Lúc nghe thấy đàn chó kia bắt đầu gầm gừ cảnh cáo, tôi mới vỡ ra một chuyện. Đó chính là lúc trước chúng tôi có dùng máu chó mực để trấn tà, mặc dù là để cứu người, nhưng dù sao thì vẫn bị tính là gián tiếp giết chó.
Cho nên đám chó dữ Địa ngục chắc chắn sẽ không cứ thế mà cho chúng tôi đi đâu. Sau khi Tử Long ý thức được chuyện này, bèn hét lớn một tiếng rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Tôi thấy vậy cũng không dám chần chừ, cũng hối hả đuổi theo.
Chúng tôi vừa bỏ chạy, mấy con chó dữ Địa ngục này cũng đuổi theo sát nút, miệng cũng phát ra những tiếng gầm gừ đáng sợ vừa dữ tợn vừa hung ác. Chỉ nghe thôi đã khiến người ta sởn tóc gáy.
Chúng tôi vắt giò lên cổ mà chạy, nhưng gay go là giờ chúng tôi đang trong trạng thái hồn phách, cho nên chẳng thể nào chạy nhanh nổi. Tiếng chó sủa thì càng ngày càng gần.
Tôi không dám quay đầu lại nhìn, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng nói thật, chúng tôi nào có thể chạy thoát nổi đám chó dữ Địa ngục đó chứ? Còn chưa kịp chạy ra khỏi phạm vi đỉnh Ác Cẩu thì cả hai chúng tôi đã bị bọn chúng bao vây.
Tôi và Tử Long dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn chúng. Những con chó dữ Địa ngục bắt đầu bước lại gần chúng tôi. Vẻ mặt chúng đầy hung tợn, hàm răng sắc nhọn nhe hết ra, tôi nhìn mà tim cũng muốn ngừng đập.
"Nghiệt súc to gan, chúng ta là người tu đạo, là đạo sĩ chính thống. Còn không mau lùi lại, nếu không bần đạo sẽ khiến các ngươi..." Tử Long rùng mình một cái, cất giọng nạt nộ.
Nhưng nói đến cuối cùng, anh ấy cũng chẳng biết nói cái gì thêm. Đây là chó dữ Địa ngục, cũng không thể nói là để cho chúng hồn bay phách tán được đúng không. Nhất thời, Tử Long bị cạn lời, không nghĩ ra được từ nào, tình cảnh bỗng trở nên lúng túng không thôi.
Trong lúc hoảng loạn, tôi tiếp lời: "Còn không mau lùi lại, nếu không bần đạo sẽ khiến các ngươi đến cả chó cũng không được làm nữa!"
"Gâu... gâu..."
Nào ngờ, tôi vừa dứt lời đã chọc giận đám chó dữ Địa ngục này, chúng đột nhiên xông lên nhào về phía chúng tôi.
"Mẹ kiếp, đám chó dữ Địa ngục này nghe không hiểu tiếng người à!" Tôi chửi thề một câu, sau rồi vội vàng chèm thước Trấn Hồn về phía con chó dữ Địa ngục đang nhào tới.
Cú chém này đánh thẳng vào đầu của nó, khiến nó văng cả ra ngoài. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, và tiếng kêu này đã hoàn toàn chọc giận bầy chó Địa ngục, khiến toàn bộ số chó Địa ngục đều cùng vồ tới.
"Sơ Cửu, lên đây!" Lúc này, Tử Long đã leo lên được cây hồn người, anh ấy gọi tôi rồi chìa tay ra kéo tôi lên. Tôi vội vàng túm chặt lấy tay Tử Long, mượn đà nhảy phắt lên cây.
Hai chúng tôi đứng ở trên hai cái cành của cùng một cây, ôm chặt lấy thân cây không dám buông tay, chỉ sợ ngã xuống. Cũng may cây khô này mọc lên từ quỷ hồn nên có thể chịu được trọng lượng của chúng tôi.
Nhưng cái cây này quá thấp, đám chó dữ Địa ngục vây quanh phía dưới, thỉnh thoảng lại nhào lên, mỗi lần chúng nhào lên, tôi đều có thể cảm giác được hàm răng của chúng sắp tợp được mắt cá chân tôi đến nơi.
"Cứ thế này cũng không ổn, phải nghĩ cách nhử chúng đi ra chỗ khác mới được!" Trông Tử Long vẫn còn khá bình tĩnh, vừa né đám chó dữ Địa ngục nhào lên, vừa nghĩ cách.
Lúc này tôi cũng không dễ chịu gì, tôi phải nhón chân để tăng độ cao, không để mình bị đám chó dữ Địa ngục kia kéo xuống. Nhưng cách này chỉ tự an ủi tâm lý được mà thôi, chứ thật ra cũng chẳng có tác dụng gì cả. Cái cây cũng chỉ cao được ngần ấy, tôi có nhón chân ra sao thì độ cao cũng chẳng thay đổi được.
"Đúng rồi, dùng người giấy để thay mệnh!" Trong lúc tình thế cấp bách, Tử Long chợt nghĩ ra một cách.Ngay sau đó, một tay anh ấy ôm chặt thân cây, miệng cắn chặt bút Thiên Sư, một tay khác nhanh chóng lấy ra hai lá bùa từ trong túi càn khôn, tay chân lanh lẹ gấp được thành hai hình người giấy nhỏ.
Tôi nhận lấy một người giấy, cắn nát ngón trỏ, bôi máu mình lên người giấy rồi viết cả tên và ngày sinh tháng đẻ của mình. Sau khi viết xong, tôi lại nhổ một sợi tóc của mình dính lên trên.
Tiếp đó, tôi nắm chặt lấy người giấy, bắt đầu niệm chú. Niệm chú xong, tôi xòe tay ra, nhẹ nhàng thổi một hơi, người giấy từ từ bay xuống.
Người giấy vừa chạm đất, lập tức biến thành bộ dạng của chúng tôi, đung đưa cánh tay mỏng manh rồi chạy về hai phương hướng ngược nhau. Người giấy của tôi với Tử Long vừa chạy, đám chó dữ Địa ngục kia cũng ngay lập tức đuổi theo.
"Ngay bây giờ, chạy!" Tử Long thấy vậy, lập tức hô lên, rồi nhảy từ trên cây khô xuống, chạy thẳng về phía núi Kê Minh.
Tôi ở phía sau cũng chạy bán sống bán chết. Lúc quay đầu lại nhìn, tôi trông thấy người giấy của chúng tôi đã bị bầy chó dữ Địa ngục bắt được, cắn xé thành vô số mảnh giấy vụn.
Người giấy bị xé vụn, đám chó dữ Địa ngục kia cũng bắt đầu phát hiện ra chúng tôi, bèn nhanh chóng quay đầu lại đuổi theo. Tôi nào dám dừng lại, cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về phía trước.
Tốc độ của chúng càng lúc càng nhanh, nhoáng cái đã sắp đuổi kịp chúng tôi. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Tử Long đột nhiên kéo lấy tay tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh ấy túm về phía trước.
Lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra chúng tôi đã chạy đến cuối đỉnh Ác Cẩu, phía trước mặt xuất hiện một rãnh nứt rộng một mét. Tử Long kéo theo tôi, cả hai cùng nhảy thẳng sang phía bên kia khe núi.
Đến khi chúng tôi lồm cồm bò dậy, đám chó dữ Địa ngục kia đều đứng ở phía bên đối diện, cách chúng tôi cũng chỉ có hơn một mét.
Thế nhưng điều kì lạ là chúng lại không dám nhảy sang, chỉ ra sức nhe răng, gầm gừ nhìn chúng tôi đầy tức giận. Kêu được khoảng một hai phút, chúng mới ngúng nguẩy đuôi bỏ đi.
"Nguy hiểm thật! Đám chó dữ Địa ngục kia chẳng nhận mặt người. Nếu như không có thủ dụ của Diêm Vương, không biết sẽ có bao nhiêu ác quỷ có sát nghiệp nặng nề sẽ phải táng hồn ở nơi này nữa!" Nghĩ đến cảnh bị chó Địa ngục truy đuổi mà đến giờ tôi vẫn còn không khỏi sợ hãi.
"Đúng vậy!" Tử Long gật gù, cười nói: "Em xem cây khô trên đỉnh Ác Cẩu đấy, toàn là do âm hồn mọc ra cả. Có bao nhiêu cái cây khô thì tức là có bấy nhiêu âm hồn đã phải chôn lại đỉnh Ác Cẩu này. Làm người đã khó, làm quỷ còn khó hơn. Cho nên, con người nhất định phải làm nhiều việc thiện, tích nhiều âm đức, sau khi chết cũng sẽ thoải mái hơn chút!"
"Vâng!" Tôi đáp lại một tiếng, thuận tiện quan sát tình hình xung quanh.
Ngọn núi trước mặt này khác với núi Ác Cẩu, không những trống trải trơ trọi, không một ngọn cỏ, mà ngay cả cây khô cũng không có. Ở giữa nơi đỉnh núi còn xuất hiện hai ngọn núi thẳng tắp như hai dãy núi, gần như vuông một góc chín mươi độ.
Tử Long nhìn một lúc rồi nói: "Đây chính là núi Kê Minh, vượt qua hai dãy núi này chính là Mười tám tầng địa ngục rồi!"
Càng đến gần Mười tám tầng địa ngục, trong lòng tôi càng cảm thấy dễ chịu lên không ít, điều này cũng tiếp thêm ý chí cho chúng tôi. Tôi ngừng lại một lúc, đoạn nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường!"
"Ừ!" Tử Long gật đầu, vẫn đi trước mở đường cho tôi theo thói quen. Tôi đi phía sau, chợt nhận ra hình như từ nhỏ đến lớn anh ấy vẫn luôn bảo vệ tôi như vậy, đã thành cả thói quen.
Lúc đi đến phía trước hai dãy núi, chúng tôi mới phát hiện ra, nơi này rất khó leo lên, bởi vì sườn núi quá dốc. Tôi cũng chỉ có thể cắm thước Trấn Hồn vào vách núi cheo leo để mà trèo lên trên. Chúng tôi leo rất chậm, phải mất gần nửa tiếng đồng hồ mới bò lên được đến đỉnh ngọn núi đầu tiên.
Tôi đứng trên ngọn núi này, định xem thử Mười tám tầng địa ngục, nhưng rồi cũng không nhìn thấy gì cả, bởi vì tầm nhìn đã bị ngọn núi cao hơn phía đối diện chặn lại. Tôi đang định bảo Tử Long tiếp tục lên đường, Tử Long lại ngừng lại, nói: "Núi Kê Minh có một con gà trống vàng, trước đây anh từng nghe sư phụ kể, muốn đi ra khỏi núi Kê Minh thì không được để kim kê gáy sáng! Vừa nãy anh có nhìn lướt qua hai dãy núi kì lạ này, ngọn núi phía đối diện cao hơn. Nếu như anh đoán không nhầm, con gà trống vàng kia phải trèo lên ngọn núi mới gáy báo sáng được. Một khi không ngăn cản nó, đợi đến khi ánh mặt trời xuất hiện, hồn phách của chúng ta sẽ bị thương tổn!"
Tử Long có kinh nghiệm hơn tôi, hiểu biết cũng phong phú hơn tôi nhiều. Tôi ngẩn người một lúc rồi hỏi: "Vậy có cách nào khác không?"
"Có!" Tử Long bật cười: "Những người tu đạo như chúng ta, lúc đến đường Hoàng Tuyền dưới Địa phủ để cướp hồn đều cưỡi một con gà to màu vàng. Bởi vì chân của nó với cặp vuốt có thể đi được lên đường Hoàng Tuyền. Cho nên, ý của anh là so tốc độ giữa nó với con gà vàng của núi Kê Minh xem thế nào!"
Con gà màu vàng mà Tử Long nói đến thật ra cũng chẳng phải gà thật, mà là gà xếp từ giấy. Sau khi thi triển pháp thuật, hồn phách của chúng tôi có thể cưỡi trên lưng gà, xuyên qua âm dương, đến Địa phủ cướp lại hồn phách chưa đến số.
Chỉ có điều hiện giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy con gà vàng của núi Kê Minh. Tử Long nhìn thấu nỗi băn khoăn của tôi, cất tiếng: "Có lẽ chúng ta vẫn chưa bước vào địa giới của nó, cả ngọn núi Kê Minh này đều là địa bàn của nó. Chỉ cần chúng ta tiến vào khu vực giữa hai dãy núi, chắc chắn nó sẽ xuất hiện!"
"Thì ra là như vậy!" Tôi gật gù, đoạn nói: "Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng gấp gà đi!"
"Được!" Tay nghề của Tử Long trông rất thành thạo, nhoáng cái mà anh ấy đã lấy ra không ít bùa, gấp thành một mô hình con gà nho nhỏ. Nhưng mô hình này nhỏ quá, mà cũng chỉ ra được cái hình dáng mà thôi. May mà là do Tử Long gấp, chứ nếu như để tôi làm, khéo còn chẳng ra được hình thù gì mất.
Sau khi gấp xong, Tử Long bắt đầu thi triển pháp thuật, sau đó mô hình con gà trước mặt hai chúng tôi bỗng lớn phổng lên, càng ngày càng lớn, đến khi gần bằng kích cỡ của một con đà điểu mới dừng lại.
Tử Long leo lên cưỡi trước, tôi cũng nhảy lên theo, Tử Long kẹp chặt hai chân lại, con gà vàng bỗng kêu lên một tiếng. Tiếng kêu này rất vang, khí thế hùng hồn, vang vọng giữa hai dãy núi.
Mà gần như cùng một lúc với tiếng gà vọng lại, chúng tôi nhìn thấy chỗ khe rãnh giữa hai dãy núi đột nhiên xuất hiện một con gà trống cực lớn, cả người tỏa ra màu vàng sáng chói.
Kích cỡ này còn to hơn cả con gà ta vàng mà chúng tôi đang cưỡi nữa. Nào giống một con gà trống bự nữa, giống một con thần điểu khổng lồ thì đúng hơn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận