Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 877: Xá lợi Phật cốt

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Khi Địa Tạng Vương Bồ Tát vừa niệm xong tiếng "A di đà phật" cuối cùng thì luồng Phật quang chiếu lên trời đó bỗng dưng biến mất tăm. Khoảnh khắc đó, ba nhánh đại quân xung quanh cũng nuốt chửng lấy Địa Tạng Vương Bồ Tát và Thính Đế thú.
"Ha ha ha..." Thấy cảnh này, chủ nhân của Đoạt Phách tức khắc phá lên cười sằng sặc: "Lão lừa trọc, cho dù ngươi Phật pháp vô biên thì ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta đâu! Khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là không giết được người, nhưng ta thì có thể! Từ nay trở đi, Mười tám tầng địa ngục sẽ không còn Địa Tạng Vương Bồ Tát nữa!"
Phân thân Ma Vương bỗng hô to: "Ác quỷ Mười tám tầng địa ngục nghe lệnh, hôm nay ta có thể thả tất cả các ngươi ra ngoài, nhưng các ngươi phải thề chết đi theo ta, giúp ta thống nhất tam giới! Thế nào?"
Tiếng hô đó đủ khí thế, vang vọng xung quanh Mười tám tầng địa ngục thật lâu, mãi mà không dứt. Chỉ vài giây sau, tôi trông thấy ba nhánh đại quân của Mười tám tầng địa ngục bỗng dần dần lùi về phía sau.
Uỳnh! Uỳnh!
Họ vừa lui ra, ở chỗ Mười tám tầng địa ngục bỗng truyền đến một loạt tiếng động cực lớn, chỉ trông thấy cát vàng nổi lên bốn phía, sau đó Mười tám tầng địa ngục bỗng từ từ nhô cao lên khỏi đất như cây non mới nhú.
Mười tám tầng địa ngục vốn dĩ là một tòa tháp ngược cắm vào trong Cửu Trùng Địa. Lúc trước bởi vì có Địa Tạng Vương Bồ Tát trấn áp mà Mười tám tầng địa ngục này vẫn bị chôn ở bên trong lớp cát vàng, bây giờ sau khi được nhô lên, quang cảnh quả nhiên đồ sộ vô cùng.
Mười tám tầng tháp, xông thẳng lên trời, nối liền bầu trời lại và mặt đất với nhau. Nhưng Mười tám tầng địa ngục vẫn giữ nguyên dáng của tháp ngược, không hề đứng thẳng trở lại. Tòa tháp ngược này mới chui từ trong đất ra, chỉ qua vài giây đã bắt đầu rung lắc, phát ra những tiếng ù ù inh tai.
Tần suất rung lắc rất nhỏ, nhưng bởi vì tòa tháp nối liền mặt đất và bầu trời, là một thứ đồ khổng lồ nên chúng tôi đều có thể cảm nhận rõ ràng. Cát vàng xung quanh tòa tháp ngược cũng bị chấn động đến mức rơi xuống như bão cát mưa sa, phủ kín bầu trời Cửu Trùng Địa.
Cho dù tôi và Tử Long đã lấy hai tay che đầu lại, nhưng cát vàng vẫn rơi đầy lên tóc, lên người chúng tôi. Chúng tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì bỗng nghe thấy bên trong tháp bỗng dội lại hàng loạt tiếng kêu chói tai.
Tiếng kêu chói tai đó nghe như của ngàn vạn ác quỷ phát ra, nếu để người thường nghe thấy, chắc chắn sẽ sợ xanh mặt.
Đến khi ngẩng đầu lên, tôi mới trông thấy mỗi một tầng bên trong Mười tám tầng địa ngục đều có vô số ác quỷ chui ra, đông lít nha lít nhít như kiến bò ra khỏi tổ. Nhìn thoáng qua sẽ có cảm giác Mười tám tầng địa ngục này đã bị kiến đen điên cuồng chiếm cứ.
Chúng đều là ác quỷ độc ác vô cùng, không tội ác nào là không làm, khi còn sống chúng đã làm quá nhiều việc ác hoặc giết chết người, sau khi chết thì bị đánh vào Mười tám tầng địa ngục. Ai cũng đều hung ác cực kỳ, hơn nữa không biết chúng đã bị nhốt bao lâu, oán khí trong lòng không cần nói cũng có thể tưởng tượng được là kinh khủng đến mức nào.
Mỗi một tầng của Mười tám tầng địa ngục đều có một quỷ vương, sau khi họ nhảy xuống mặt đất, mười tám quỷ vương bèn đứng trước phân thân của Ma Vương, đồng thanh hô: "Ngài đã cho chúng tôi tự do, nên chúng tôi đồng ý đi theo ngài!"
"Được, tốt lắm!" Chủ nhân của Đoạt Phách hài lòng mỉm cười, "Bây giờ phong ấn của Mười tám tầng địa ngục đã bị phá vỡ, lão lừa trọc Địa Tạng Vương cũng đã viên tịch, giờ không còn ai có thể ngăn cản chúng ta đi đến địa ngục Cửu U nữa. Mục tiêu hiện giờ của chúng ta chính là thẳng tiến Cửu Trùng Địa, thay thế Minh Vương Cửu U!"
"Thẳng tiến Cửu Trùng Địa, thay thế Minh Vương Cửu U! Thẳng tiến Cửu Trùng Địa, thay thế Minh Vương Cửu U!" Phân thân Ma Vương ra sức hô hào, đám ác quỷ đi theo hắn cũng điên cuồng la theo.
Tôi và Tử Long thấy cảnh này mà nội tâm dậy sóng. Đội hình xung quanh tối thiểu cũng phải có hai vạn oan hồn, ác quỷ, âm binh, thi thể và cả người sống bị tà khí khống chế. Đội hình này quả là mạnh, nếu như đến địa ngục Cửu U thật thì chắc chắn đó sẽ là một trận ác chiến.
Đệ tử Đạo giáo Trung Hoa chúng tôi còn chưa đến hai ngàn người, sao có năng lực để đối đầu với họ? Nếu như xảy ra đại chiến thật, vậy thì chúng tôi sẽ thua mất. Huống hồ đây mới chỉ là một phân thân của Ma Vương. Nếu như hắn nuốt chửng luôn hai phân thân khác, nhận lấy thế lực của họ thì thử hỏi còn ai có thể ngăn cản chúng đây?
Kiếp nạn Ma Vương kinh khủng hơn quá nhiều so với những gì chúng tôi tưởng tượng. Chỉ cần là thế lực tà ác thì chúng đều có thể sử dụng được. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, đúng là vẫn chỉ có câu nói này là mô tả chính xác nhất cho thời điểm hiện tại.
Có điều, vì sự tồn tại của Đạo giáo, nhất định phải thề sống chết chống lại sự trỗi dậy của tất cả các thế lực tà ác. Với quy củ của người tu đạo, cho dù chỉ còn sót lại một người cuối cùng thì cũng tuyệt đối không chịu thỏa hiệp.
"Xuất phát thôi hỡi đại quân Ma Vương! Không bao lâu nữa, tam giới chính là thiên hạ của chủ nhân! Các ngươi sẽ là người lập chiến công vì chủ nhân, chủ nhân cũng sẽ cho phép các ngươi lấy bất cứ đồ vật nào trên tam giới!" Đoạt Phách bỗng đứng ra hô.
"Hú hú!" Đoạt Phách vừa lên tiếng, đội ngũ hai vạn người bên dưới bèn kích động reo hò, tiếng vang chấn động cả bầu trời, vang vọng mãi một lúc xung quanh âm tào địa phủ.
Sau đó, Đoạt Phách và chủ nhân của hắn bèn bước vào lối đi đến Cửu Trùng Địa. Hai người họ đi trước, đại quân Ma Vương bám sát theo sau, tuy đông nhưng đội ngũ được cái khá ngay ngắn và nghiêm chỉnh.
Chúng tôi rớt lại phía cuối đội ngũ, sau khi đội ngũ đi được chừng mười lăm phút thì mới đến lượt chúng tôi bước vào lối đi. Nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị đi tiếp thì Tử Long bỗng kéo tôi lại.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, bắt gặp anh ấy đang chỉ tay về hướng Mười tám tầng địa ngục phía sau lưng. Tôi nhìn theo hướng Tử Long vừa chỉ thì trông thấy ở giữa không trung bỗng có một viên ngọc bay lơ lửng, bản thân viên ngọc còn đang phát ra ánh sáng lay lắt.
Hơn nữa, khi tôi và Tử Long nhìn chằm chằm vào viên ngọc kia, nó bỗng di chuyển lên xuống như thể đang chào chúng tôi.
Tôi khó hiểu, lầm bẩm hỏi: "Tử Long, liệu đấy có phải là hạt châu xá lợi phật cốt do Địa Tạng Vương Bồ Tát hóa thành không?"
Hầu hết mọi người đều biết đến xá lợi, đó là kim cốt mà cao tăng để lại sau khi viên tịch hỏa táng. Mà hạt châu xá lợi phật cốt lại là phật châu do kim cốt hóa thành, thường thì chỉ có trong cơ thể của cao nhân.
Tử Long quan sát một lúc rồi đáp: "Anh cũng không rõ, nhưng thứ này quả thật trông giống lắm! Địa Tạng Vương Bồ Tát lòng dạ từ bi, ngài ấy lấy thân mình để tuẫn táng theo Phật, vậy thì chúng ta hãy thu lại hạt châu xá lợi phật cốt của ngài ấy, để người đời sau của Phật môn mãi mãi thờ phụng!"
"Được!" Tôi gật đầu tán thành, sau đó hai chúng tôi bèn lặng lẽ đi vòng lại. Đoạt Phách và chủ nhân của hắn đã tiến vào Cửu Trùng Địa, nên không phát hiện ra chúng tôi. Nhưng để tránh có điều gì sơ suất, chúng tôi vẫn cứ cẩn thận chút thì hơn.
Mười tám tầng địa ngục lúc này đã dâng hết lên khỏi Cửu Trùng Địa, nối liền đất trời lại với nhau, từ xa nhìn lại trông giống như Định Hải Thần Châm chấn trụ tứ hải vậy.
Đi lòng vòng vài phút, cuối cùng chúng tôi cũng coi như đến được phía sau Mười tám tầng địa ngục, cũng vừa hay là phía bên dưới của hạt ngọc. Ánh sáng của hạt ngọc rất ảm đạm, như thể nó có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.
Thế nhưng bất ngờ thay, khi chúng tôi vừa mới ngẩng đầu lên thì bên trong viên ngọc bỗng xuất hiện hình ảnh của Địa Tạng Vương Bồ Tát. Nhưng hình ảnh của ngài ấy rất nhạt, giống như sắp sửa tan biến mất.
"Bồ Tát, chuyện này là sao vậy ạ?" Tử Long hồi hồn lại trước, lo lắng hỏi một câu.
Địa Tạng Vương Bồ Tát lắc đầu cười: "Đây là kiếp số của bần tăng, bần tăng cũng nên đi Tây Thiên bái kiến Phật tổ rồi. Kiếp nạn Ma Vương này, bọn ta không thể nhúng tay, vì dù sao bọn ta cũng không thuộc phạm trù của tam giới. Cho nên muốn đối phó với kiếp nạn Ma Vương thì chỉ có thể dựa vào chính các vị mà thôi. Bần tăng mạn phép nói một câu rất thực tế: Ngoại trừ tự độ cho bản thân mình, thì ý kiến của người khác chẳng giúp gì được cả!"
Lời Địa Tạng Vương Bồ Tát nói không hiểu sao khiến tôi có cảm giác hơi buồn cười, nhưng đang ở trong hoàn cảnh này, tôi đương nhiên không dám đùa, đành phải gật đầu theo, sau đó hỏi: "Bồ Tát, chẳng lẽ không còn cách nào thật hay sao?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát cười nhạt một tiếng: "Các vị thí chủ, các vị phải nhớ kỹ một điều, vạn vật đều có tương sinh tương khắc. Vật cực tất phản, không có ai có thể tồn tại vĩnh hằng. Kiếp nạn Ma Vương chỉ có người được bánh xe vận mệnh lựa chọn mới có thể phong ấn được Ma Vương. Ma sinh ra từ tâm, ma bất tử bất diệt, trừ phi nhân loại diệt vong. Kiếp nạn Ma Vương, ngàn năm chỉ xuất hiện một lần. Thế đạo luân hồi, kết cục cuối cùng vẫn sẽ là tam giới yên bình. Cho nên chỉ cần trong tâm có niềm tin thì nhất định có thể trừ ma vệ đạo!"
Lời của Địa Tạng Vương Bồ Tát rất cao thâm, tôi nghe mà nửa hiểu nửa không, nhưng cũng không hỏi kỹ ngài ấy. Tuy nói không hiểu, nhưng mà tôi vẫn đành phải giả bộ gật đầu. Thấy tôi và Tử Long đều không lên tiếng, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại nói tiếp: "Kiếp nạn Ma Vương xin đành nhờ vả vào các vị. Con đường này chắc chắn gian khó trùng trùng, gánh nặng đường xa. Nhưng con đường cầu đạo vốn dĩ đã không có điểm cuối, chỉ có liên tục tìm kiếm nghiên cứu mới có thể hiểu được hàm nghĩa chân chính của họ! Nguyện trời cao ban phúc cho các vị, khải hoàn trở về, chính khí trường tồn. A di đà phật, bần tăng thay mặt Phật môn xin cảm tạ hai vị!"
Dứt lời, Địa Tạng Vương Bồ Tát bèn hành phật lễ với hai chúng tôi. Tôi và Tử Long không nhận nổi lễ này, bèn vội vã gật đầu đáp lễ. Địa Tạng Vương Bồ Tát cười nhạt: "Trước khi rời đi, bần tăng muốn nhớ Lý thí chủ mang giúp cho thí chủ Vương Lỗi một món đồ."
"Hả?" Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy lời thỉnh cầu của Địa Tạng Vương Bồ Tát, không ngờ trong lòng Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn còn nhớ đến Vương Lỗi. Định thần lại, tôi bèn vội vã đáp: "Kính xin Bồ Tát chỉ rõ, đồ đệ nhất định sẽ đưa cho Vương Lỗi!"
"Được!" Địa Tạng Vương Bồ Tát bật cười: "Thí chủ hãy đưa cho cậu ta, nói rằng đây là đồ bần tăng tặng. Chỉ có điều bây giờ cậu ta vẫn còn chưa mở được, đến khi cậu ta có thể mở được món đồ mà bần tăng tặng, cậu ta ắt sẽ hiểu bí mật của bánh xe vận mệnh, cũng sẽ hiểu được mệnh số của vận mệnh. Lý thí chủ, xin thí chủ nhất định phải giao thứ này tận tay cậu ta, tuyệt đối không được làm mất!"

Bình Luận

0 Thảo luận