Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 706: Miêu Vương tụ nghĩa

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Sự ủng hộ và thấu hiểu của Y Y khiến tâm trạng tôi thoải mái hơn rất nhiều. Người mà cả đời này tôi không muốn phụ lòng nhất chính là cô ấy, nhưng ông trời lại cứ thích trêu đùa chúng tôi, khiến tôi hết lần này tới lần khác làm tổn thương cô ấy!
Tôi là người tu đạo, đó là sự thật cả đời này không thể thay đổi được! Một khi Đạo môn gặp chuyện, thì tôi có nghĩa vụ phải đứng ra, giống như một quân nhân đã giải ngũ, khi Tổ quốc cần nhất định vẫn sẽ đứng ra đầu tiên!
Lý Tiêu Vũ nghe thấy thế, cũng phải đánh giá lại Y Y, hết sức ngạc nhiên nhìn cô ấy bằng con mắt khác: "Trước đây tôi thật sự đã nhầm rồi, không ngờ Y Y lại có ý chí như vậy? Chỉ với sự phóng khoáng và tinh thần không thua gì đấng mày râu này của em, chị đây nhận cô em gái này rồi đó!"
Trước lời khen ngợi của Lý Tiêu Vũ, Y Y đỏ bừng mặt, vội vàng lắc đầu giải thích: "Chị, em chỉ không muốn anh Cửu phải sống trong áy náy thôi. Đạo môn cần anh ấy, các anh em cũng cần anh ấy! Có điều, anh Cửu..."
Nói tới đây, Y Y hướng ánh mắt sang chỗ tôi rồi bảo: "Anh Cửu, bất luận thế nào, lần này em cũng nhất định đi cùng với anh! Em đã từng nói, sau này cho dù nguy hiểm đến đâu, em đều sẽ ở bên cạnh anh!"
Lúc này ánh mắt Y Y rất kiên định, hoàn toàn không cho tôi cơ hội từ chối! Nhưng lần này tôi thật sự không muốn đưa cô ấy đi theo, bởi dẫu sao cũng phải đối mặt với Thạch Minh Thánh Hàm và sứ giả Ngũ Hành, không chừng còn có không ít Âm Dương sư lén lút theo dõi.
Có thể nói, đây là một trận chiến ác liệt! Vùng Côn Lôn hung hiểm biết bao? Trong lòng tôi hoàn toàn không nắm chắc. Nhưng nghĩ theo cách khác, nếu phải liều chết để bảo vệ cô ấy, thì tôi tin mình vẫn có thể làm được!
Suy xét tới điểm ấy, tôi mới đồng ý với Y Y, để cô ấy đi theo mình lần này.
Sau khi thương lượng xong, Lý Tiêu Vũ đưa ra ý kiến: "Sơ Cửu, hay là bây giờ chúng ta quay về Đạo giáo triệu tập tất cả các cao thủ lại, tôi không tin không thể xử lý được ả Thạch Minh Thánh Hàm kia?"
"Không được!" Tôi lắc đầu giải thích: "Tiêu Vũ, Thạch Minh Thánh Hàm có sở trường là Huyễn thuật, muốn giết cô ta còn khó hơn lên trời. Chỉ có một cách duy nhất, đó là phải đánh bất ngờ mới có cơ hội thắng! Hơn nữa, bên cạnh cô ta còn có đám sứ giả Ngũ Hành, cũng không phải dạng vừa. Lúc ở dưới địa cung khu phố Miếu, tôi đã từng giao đấu với bọn chúng, trong địa cung không có yếu tố ngũ hành mà suýt chút nữa tôi còn không thoát ra được. Lần này bọn chúng tới Côn Lôn, nhất định nơi đó linh khí dồi dào hơn, đầy đủ Ngũ Hành, bọn chúng mới có thể lợi dụng ngũ hành để giết người. Thế nên, đông người không ích gì! Quan trọng hơn, đây không phải là chuyện của riêng Đạo môn..."
Nói tới đây tôi dừng lại, không định giải thích thêm nữa. Với trí tuệ của Lý Tiêu Vũ, đương nhiên có thể đoán được ý mà tôi còn bỏ ngỏ.
Ngẩn ra một lúc, Lý Tiêu Vũ mới cười đáp: "Sơ Cửu, cậu nói không sai! Hiện giờ mối quan hệ quốc tế đang căng thẳng, mặc dù bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng người của Âm Dương đạo vẫn luôn âm thầm hành động, những việc thế này cũng không thể làm liên lụy rộng đến phạm vi quốc gia. Bọn chúng không thể lộ diện, người có thể ra mặt được, đương nhiên chỉ có tổ chức Đạo giáo Hoa Hạ chúng ta mà thôi! Nhưng chúng ta cũng không thể gây ồn ào quá mức, càng không thể làm phiền tới những người dân bình thường và gây ra hoảng loạn không cần thiết! Vì vậy, chúng ta chỉ có thể bí mật hành động."
Với sự sáng suốt của Lý Tiêu Vũ, đương nhiên cô ấy có thể nghĩ tới mối quan hệ giữa lợi và hại này, nhà nước chắc chắn sẽ không chấp nhận hành động lần này của chúng tôi. Nhưng nhà nước lại âm thầm chấp nhận việc chúng tôi giải quyết bọn trộm cắp ngấp nghé phong thủy Hoa Hạ, nếu nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng dễ dàng thoái thác.
Thế nên chuyện lần này hoàn toàn chỉ có thể dựa vào chính chúng tôi mà thôi. Bảo vệ long mạch phong thủy Hoa Hạ, cũng là sứ mệnh và trách nhiệm cả đời của người tu đạo. Nhưng nghĩ tới tình hình vừa rồi, chúng tôi chỉ đành âm thầm xử lý đám người của Âm Dương đạo.
Tôi đã ra quyết định, lần này đi tới Côn Lôn, không thể đưa theo nhiều người, chỉ có thể dẫn theo thành viên ưu tú đi đối phó với Âm Dương đạo. Đây chắc chắn là một trận đánh ác liệt, nhất định sẽ có hy sinh và đổ máu.
Nhưng tôi tin rằng, đối mặt với mối thù dân tộc, không có người tu đạo nào lại tham sống sợ chết. Đây là lãnh thổ của Hoa Hạ, tuyệt đối không thể để kẻ khác xâm lược, hủy hoại!
"Sơ Cửu, việc không thể chậm trễ, chúng ta phải lập tức hành động ngay!" Lý Tiêu Vũ thấy tôi không nói gì, bèn lên tiếng nhắc nhở!
Tôi lắc đầu đáp: "Tiêu Vũ, cô không được đi!"
"Tại sao? Lẽ nào cậu cảm thấy tôi là con gái nên không được ư?" Lý Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn sang, tôi bật cười giải thích: "Tiêu Vũ, cô nghĩ gì thế? Tôi không để cô đi là vì có chuyện quan trọng cần cô làm!"
Tôi vừa nói xong, vẻ hoài nghi trên mặt Lý Tiêu Vũ mới tiêu tan ít nhiều. Nhưng quả thật cô ta quá thông minh, đã lập tức đoán ra được dụng ý của tôi, ngẩn ngơ lắc đầu, trịnh trọng đáp lại: "Lý Sơ Cửu, tôi nói cho cậu biết, tôi tuyệt đối không đi tìm tên khốn đó đâu! Dám lợi dụng tình cảm của tôi để lừa lấy lò luyện đan, nếu như là trước đây, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn! Hứ!"
Lý Tiêu Vũ càng nói càng tức giận, nhưng tôi không nhịn được bật cười. Mặc dù bề ngoài trông Lý Tiêu Vũ rất kiên cường, người bình thường không dám tiếp cận cô ta. Nhưng thực ra, nội tâm cô ta cũng chỉ là một cô gái nhỏ, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài trầm tĩnh lý trí kia, cũng có thể vì tình cảm mà vui buồn mừng giận.
Nhưng cô ta gặp phải người có tính cách như Tử Long, có lẽ cũng đã chịu không ít đau khổ. Xét cho cùng, Diệp Chu Tinh trước kia cũng là ví dụ điển hình nhất!
Có điều Lý Tiêu Vũ càng như vậy, càng chứng tỏ cô ta còn quan tâm tới Tử Long.
Tôi cười nói: "Tiêu Vũ, cô biết tôi giao cho Lỗi gia nhiệm vụ gì không?"
Tôi hỏi như vậy khiến Lý Tiêu Vũ khựng lại một chút, sau đó mới lạnh nhạt hỏi một câu là nhiệm vụ gì? Dường như đang cố ý làm ra vẻ không quan tâm, nhưng từ ánh mắt kia tôi có thể nhìn ra, cô ta rất quan tâm đến Tử Long!
Tôi khẽ nghiến răng đáp: "Tiêu Vũ, thật không dám giấu, nhiệm vụ tôi giao cho Lỗi gia là thay tôi giết chết Tử Long!"
Tôi vừa dứt lời, cặp lông mày lá liễu của Lý Tiêu Vũ nhíu lại, sắc mặt dần trở nên giận dữ. Trầm mặc một lúc, cô ta đột nhiên lên tiếng: "Tên khốn đó còn nợ tôi một lời giải thích, chưa được chị đây tha thứ, đừng hòng chết được! Đi!"
Lý Tiêu Vũ rất căm phẫn, dường như thật sự coi Tử Long là kẻ thù. Nói xong thì lập tức gọi người nuôi thi cùng đi mất.
Có người nuôi thi dẫn đường, không chừng sẽ tìm thấy Tử Long và Vương Lỗi thật. Sở dĩ tôi muốn Lý Tiêu Vũ đi tìm Tử Long là vì muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng.
Chắc chắn Vương Lỗi không biết đến biến cố hiện giờ, cũng chưa biết chuyện của Thạch Minh Thánh Hàm. Anh ta đi tìm Tử Long hoàn toàn là vì giao hẹn trước đây của chúng tôi! Nếu tìm thấy ao máu Hồng Liên, anh ta sẽ giết chết Tử Long theo như giao hẹn!
Nhưng anh ta không biết hiện giờ kế hoạch đã có thay đổi, thế nên tôi mới bảo Lý Tiêu Vũ đi tìm bọn họ. Chỉ cần bộ phận Đặc Biệt không loại bỏ tôi, chắc chắn tôi sẽ cùng Tử Long đi tìm ao máu Hồng Liên.
Sắp xếp xong xuôi, tôi dẫn Y Y rời khỏi địa phận của quán trọ tử thi ngay trong đêm. Sau khi tới thị trấn dưới chân núi, chúng tôi lại tiếp tục lên xe đi tới núi Miêu Vương, không dám có bất kỳ sự chậm trễ nào trên đường đi!
Khi chúng tôi tới được núi Miêu Vương đã là chiều ngày hôm sau. Tôi không đi theo đường lớn mà men theo lối nhỏ bên cạnh đi lên núi Miêu Vương. Dù sao cũng có không ít đệ tử ở núi Miêu Vương biết mặt tôi!
Lần này vốn dĩ là phải bí mật hành động, tốt nhất không nên để ai khác biết là tôi dẫn đội. Nếu không e là bộ phận Đặc Biệt sẽ nhân cơ hội đối phó với tôi. Theo như kế hoạch, tôi sẽ bí mật đi tìm Lâm Tiêu, bảo ông ta âm thầm chọn người ưu tú, chúng tôi sẽ xuất phát ngay trong đêm.
Tình hình hiện giờ rất cấp bách, chắc chắn Thạch Minh Thánh Hàm đã lấy được tín vật chưởng giáo của ba giáo phái lớn. Có được ba thứ đó, cô ta có thể tìm được vị trí chính xác của long mạch chủ.
Thế nên chúng tôi buộc phải ngăn cô ta lại trước khi cô ta tìm ra long mạch chủ. Nếu không tất cả chúng tôi sẽ trở thành tội nhân lịch sử của Hoa Hạ!
Nhưng điều tôi không ngờ được là, khi chúng tôi trà trộn được vào sảnh lớn của Miêu Vương quan, còn chưa kịp vào trong tìm Lâm Tiêu, thì giọng nói của ông ta đã vọng từ bên trong ra: "Chưởng giáo, mọi người chờ cậu lâu lắm rồi!"
Tôi không ngờ hành tung lại bị bại lộ, bèn không ẩn nấp tiếp nữa mà lập tức đẩy cửa bước vào đại điện. Ngay khi cánh cửa được mở ra, chưa kịp chào hỏi thì tôi đã sững tại chỗ.
Lâm Tiêu đang đứng ngay chính giữa, hai bên ông ta lần lượt là Vương Lão Tam, Vương Kỳ Bằng, A Cẩu, Mạnh Doanh, Tiểu Thiết, còn có cả ông thợ làm vàng mã. Ngay khi trông thấy những gương mặt quen thuộc đó, đương nhiên trong lòng tôi vui mừng khó tả.
Những người này đều là những người bạn chí cốt của tôi, chỉ còn thiếu Dương lão thất, lão quỷ và Đông Tử nữa thôi.
Tôi nhìn bọn họ, hoàn toàn không kịp phản ứng, mấy người bọn họ đồng loạt hướng về phía tôi hành lễ đạo gia, đồng thanh nói: "Tôi tự nguyện chờ lệnh, mong chưởng giáo đồng ý cho phép tôi Tây tiến, thảo phạt kẻ gian!"
Hẳn là mấy người bọn họ đã đoán được tôi sẽ quay về, vì thế mới tụ họp lại gài bẫy tôi, để tôi không tìm được lý do từ chối thỉnh cầu của bọn họ! Dẫu sao tôi cũng chỉ định lén lút tới tìm Lâm Tiêu, nhưng đã bị bọn họ biết tỏng hết kế hoạch rồi!
Đương nhiên, người tôi muốn chọn cũng chính là bọn họ. Bọn họ đều đã từng cùng tôi vào sinh ra tử, cũng đã từng nhìn thấy yêu ma quỷ quái mà người thường không thấy. Bất kể là kinh nghiệm hay lòng dũng cảm, người khác đều không thể so được!
Nhưng lần này nhất định sẽ rất nguy hiểm, chắc chắn không thể bảo toàn tất cả đều sống sót trở về. Có điều, tôi hiểu tính cách của họ. Cho dù có chết cũng sẽ bảo vệ long mạch phong thủy của Hoa Hạ!
Chính vì nghĩ tới điểm này tôi mới quyết định dẫn bọn họ theo. Bọn họ đều là những người tu đạo chính nghĩa, trong tình huống này lại càng xung phong đứng ở vị trí đầu!
Tôi nhìn nụ cười ranh mãnh của bọn họ, cũng không kìm được bật cười. Tôi lắc đầu, lập tức lớn tiếng nói: "Được lắm, tôi đồng ý với thỉnh cầu của mọi người! Thảo phạt phía Tây, khiến bọn chúng có đi mà không có về!"

Bình Luận

0 Thảo luận