Tôi vừa nói vậy, người vui mừng nhất đương nhiên là Vương Lỗi! Trước đó anh ta còn mang vẻ mặt thương cảm, bây giờ trên mặt lập tức xuất hiện vẻ khoa trương, ngạc nhiên mừng rỡ, khiếp sợ, khó mà tin nổi, giống như diễn viên vậy, ngay cả sợi tóc cũng có vẻ diễn.
"Thật không? Lỗi gia tôi thật sự đã làm rối loạn lòng dạ của cô gái đó rồi sao? Ôi, hạnh phúc đến thật đột ngột, trái tim của người ta sắp nhảy ra ngoài luôn rồi!"
Tôi vừa nghe thấy lời nũng nịu này của anh ta, cả người liền nổi hết da gà, thật sự rất muốn đá anh ta xuống đất.
"Khụ..." Tôi vờ khụ một tiếng, nhắc nhở anh ta: "Lỗi gia, anh là cao thủ thần bí khó lường đấy. Anh nhìn lại dáng vẻ bây giờ của mình đi, chẳng khác gì lời Đông Tử nói cả, ngay cả tôi cũng cảm thấy anh đàn bà quá!"
Nhìn thấy vẻ khinh bỉ của tôi, Vương Lỗi lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên nghiêm túc: "Lỗi gia tôi vừa phân tích lại, chắc chắn cô gái đã động lòng rồi! Chỉ cần cô ấy động lòng thì ảo thuật sẽ xuất hiện sơ hở! Sơ hở này nhất định có liên quan đến nguồn nước. Ôi, không ngờ là Lỗi gia tôi vẫn xuất sắc như vậy. Chỉ mới dùng chiêu da mặt dày, còn chưa dùng ba mươi sáu kế tán gái... Quả nhiên tất cả những điều này hoàn toàn có liên quan đến vẻ đẹp trai của Lỗi gia tôi!"
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, cái tên này liền lật mặt, còn nhanh hơn phái nữ nữa! Bây giờ tôi đang hoài nghi trên người Vương Lỗi rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách.
"Anh Cửu, cậu xem, chỉ cần chúng ta không từ bỏ thì sẽ có bước ngoặt chuyển biến! Đừng lãng phí thời gian nữa, mau tìm đường ra đi!" Thấy tôi không nói gì, Vương Lỗi bèn vỗ vai tôi, bắt đầu dạy bảo bằng mấy câu đầy thâm ý!
"Ặc..." Bây giờ tôi đang dở khóc dở cười, sao câu gì mà anh ta nói ra đều có thể bẻ ngược lại thế. Trước đó là tôi nói để anh ta đừng từ bỏ, bây giờ thì hay rồi, anh ta còn dạy ngược lại tôi.
Tôi không phản bác được. Bởi vì tôi biết mình vừa phản bác thì anh ta nhất định sẽ kéo dài câu chuyện này. Tôi dứt khoát tập trung vào cái trâm này. Tôi còn chưa nghiên cứu xong thì Vương Lỗi đã cất nó đi, còn bảo lần sau nhất định phải tặng cho Thạch Minh Thánh Hàm một cây trâm đắt cỡ mười đồng.
Vương Lỗi chẳng hề quan tâm đến chuyện tìm lối thoát, đoán chừng đã nghĩ đến Thạch Minh Thánh Hàm, trên mặt là nụ cười ngốc nghếch.
Tôi vỗ vào người anh ta, hỏi: "Lỗi gia, anh lấy nước từ đâu thế?"
Trước đó tôi đến nhà bếp không thấy chậu nước, cũng không thấy nơi có nguồn nước.
"Phía sau nhà bếp có một cái giếng!" Vương Lỗi chỉ về phía nhà bếp, tôi bèn đi qua đó trước. Sau khi vòng ra phía sau, tôi thấy được một cái giếng.
Miệng giếng không lớn, hơn nữa còn ở phía sau chồng củi, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể phát hiện ra ở đây còn có một cái giếng. Tôi nhìn thoáng qua miệng giếng này, chỉ thấy được mặt nước đen nhánh, hơn nữa còn có khí lạnh toát ra.
Phân tích từ chiều sâu của giếng, chắc cây trâm này không được đặt trong giếng, mà là do Thạch Minh Thánh Hàm cố ý đặt trong thùng nước. Nếu cây trâm kia quả thật là do cô ta cố tình để lại, thế thì chắc chắn là cô ta muốn để lại cho Vương Lỗi một con đường sống.
Nếu không thì chúng tôi chẳng thể phá được ảo thuật mà cô ta đã bày sẵn.
Mà cây trâm này được đặt trong thùng nước, cũng có nghĩa là chúng tôi phải múc nước uống mới phát hiện ra được. Chẳng lẽ sơ hở của ảo thuật này chính là ở miệng giếng?
Tôi nói cho Vương Lỗi nghe phân tích của mình. Vương Lỗi trầm tư trong chốc lát, giống như đã nghĩ đến một điều gì đó. Tôi đang chờ anh ta nói ra, nào ngờ anh ta lại đột nhiên nhảy bõm vào trong giếng!
Tôi còn chẳng có cơ hội gọi anh ta, cứ vậy mà nhìn anh ta từ từ chìm vào đáy giếng! Tôi chờ khoảng một hai phút, vẫn chưa thấy Vương Lỗi thò đầu ra.
Trong lòng tôi chẳng hề lo lắng, trái lại còn kích động. Tiếp đó, tôi cũng nhảy vào trong giếng. Giếng này rất sâu, cũng rất lạnh. Tôi nhảy vào trong, sau đó bắt đầu bơi xuống dưới!
Thường thì nước giếng hoặc nước ngầm đều đến từ sông ngầm dưới lòng đất. Đúng như dự đoán, lúc tôi chìm xuống dưới khoảng một hai phút, vùng nước ở xung quanh đột nhiên chảy xiết, vô hình cuốn tôi đi.
Tôi không phản kháng mà chủ động bơi về hướng nước chảy. Tôi vừa bơi qua liền phát hiện trước mắt là một con sông ngầm, hơn nữa con sông này cũng càng ngày càng rộng.
Ở không xa phía trước, tôi thấy có ánh sáng chiếu xuống. Nhìn kỹ lại, tôi thấy Vương Lỗi đang bơi lên trên giống như một con ếch.
Tư thế đó quả thật là xấu đến mức không tả nổi.
Có tia sáng có nghĩa là đường ra! Ý thức được điều này, tôi lập tức mừng rỡ trong lòng, cũng tăng nhanh tốc độ bơi về phía Vương Lỗi.
Nhưng nào ngờ vào lúc bắt đầu bơi lên trên, tôi chợt phát hiện dưới chân mình xuất hiện một chuỗi bong bóng, giống như có thứ gì đó đang chuyển động ở dưới bàn chân tôi vậy.
Theo phản ứng bản năng của thân thể, tôi cúi đầu nhìn chân mình. Vừa nhìn xuống, tôi giật mình giống như bị điện giật vậy. Tôi không kịp nghĩ nhiều, liều mạng bơi lên phía trên!
Bởi vì lúc cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy không ít thủy quỷ thi hầu đang điên cuồng đuổi theo mình.
Cũng may tôi phát hiện sớm. Tôi gần như dùng hết sức cả người mình phóng lên phía trên, vừa vặn bơi ra được khỏi mặt nước. Tôi chẳng dám dừng lại giây nào, liều mạng bơi vào bờ.
Tôi bơi đến bên bờ, Vương Lỗi kéo ngay tôi lên trên. Lúc quay đầu lại nhìn mặt nước, tôi thấy vùng nước bên bờ đã vẩn đục hết!
"Nguy hiểm thật!" Vừa nghĩ tới những con thủy quỷ thi hầu ăn thịt người kia, tôi không kìm được sợ hãi. Nếu ba giây sau mới phát hiện ra, chắc chắn tôi đã bị chúng kéo xuống dưới.
"Anh Cửu, chúng ta lại trở về điểm bắt đầu rồi! Ha ha!" Lúc này Vương Lỗi mở miệng nói, nói xong còn không nhịn được mà cười khan hai tiếng, trông anh ta có vẻ rất vui mừng. Không cần nghĩ cũng biết, Thạch Minh Thánh Hàm thật sự đã để lại đường lui cho anh ta.
Tôi đánh giá tình hình chung quanh, đây là nơi chúng tôi đối phó Cửu Đầu Sư. Không ngờ rằng cái giếng kia lại thông đến đây. Thứ này, nếu không phải Thạch Minh Thánh Hàm để lại manh mối thì chắc chẳng có ai nghĩ đến điều này.
Mà điều càng khiến tôi kinh ngạc cảm thán là tất cả những thứ Thái Ất Chân Nhân bố trí, mỗi một cửa đều liên kết với nhau! Con sông này có thể dẫn đến chỗ ở khi còn sống của Thái Ất Chân Nhân, nhưng cũng có thủy quỷ thi hầu và Cửu Đầu Sư ngăn cản.
Vì vậy muốn tìm được Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân, cho dù ra sao cũng phải đối diện với thủy quỷ thi hầu và Cửu Đầu Sư!
"Có người!" Ngay vào lúc tôi cảm thán, Vương Lỗi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở. Ánh mắt của anh ta híp lại, trừng trừng nhìn về phía mặt sông.
Tôi còn chưa phản ứng lại đã thấy có một người đột nhiên xuất hiện từ đáy nước. Anh ta cúi người nên tôi không thấy rõ mặt, nhưng vừa nhìn thân hình của anh ta thì tôi lập tức nhận ra.
Ngoại trừ A Cẩu thì còn có thể là ai nữa?
Thân hình của anh ta rất gầy, giống như thân tre vậy, dáng người cũng cao nữa. Nhưng bây giờ anh ta cúi người trên mặt nước, không biết sống chết, không biết có còn sống hay không nữa?
Thấy tôi định lao xuống nước, Vương Lỗi lập tức kéo tôi lại, nói: "Anh Cửu, cậu không sợ thủy quỷ thi hầu ở dưới nước sao?"
Anh ta vừa nói vậy, tôi mới nghĩ đến điểm trí mạng này. Lúc nãy tôi lo cho A Cẩu quá nên mới quên những con thủy quỷ thi hầu ở dưới nước kia.
"A Cẩu, là anh sao? Mau trả lời tôi, tôi là Sơ Cửu đây!" Tôi không tùy tiện xuống nước mà lớn tiếng gọi. Sau khi hô vài tiếng, A Cẩu đột nhiên nhúc nhích. Sau khi quay đầu nhìn thấy là tôi, anh ta cười mệt mỏi rồi bơi về phía tôi.
Nhìn thấy anh ta còn sống, tất nhiên là tôi rất mừng. Sau khi anh ta bơi đến bên bờ, tôi lập tức kéo anh ta lên. Hình như A Cẩu rất mệt, vừa được kéo lên liền ngã trên đất, thở hồng hộc. Sắc mặt của anh ta cũng trắng bệch, giống như đã ở trong nước rất lâu.
Sau khi thấy anh ta hít thở ổn định lại, tôi mới lên tiếng hỏi: "A Cẩu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đông Tử và lão quỷ đâu?"
"Cả cô gái của tôi nữa?" Vương Lỗi bổ sung.
A Cẩu khẽ lắc đầu, không lên tiếng mà lục lọi trong túi. Chốc lát sau, tôi thấy anh ta lấy một tượng vàng nhỏ từ trong túi ra.
Vừa thấy cái tượng vàng này, tôi đột nhiên trợn to hai mắt. Đây là kim thân mà Thái Ất Chân Nhân để lại?
"Ừm!" A Cẩu gật đầu, nói: "Anh Cửu, Đông Tử nói cho tôi biết, của cải của Đạo môn Đạo môn chúng ta tuyệt đối không thể để cho người ngoài lấy mất. Cuối cùng cũng coi như là tôi không phụ sự tin tưởng của anh, cướp nó về!"
Tôi hồ đồ vì câu nói của A Cẩu, bảo anh ta đừng gấp, từ từ nói hết mọi chuyện, lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
A Cẩu ừ một tiếng, nói: "Lúc Thạch Minh Thánh Hàm bỏ mọi người lại trong hồ, cô ta liền uy hiếp chúng tôi. Nếu chúng tôi dám phản kháng thì chỉ có một con đường chết. Nếu chúng tôi nghe theo lệnh của cô ta thì cô ta sẽ tha cho chúng tôi! Sau đó chúng tôi tìm thấy rừng hoa đào mà Thái Ất Chân Nhân ở lúc còn sống. Đám người Thạch Minh Thánh Hàm lấy hết pháp khí và đạo thuật, ngay cả kim thân của Thái Ất Chân Nhân cũng tìm được! Đúng lúc chúng tôi ra khỏi đó liền gặp phải Đông Tử. sứ giả Ngũ Hành biết mọi người còn sống thì vô cùng phẫn nộ, bèn bảo Thạch Minh Thánh Hàm bày ảo thuật, muốn nhốt mọi người ở trong đó mãi mãi!"
Nói tới đây, A Cẩu hơi dừng lại, nuốt ngụm nước bọt rồi nói tiếp: "Sau đó Thạch Minh Thánh Hàm dẫn chúng tôi rời đi, Đông Tử liền nói chuyện cậu dặn dò cho tôi nghe. Tôi biết mình không thể sai nữa nên tìm cơ hội cướp kim thân từ trong tay Thạch Minh Thánh Hàm. Đông Tử và lão quỷ giúp tôi ngăn cản bọn họ, tôi nhảy vào trong sông nên mới thoát được! Anh Cửu, xin lỗi, chúng tôi đã phụ lòng kỳ vọng của cậu dành cho anh em chúng tôi. Bây giờ chắc chắn ông tổ nhà họ Diệp và mấy người bà ba Hoàng đã ra tay, là tôi đã hại anh Cửu, hại Đạo môn Hoa Hạ!"
Tôi cười cười, vỗ vai A Cẩu an ủi: "A Cẩu, chúng ta vẫn còn cơ hội. Anh đi nhầm đường nhưng biết quay đầu là chuyện tôi thấy mừng nhất. Bây giờ chúng ta lập tức chạy về, giải quyết hoàn toàn những mầm họa kia thôi!"
Nào ngờ tôi vừa nói vậy, A Cẩu lại lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Anh Cửu, chúng ta không ra được..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận