Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 530: Con đường thành tiên

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Hoa vãng sanh?
Nghe thấy A Cẩu thốt ra cái tên đó, tôi nghĩ ngay tới Uổng Mạng thành dưới địa phủ, chính là nơi mà Phán quan từng đày tôi tới nhằm giết chết tôi.
Hình như A Cẩu biết dòng chữ cổ xưa khắc bên cạnh pho tượng, anh ta híp mắt, tập trung nhìn thật kỹ. Chúng tôi cũng không dám làm phiền anh ta. Chờ khoảng hai ba phút sau, A Cẩu mới thôi nhìn.
Có vẻ ánh mắt của anh ta đã trở nên rất mệt mỏi. Sau khi thấy anh ta dụi mắt xong, lão quỷ xáp tới hỏi ngay: "A Cẩu, anh biết chữ viết khắc bên cạnh pho tượng sao?"
A Cẩu gật đầu rồi lại lắc đầu ngay, đáp: "Ừm! Tôi cũng không biết được hết, chỉ biết một phần mà thôi. Đây là một loại chữ viết cổ xưa, có lẽ là từ thời thượng cổ. Đoạn phía trên ghi lại, thứ hoa màu đen có năm chiếc lá này có tên là hoa vãng sanh, tức loài hoa dẫn đường đi tới cái chết. Nhưng đoạn phía dưới thì tôi không biết."
Tôi không biết là có phải A Cẩu đang lừa chúng tôi hay không, mà lúc này cũng không tiện để hỏi. Lão quỷ có tâm đề phòng, bèn vẽ lại các ký hiệu khắc trên tường lại vào giấy, đồng thời ông ta cũng cười giải thích: "Chúng ta không biết, nhưng chắc hẳn Lỗi gia biết loại chữ viết này! Đến lúc đó đưa cho Lỗi gia xem, chưa biết chừng cậu ấy lại có thể phiên dịch những chữ đằng sau."
Không thể không thừa nhận, lão quỷ làm việc rất cẩn thận, đây cũng là kinh nghiệm đúc rút được của ông ta.
Tiếp đó, tôi mới lại tiếp tục phân tích: "Thứ hoa kỳ quái nay có tên hoa vãng sanh, hiển nhiên là khác với hoa bỉ ngạn của địa phủ. Mà hoa vãng sanh, dẫn đường tới cái chết, còn cả cửa Vãng Sanh kỳ quái trên kia nữa, rốt cuộc chúng có ý nghĩa gì?"
Những thứ này, chắc chắn có mỗi liên quan kỳ quái nào đó, chẳng qua là bây giờ chúng tôi còn chưa tìm ra được.
Lão quỷ cất tờ giấy chép lại hàng ký tự xong, cũng quay sang góp lời: "Bên trong hang núi này, những người chôn trong đây chính là các đại chưởng môn mỗi đời của cung Thái Ất, cũng có thể coi như là hậu duệ của Thái Ất Chân Nhân. Bọn họ ở lại nơi này, chẳng lẽ là để chờ chết chắc?"
"Vãng Sanh đại diện cho việc thoát khỏi mọi nghiệp chướng, hậu quả xấu dính phải, từ đó có được cuộc đời mới. Mà trong Đạo môn, Vãng Sanh đại diện cho việc mọc cánh thành tiên. Có khi nào?" Nói tới đây, tôi không khỏi ngừng lại, vô thức nhìn lên vách núi đá phía đối diện.
Lúc trước nơi đó có để thân xác của các vị lão đạo sĩ, nhưng hiện giờ đều đã biến mất hết cả. Cái gọi là Vãng Sanh đó, lẽ nào chính là thứ mà bọn họ theo đuổi?
Trong lúc tôi ngẩn người, lão quỷ lại mở miệng: "Vào cái thời của Thái Ất Chân Nhân, đạo thuật đạt tới sự phát triển mạnh mẽ nhất. Thời kỳ đó, con người đều dốc lòng theo đuổi sự trường sinh bất lão, mọc cánh thành tiên. Sơ Cửu nói không sai, hoa vãng sanh này có lẽ chính là thứ tượng trưng cho cái bọn họ theo đuổi. Trong thời kỳ đó, chắc chắn là người tu đạo muốn dựa vào hoa vãng sanh để thoát khỏi nghiệp chướng, ác quả trước kia của bản thân để có thể thành tiên. Chưa biết chừng, đây chính là ngụ ý mà Thái Ất Chân Nhân muốn nhắc nhở cho hậu nhân của mình."
"Ầy, mấy người xem, hoa vãng sanh này có phải là hoa ăn thịt người mà chúng ta hay gọi bây giờ không? Xem đi, trong miệng hoa vãng sanh vẫn còn đang ngậm một con sâu kìa!" Ngay khi chúng tôi đang thảo luận, Đông tử lại thò người qua, chạm tay vào bông hoa vãng sanh được khắc bên dưới pho tượng.
Nghe thấy câu nói của anh ta, chúng tôi đều nhìn qua. Hoa vãng sanh được khắc bên dưới bức tượng, ở chính giữa đóa hoa có một cây dây leo rất nhỏ mọc ra.
Cây dây leo này mọc uốn lượn trên tường, lại thêm ánh sáng trong sơn động không rõ cho lắm, cho nên Đông tử mới nhìn nhầm thành con sâu.
Tôi nhìn một hồi cũng chẳng phát hiện ra có gì khác thường, chỉ là có cảm giác hoa vãng sanh này rất tà môn. Lão quỷ cũng híp mắt nhìn, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng, quan sát những hình điêu khắc trên vách núi đá, chỉ có điều lại chẳng ai tìm ra được điều gì.
"Đúng rồi." Đúng lúc này, hình như lão quỷ nghĩ tới điều gì, cho nên hô to, "Các cậu có thấy là hoa vãng sanh này có năm cái lá, có phải là có liên quan gì đó tới mây cát tường năm màu chăng? Mây cát tường năm màu đại diện cho ngũ hành, mà hoa vãng sanh có năm cái lá, liệu có phải là cũng đại diện cho ngũ hành?"
Nghe được lời này của lão quỷ, trong đầu tôi cũng lóe lên một suy đoán. Thiên địa xuất càn khôn, ngũ hành xuất âm dương! Muốn mọc cánh thành tiên, nhất định phải thoát ly khỏi ngũ hành, thoát ra khỏi tam giới, đi giữa âm dương!
Mà mây cát tường năm màu thì đã từng xuất hiện trên Cô Sơn ở phía đối diện. Mây cát tường năm màu, vừa hay đại diện cho linh khí của Tiên gia. Nói cách khác, chỉ có đi qua cửa Vãng Sanh mới có thể tìm thấy cách để mọc cánh thành tiên.
Đây chắc chắn là con đường thành tiên mà Thái Ất Chân Nhân để lại cho hậu nhân của mình, hy vọng bọn họ có thể tỉnh ngộ, sau đó đi qua cửa Vãng Sanh, mọc cánh thành tiên. Nhưng, nhớ tới vô số thân xác được để lại nơi đây lúc trước, vậy có nghĩa là gần như không có ai ngộ ra được ngụ ý của Thái Ất Chân Nhân.
Nếu không, trong sơn động sẽ không có đến hơn chục cái thân xác của chưởng môn Thái Ất Cung. Chỉ sợ là lão ẩn sĩ đời trước đến cuối cùng cũng không ngộ ra được điều này nên mới chứa chấp tên tội phạm giết người kia để có người bảo vệ bí mật của nơi này thay cho ông ta sau khi chết.
Nghĩ tới đây, tôi mới nói ra suy đoán của mình cho mọi người nghe, lão quỷ cũng vui mừng mà thốt ra: "Sơ Cửu nói không sai, rất có khả năng mọi chuyện chính là như vậy. Lúc trước chúng ta nhìn thấy mây cát tường năm màu trên ngọn núi đối diện, mà thứ này đại diện cho Tiên gia. Còn bên trong hang núi này lại có cửa Vãng Sanh, cũng chính là lối vào nơi thoát khỏi nghiệp chướng trong quá khứ, mọc cánh thành tiên. Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra được cách để đi qua cửa Vãng Sanh thì tức là có thể tìm được thần mộ của Thái Ất Chân Nhân."
"Nhưng đi qua cửa Vãng Sanh chính là vực sâu vạn trượng, ngã xuống dưới thì chỉ có nước tan xác. Đừng nói là mọc cánh thành tiên, đến lúc đó khéo ngay cả xác cũng bị chó sói gặm sạch." Đông tử nói ra nghi hoặc của mình.
Những lời này của anh ta, nháy mắt đã khiến quan điểm của tôi lung lay. Anh ta nói không sai, đi qua cửa Vãng Sanh chính là vực sâu vạn trượng, căn bản không có lối để đi sang Cô Sơn phía đối diện.
Hai bên cách nhau một cách vực sâu rộng hơn trăm mét. Muốn đi qua có thể nói là còn khó hơn cả lên trời. Tuy rằng bây giờ chúng tôi đã tìm ra điểm đột phá, nhưng rồi lại gặp một vấn đề khó khăn khác, đó chính là làm cách nào để đi sang Cô Sơn ở đối diện.
"Nếu như đây là con đường thành tiên mà Thái Ất Chân Nhân để lại cho hậu nhân của mình, vậy chắc chắn phải có cách hóa giải. Chẳng qua là, cách hóa giải đó nhất định sẽ rất khó. Nếu không, hơn một nghìn năm qua, đã chẳng đến mức vẫn không có ai có thể vượt qua được cánh cửa đó để mọc cánh thành tiên." A Cẩu cũng cảm khái.
Tôi bỗng nghĩ tới một chuyện lúc trước, vội vã nhìn sang lão quỷ, hỏi: "Lão quỷ, tôi nhớ là ông từng kể rằng, nơi này đã có người mọc cánh thành tiên. Ông còn nhớ thời gian cụ thể là khi nào không?"
Lão quỷ nhíu mày, không trả lời ngay mà là híp chìm vào suy nghĩ. Sau khoảng một, hai phút, ông ta mới đáp: "Cái tin đồn này cũng là do tôi nghe nói thôi. Chắc hẳn là sau thời nhà Kim, nghe đồn đệ tử cung Trùng Dương thấy trên núi Chung Nam có tiên quang xuất hiện. Theo cách nói của chúng ta thì đó hẳn là mây cát tường năm màu. Mà triều nhà Kim sau thời của Thái Ất Chân Nhân rất nhiều. Sơ Cửu, ý của cậu là?"
Lão quỷ nói tới đây cũng đã hiểu ý của tôi. Ông ta giật mình, con mắt trợn trừng, thấy tôi cười gật đầu thì mới càng chắc chắn phòng đoán trong lòng mình, nói: "Tôi hiểu, cửa Vãng Sanh này là do Thái Ất Chân Nhân để lại, hy vọng hậu nhân của mình cũng có thể mọc cánh thành tiên. Nhưng hậu nhân của ông ấy, cũng chính là các đời chưởng môn của Thái Ất cung có tư chất hạn hẹp, đến cuối cùng đều không cách nào lĩnh ngộ. Tuy nhiên tới sau triều nhà Kim, có người thành tiên được ở đây, chứng tỏ chắc chắn có thể đi qua cửa Vãng Sanh này để sang Cô Sơn phía bên kia. Mà người đó rất có khả năng chính là Vương Trùng Dương. A Cẩu từng nói, Vương Trùng Dương đắc đạo lúc ở mộ xác sống. Và trong mộ đó cũng có hoa vãng sanh này. Điều này cũng chứng tỏ, mộ xác sống và cửa Vãng Sanh này chắc chắn có liên hệ gì đó với nhau."
Vương Trùng Dương là tổ sư gia lập phái của Toàn Chân giáo, cũng là một trong số những người sáng lập nên đạo giáo. Với đạo hạnh của ông ấy, chắc chắn đã đứng hàng tiên ban. Mà tạo hóa và cơ duyên giúp ông ấy đứng lên hàng Tiên ban chắc chắn nằm trong cửa Vãng Sanh kia.
Vấn đề lớn nhất lúc này là, chúng tôi phải tìm được cách đi sang Cô Sơn phía bên kia. Mà trước mắt, đạo hạnh của chúng tôi còn chưa đủ để đứng hàng Tiên ban.
Tôi không nghĩ ra nổi, bèn lại nhảy lên chỗ cửa Vãng Sanh. Hai cây hoa vãng sanh không nở hoa, mọc ngay phía trên tảng đá ở cửa Vãng Sanh.
Tôi nhìn màn sương mù mờ mịt phía bên kia, mãi vẫn không tìm ra được cách nào.
"Hoa bỉ ngạn nở, cửa địa ngục mở ra, cũng có nghĩa sẽ có người chết đi. Còn hoa vãng sanh đại diện cho việc sống lại, chẳng lẽ là phải khiến cho hoa vãng sanh nở hoa?" Bất chợt trong đầu tôi nảy lên cái suy nghĩ này.
Chất dịch chảy ra từ hoa vãng sanh có mùi tanh như mùi máu tươi, chứng tỏ nó lớn lên nhờ vào việc hấp thụ máu người. Nếu không, nó sẽ chẳng đẹp đến vậy.
Liệu rằng, dùng máu người sống có thể khiến cho hoa vãng sanh này nở hoa không?
"Chờ đã !" Khi nghĩ tới đây, tôi chợt phát hiện ra một điều kỳ quái. Đó là lá cây của hoa vãng sanh có sự thay đổi, lúc trước năm cái lá có kích cỡ y hệt nhau. Song bây giờ, có một chiếc lá trông to hơn bốn cái lá còn lại, hơn nữa trông cũng đẹp hơn.
Ban đầu tôi không hiểu nguyên nhân của điều này, nhưng ngay sau đó thì tôi đã nghĩ thấu. Chiếc lá đó to hơn bốn chiếc lá khác chính là vì nó dính máu của lão quỷ.
Lúc nãy lão quỷ muốn thử khả năng chữa lành chửa hoa vãng sanh nên đã rạch một nhát vào cánh tay của mình. Tôi nhớ rất rõ là máu chảy ra từ vết thương của ông ta đã vô tình rơi trúng chiếc lá đó.
Nếu đúng như suy đoán của tôi, vậy có phải đây chính là phương pháp hóa giải câu đố của Thái Ất Chân Nhân không?

Bình Luận

0 Thảo luận