tuyết yêu biến thành người."
Tôi nghe xong mà giật thót, bởi vì tôi không cảm nhận được luồng khí yêu tà nào, với đạo hạnh hiện tại của tôi, không lý nào lại không phát hiện ra.
Tuệ Hải trông thấy vẻ mặt hoài nghi của tôi thì bật cười: "Lý thí chủ, chúng không phải yêu tinh do động vật tu luyện mà thành, mà là tuyết yêu đến từ sâu bên trong thung lũng tuyết. Trên người chúng không có linh tính của động vật, nên thí chủ không phát hiện ra được, trừ phi dùng đến tuệ nhãn."
Tuệ Hải dứt lời, đột ngột vươn ngón trỏ và ngón giữa ra, điểm lên huyệt thái dương của tôi. Thoáng chốc, tôi bỗng cảm giác được có một luồng khí dịu dàng mà mạnh mẽ đang tiến vào trong đầu óc mình.
Đợi đến khi tôi mở mắt ra nhìn những tên ăn mày sắp sửa biến mất kia mới phát hiện ra điều lạ thường. Những tên ăn mày kia có thân hình trong suốt như một bức tượng được điêu khắc từ băng. Trên mặt đất mỗi nơi họ đi qua đều để lại một loạt dấu chân trong suốt.
Tôi đang tò mò nhìn thì Tuệ Hải bỗng rút pháp lực về. Sau đó, những gì tôi trông thấy lại là những tên ăn mày ăn mặc rách rưới, trông giống người sống y như đúc.
Tôi vừa mới định thần lại, Tuệ Hải đã mỉm cười: "Lý thí chủ, đối phó với quỷ hồn là sở trường của Đạo giáo các vị. Nhưng nếu cần phải đối phó với yêu ma kiểu này thì vẫn là Phật gia chúng tôi có kinh nghiệm hơn."
Tôi thầm thán phục, đạo hạnh của Tuệ Hải này quả không đơn giản. Chớ coi thường cậu ta còn trẻ tuổi, chắc chắn là một cao thủ đấy. Người trong Phật môn trước giờ đều khiêm tốn, lúc trước tôi đã hơi đánh giá thấp Tuệ Hải.
Cậu ta nói cũng không sai, Đạo gia có thể đối phó với những chuyện liên quan đến quỷ hồn, yêu tà. Còn nếu muốn nói đến việc đối phó yêu ma thì chắc chắn Phật môn của họ có phần nhỉnh hơn.
Thấy không ai mở miệng cất tiếng, Tuệ Hải bèn đảo mắt, quét qua tất cả mọi người rồi cười bảo: "Lý thí chủ, đây chính là cơ duyên tạo hóa của thí chủ. Tuyết yêu không phải lúc nào cũng xuất hiện, có người cả đời cũng chưa từng nhìn thấy nữa là. Bây giờ tuyết yêu xuất hiện rồi, có nghĩa là cơ hội của chúng ta cũng sẽ tới. Chỉ cần bám theo tuyết yêu là nhất định có thể tìm được thung lũng tuyết của núi Phạm Âm!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận