Tôi không biết vì sao Cà Lăm đột nhiên lại nói một câu như vậy. Lúc nãy chỉ đón đỡ một quyền trực diện với cái xác thôi mà anh ấy đã biến thành dáng vẻ này.
Tôi ngồi xổm xuống nâng Cà Lăm dậy, sốt ruột hỏi: "Cà Lăm, rốt cuộc anh bị sao thế?"
"Khụ khụ..." Cà Lăm ho khan hai tiếng, nôn ra máu tươi. Anh ấy muốn giơ tay nhưng hình như tay đã gãy, chỉ có thể lật qua lật lại.
Bàn tay của anh ấy vừa lật ngửa ra, tôi thấy ngay trong lòng bàn tay anh ta có một cái lỗ nhỏ đang không ngừng chảy máu. Cái lỗ nhỏ kia là do bị cây kim châm đâm thủng.
Nhìn thấy chỗ này, tôi mới chợt hiểu ra. Lúc nãy Cà Lăm dùng tay đập cho cây kim đâm vào đầu cái xác, mà xương của cái xác cứng hơn xương người sống, cuối cùng lại thành hại người hại mình. Tuy rằng cây kim đã đâm vào đầu cái xác sống nhưng cũng đâm thủng lòng bàn tay của Cà Lăm.
Tay của anh ấy không ngừng chảy máu, hoàn toàn không ngừng lại được. Mà lúc máu chảy, tôi phát hiện hình xăm Kỳ Lân trên cánh tay anh ấy cũng đang dần biến mất.
Thấy cảnh này, tôi cũng hốt hoảng, vội vàng hỏi: "Cà Lăm, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Cà Lăm cắn răng, cười nói: "Tôi... tàn... tàn phế rồi. Cánh tay... Kỳ Lân của tôi... không còn nữa. Anh... Anh bạn, tôi... tôi chỉ có thể... giúp... giúp mọi người đến... đây thôi. Mọi... Mọi người mau... đi mau, rừng... rừng xanh... còn... đó, không... không sợ không... có củi đốt!"
"Cà Lăm, sẽ không đâu, nhất định còn có cách mà!" Chưa có ai ngờ tới rằng, điểm để phá giải pháp môn của hình xăm âm dương lại là ở lòng bàn tay. Tôi càng không ngờ rằng vì muốn kéo dài thời gian cho chúng tôi, thậm chí Cà Lăm đã không tiếc hi sinh bản thân.
"Cà Lăm, để em dùng chân khí bảo vệ miệng vết thương cho anh!" Tôi cầm cổ tay Cà Lăm lên, định khởi động chân khí ở vùng đan điền, thế nhưng anh ấy lại lắc đầu, đáp: "Vô... Vô dụng thôi. Mọi... mọi người... đi mau. Lúc nãy... tôi đã... thông báo cho... bộ phận đặc biệt. Bọn... Bọn họ... đến bây giờ còn... còn chưa đến, vậy... vậy chứng tỏ Long... Long Dương gạt... gạt bọn họ đi... đi mất rồi. Long Dương... không... không muốn cho người ta... biết... biết bí mật này!"
"Long Dương, khốn kiếp!" Nghe được lời Cà Lăm nói, Diệp Chu Tinh tức đến chửi thề, căm giận nói: "Cà Lăm thông báo cho người của bộ môn đặc biệt, dựa vào khả năng của bọn họ thì đã phải đến được đây từ lâu. Chắc chắn là anh ta, là anh ta đã ngăn cản bọn họ, bởi vì anh ta không muốn cho bọn họ biết chuyện anh ta rất sợ chết, đã bỏ chạy trước. Đúng rồi, còn cả người của nhà họ Diệp..."
Lúc nói đến đây, mày liễu của Diệp Chu Tinh nhíu lại, cô ta hoảng hốt nói: "Nếu Long Dương ngăn cản người của bộ phận đặc biệt, không cho bọn họ đến đây cứu trợ, vậy chắc chắn anh ta cũng sẽ đi ngăn cản người của nhà họ Diệp. Nói cách khác, chúng ta sẽ không có người đến giúp, chỉ có thể dựa vào bản thân thôi!"
Lời này của Diệp Chu Tinh vừa thốt ra khỏi miệng, trong lòng tôi cũng hoàn toàn nguội lạnh. Vốn dĩ chúng tôi còn muốn kéo dài thời gian chờ tiếp viện, thế nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của chúng tôi đã thất bại.
Tên Long Dương khốn kiếp này, nếu sống sót thoát được khỏi đây, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn!
Ư ư... Ư ư...
Mà đúng lúc này, xung quanh lồng chắn lại xuất hiện tiếng gào khóc u oán của quỷ hồn. Tiếng rên khóc vừa vang lên, khí đen xung quanh lại tràn ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chữ "vạn" to lớn duy trì cái lồng chắn đang tỏa ra đầy khí đen, ác linh bủa vây. So với lúc nãy, âm khí và tà khí bây giờ không biết đã khủng bố hơn bao nhiêu lần!
Quỷ Vương nổi giận, muốn bắt đầu ra sát chiêu. Ý thức được điểm này, tôi vội lấy đại ấn Huyền Chân và thước Trấn Hồn ra, đặt vào tay Diệp Chu Tinh rồi trầm giọng nói: "Diệp Chu Tinh, bây giờ chỉ có chị là không bị thương, chị dẫn mấy đứa bé trong thôn đi đi, lo liệu cuộc sống sau này cho đám trẻ!"
Sau khi nói xong, tôi bèn nhìn về phía Mạnh Doanh, nói: "Anh Mạnh, anh cũng đi đi. Anh và chị Tuyết Mai vất vả lắm mới có thể ở bên nhau, anh không thể chết được, anh dẫn Cà Lăm đi! Thước Trấn Hồn và đại ấn Huyền Chân của em có pháp lực rất lớn, có thể phá tan cái lồng chắn này cho mọi người!"
"Mọi người lao ra theo hướng đông nam, lúc nãy những đệ tử Vu giáo vây nhốt chúng ta đã bị người giúp chúng ta trong bóng tối dẫn đi rồi! Bây giờ vẫn chưa về, nhất định đã bị giết! Vì vậy bây giờ mọi người chạy đi, hẳn người kia sẽ giúp hai người! Tôi và Sơ Cửu ở lại, ngăn trở Quỷ Vương giúp mọi người!" Tiếp đó, Tử Long cũng dặn dò.
Mạnh Doanh khẽ lắc đầu, đáp: "Sơ Cửu, Tử Long, chúng ta đã nói rồi mà, cùng nhau ở lại!"
Tôi cười nói: "Anh Mạnh, chúng ta không có cơ hội! Quỷ Vương vẫn đang thăm dò chúng ta, còn chưa sử dụng hết sức mạnh tà thuật chân chính! Bây giờ lão đang điều động sức mạnh của âm hồn tà khí, định ra đòn cuối rồi! Cả hai mau đi đi! Có thể sống người nào hay người đó!"
Thấy ánh mắt kiên định của tôi và Tử Long, Mạnh Doanh còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Anh ấy cắn răng, đỡ Cà Lăm nằm trên đất dậy, nói một câu bảo trọng rồi quay đầu đi, không nhìn chúng tôi nữa.
Mà Diệp Chu Tinh lại ngơ ngác nhìn Tử Long, cắn chặt môi, đến mức bật máu, trong đôi mắt của cô ta đã ầng ậng nước mắt. Cô ta vừa nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài theo gò má. Ngơ ngác vài giây, cô ta mới thốt ra mấy chữ: "Khốn nạn, nhất định phải sống sót đấy!"
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Chu Tinh cầm thước Trấn Hồn và đại ấn Huyền Chân của tôi lên, xông ra theo hướng đông nam. Mấy đứa bé làng chài đi theo phía sau cô ấy, Mạnh Doanh đỡ Cà Lăm chặn hậu.
Nhưng bọn họ vừa lao đến bên cạnh cái chắn, ngay lập tức đã bị cái chắn chặn lại. Diệp Chu Tinh đồng thời giơ đại ấn Huyền Chân và thước Trấn Hồn ra. Trong phút chốc, ánh vàng bùng lên, xé ra một lỗ hổng trên cái lồng chắn.
Nhưng uy lực của cái chắn này quá mạnh, chỉ trong nháy mắt đã sắp lành lặn như cũ. Tà khí còn lập tức phủ đến, xen lẫn với đó là tiếng kêu thảm thiết của oan hồn, điên cuồng ập tới.
Lúc thấy cảnh này, mặt tôi lập tức trắng bệch. Tôi không ngờ rằng uy lực của cái lồng chắn lại lợi hại như vậy, ngay cả pháp khí của tôi cũng không thể xé toạc nó ra.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, bọn họ sẽ không thể thoát ra ngoài! Sơ Cửu, mọi chuyện giao hết cho em, anh đi duy trì lỗ hổng, để bọn họ chạy đi!" Thấy thế, Tử Long liền đứng dậy định đi giúp một tay.
Anh ấy còn chưa kịp đứng dậy, Cà Lăm đột nhiên hô to một tiếng: "Tôi... để tôi!"
Nói xong, anh ấy lao thẳng đến giữa cái lỗ hổng đang sắp khép lại, hai tay chống lên đó rồi ngồi xổm xuống, thống khổ hô: "Đi... Đi đi!"
Tà khí và âm khí màu đen chui hết vào trong người Cà Lăm. Thân thể của anh ấy co giật một cách kịch liệt. Diệp Chu Tinh cắn răng, dẫn đầu nhảy qua thân thể của anh ấy.
Đợi người cuối cùng là Mạnh Doanh nhảy ra khỏi cái chắn, rốt cuộc Cà Lăm cũng không kiên trì được nữa, ngã mạnh xuống đất, thân thể lập tức khô héo.
Chỉ trong chớp mắt, anh ấy đã biến thành một cái thây khô!
Mà Diệp Chu Tinh và Mạnh Doanh dẫn đầu đoàn người, chạy về hướng đông nam. Những đệ tử Vu giáo kia vội vã vây lại, cuối cùng bị bọn họ giết ra một con đường máu.
Đợi bọn họ chạy ra sau mấy căn nhà, tôi vẫn có thể nghe được những tiếng kêu thảm thiết. Nhưng những tiếng kêu đó không phải là của bọn họ, mà là của những đệ tử Vu giáo.
Điều này cũng chứng minh người ẩn mình trong bóng tối đang giúp bọn họ! Mãi đến khi tiếng kêu thảm thiết kia càng ngày càng nhỏ, tôi và Tử Long mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chạy, để ta xem các ngươi có thể chạy được bao xa, tất cả các ngươi đều phải chết!" Thấy có người chạy trốn, Quỷ Vương hoàn toàn nổi giận, thét to lên với chúng tôi: "Để ta đưa đám đạo sĩ ngu xuẩn các ngươi xuống Địa phủ trước!"
Tiếng nói của lão vừa dứt, hai ngón tay của lão chỉ về phía chúng tôi. Trong phút chốc, cái chắn xung quanh lập tức xao động. Tà khí và âm khí trong nháy mắt dung hợp lại với nhau, phát ra tiếng gào thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Chúng đang điên cuồng tụ lại, mà bầu trời sao trên đỉnh đầu chúng tôi, chỉ trong nháy mắt đã bị mây đen kéo tới che kín, mây đen dày tới nỗi như đang đè thẳng xuống, khiến chúng tôi không nhấc nổi đầu lên.
Tôi nhìn về phía Tử Long, nói to: "Tử Long, lúc nãy anh và em đều đã ngộ ra được vài điều. Và giờ thì em muốn thử thần chú ngũ lôi xem có thể phá tan cái lồng chắn của lão, đánh tan âm hồn và tà khí này không!"
"Được!" Tử Long cười vui vẻ, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh tôi. Chúng tôi không còn lá bùa nào, chỉ có thể dùng bút thiên sư của anh ấy để vẽ bùa.
Tôi không còn pháp khí nào cả, chỉ đành nhặt kiếm kim tiền mà Diệp Chu Tinh làm rơi dưới đất lên. Trước đó chúng tôi vẫn luôn dùng thuật ngũ lôi để trừ tà vật và quỷ hồn, đây là lần đầu tiên chúng tôi dùng nó để giết người. Bởi vì mục tiêu đối phó không giống nhau, cách vẽ bùa đương nhiên cũng không giống.
Âm khí xung quanh chúng tôi càng lúc càng tụ lại nhiều hơn, xung quanh chiếc lồng chắn đã bốc lên cuồng phong. Chỉ trong nháy mắt, cát bay đá chạy, trăm quỷ kêu rên, tà linh gào thét khiến chúng tôi bị chấn động đến nỗi chảy cả máu tai.
Thế nhưng Quỷ Vương vẫn không dừng lại. Lão vẫn còn đang tụ tập âm khí và tà khí lại, muốn đánh chết chúng tôi chỉ trong một chiêu.
"Sơ Cửu, bắt đầu đi!" Tử Long ra hiệu với tôi, tôi khẽ gật đầu. Hai người chúng tôi đồng thời đan tay, kết thành đạo chỉ. Đạo chỉ là phần mở đầu cho đạo thuật của chúng tôi, cho dù sử dụng đạo thuật kiểu gì thì cũng không thể không có đạo chỉ.
Đặt đạo chỉ ở trước ngực xong, tôi lớn tiếng đọc chú ngữ: "Thiên lôi cuồn cuộn, địa lôi tuôn trào; cửu thiên thập địa, ngũ lôi tề tụ; lôi công điện mẫu, giúp ta mời thần; ngũ lôi ngũ lôi, từng bước đi theo; thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ta xin lôi công điện mẫu lập tức tuân lệnh, giáng ngũ lôi, giết kẻ ác!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận