Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 834: Nhà sư Tuệ Hải

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Lần này tới hang ổ của Âm Dương Đạo chỉ có bốn người, tôi, Tử Long và hai anh em A Cẩu - Đông Tử. Sở dĩ tôi chọn A Cẩu đồng hành là vì khả năng quan sát và thị lực nhạy bén của cậu ta, có thể quan sát được mối nguy mà chúng tôi không thể đoán trước.
Còn về phần Đông Tử, tuy tên này ngờ nghệch, nhưng sức mạnh cực kỳ đáng gờm. Vả lại, vẻ bề ngoài ngốc nghếch đó chính là lớp ngụy trang tốt nhất. Vốn dĩ tôi định để Mạnh Doanh đi cùng chúng tôi, nhưng sau khi chúng tôi rời đi, anh ta cũng quay về xử lý công việc ở thôn Tiểu Nghĩa rồi.
Các thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa đã hi sinh không ít, quả thực cần phải cải thiện cuộc sống, cũng cần một môi trường ổn định hơn.
Sau khi bàn bạc xong, chúng tôi bắt đầu phân công nhau hành động. Ông thợ cắt giấy làm mặt nạ da người của tôi và Tử Long, tìm hai đệ tử có vóc dáng na ná chúng tôi. Ngụy trang xong xuôi, họ gọi tất cả đệ tử Đạo giáo tập trung tại sân dạy đạo.
Đệ tử ngụy trang thành tôi đã học được giọng nói và giọng điệu của tôi, người này diễn một màn kịch trước mặt tất cả đệ tử Đạo giáo. Cậu ta và một đệ tử khác ngụy trang thành Tử Long phối hợp rất ăn ý, khỏi phải nói chứ, hai người này bắt chước cực kỳ giống, người bình thường không thể nhìn ra họ chỉ là ngụy trang, hoàn toàn che mắt được người khác.
Đến cả tôi cũng thấy rất giống, vậy thì tai mắt của Âm Dương Đạo chắc chắn không thể nhận ra. Diễn xong vở kịch, hai đệ tử ngụy trang chúng tôi dẫn theo mười đệ tử Đạo giáo, nghênh ngang xuống núi, nhưng không nói với các đệ tử rằng mình đi làm gì, chỉ nói là đi chấp hành một nhiệm vụ quan trọng.
Dù sao cũng là diễn kịch, thế nên không thể nói toạc ra được, nếu không sẽ dễ gây nghi ngờ.
Theo kế hoạch của chúng tôi, người đóng giả tôi sẽ dẫn đệ tử Đạo giáo chạy thẳng tới núi Côn Lôn, diễn kịch phải diễn cho trót mà. Đợi khi đến núi Côn Lôn, có thể tìm cơ hội nào đó giết tai mắt của Âm Dương Đạo.
Sau khi họ đi rồi, Lâm Tiêu mới sắp xếp việc của chúng tôi. Bởi vì lần này phải tới hang ổ của Âm Dương Đạo, cần chuẩn bị rất nhiều giấy tờ rắc rối, nhưng thời gian của chúng tôi không nhiều. Bất đắc dĩ, Lâm Tiêu chính trực cũng phải nhờ cậy quan hệ, lén đưa chúng tôi lên chuyến bay đi Tokyo.
Bốn người chúng tôi xuất phát từ buổi sáng, đợi khi đến Tokyo đã là ba giờ chiều. Chúng tôi chưa từng đến nơi này bao giờ, cũng không biết ngôn ngữ của nơi này. May mà Lâm Tiêu sắp xếp rất thỏa đáng, tìm sẵn một người dẫn đường cho chúng tôi.
Người của Lâm Tiêu đã chuẩn bị xong xuôi nên bớt đi khá nhiều rắc rối cho chúng tôi. Nhưng tôi không ngờ rằng người đến đón chúng tôi lại là một hòa thượng trẻ tuổi.
Vị hòa thượng này trông mới khoảng hai mươi gì đó, mặc một bộ cà sa màu trắng như tuyết, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt, trên tay cũng cầm một chuỗi, dung mạo mi thanh mục tú, tuấn dật, hào sảng; đã vậy còn rất thích cười, cho người ta cảm giác hài hòa dễ gần.
Sau khi dẫn chúng tôi lên xe, hòa thượng mới bắt đầu giới thiệu: "Tiểu tăng tên Tuệ Hải, được chưởng môn Lâm Tiêu đánh tiếng nên tới dẫn đường cho các vị thí chủ."
"Cảm ơn đại sư." Tôi vội vàng cảm ơn.
Tuệ Hải lắc đầu, cười đáp: "Thí chủ không cần khách sáo, cũng không cần gọi tiểu tăng là đại sư, cứ gọi Tuệ Hải là được."
Nụ cười của Tuệ Hải rất có sức lan tỏa, vả lại chúng tôi đều là thanh niên trẻ tuổi nên cũng không câu nệ gì, cứ thẳng thừng gọi cậu ấy là Tuệ Hải. Cậu ấy cũng biết tên tuổi của chúng tôi, cũng đều là người Trung Quốc, ở nơi đất khách quê người, tất nhiên sẽ thấy gần gũi.
Sau khi lên xe, tôi cất tiếng hỏi: "Tuệ Hải, bây giờ chúng ta phải đi đâu?"
"Nara!" Tuệ Hải mỉm cười trả lời: "Núi Phạm Âm mà các anh phải tìm ở Nara, cách chùa Horyu mà tiểu tăng đang tu hành cũng không xa. Với tốc độ này của chúng ta thì khoảng bảy giờ tối sẽ đến được chùa Horyu."
Tôi "ừm" một tiếng rồi cảm ơn cậu ấy, Đông Tử lại lên tiếng hỏi: "Tuệ Hải, sao cậu lại chạy tới Nhật Bản vậy? Hoa Hạ của chúng ta có bao nhiêu chùa chiền, chẳng lẽ không thể bì được với đền chùa ở Nhật Bản hả?"
Đông Tử không có toan tính gì, nói năng cũng thẳng thừng, thường nghĩ đến đâu nói luôn tới đó. Tuệ Hải cười cười rồi đáp rằng: "Phật pháp không phân biệt quốc gia lãnh thổ, chỉ cần trong lòng có Phật, bất kể gửi thân nơi nào cũng là người trong Phật môn. Tiểu tăng vốn là đệ tử của chùa Pháp Môn, từ nhỏ được sư phụ gửi tới chùa Horyu để học tập trao đổi. Kể ra thì cũng nhiều năm rồi tiểu tăng chưa quay về."
Tôi rất tán thành với quan điểm của Tuệ Hải, Phật môn không phân biệt quốc gia, chỉ cần trong lòng có Phật thì dù đang đứng giữa địa ngục cũng là một loại tu hành. Tuy không hiểu nhiều về Phật môn, nhưng tôi cũng biết được chút kiến thức lịch sử.
Phật giáo Nhật Bản chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Phật giáo Hoa Hạ, bất kể là kiến trúc chùa chiền hay cách truyền thụ Phật pháp đều không tách rời khỏi văn hóa Phật giáo Hoa Hạ. Từ thời cổ đại, Nhật Bản từng phái người tới Đại Đường lấy kinh, học hỏi. Sau này, đôi bên cũng thường xuyên phái đệ tử đi học tập và giao lưu, quan hệ Phật giáo trước nay rất hòa hợp.
Nhưng theo tôi được biết thì hình như ảnh hưởng của Phật giáo đối với Nhật Bản sớm hơn thời kỳ Đại Đường. Thế nhưng, chúng tôi là người tu đạo nên không hiểu nhiều.
Nghe thấy câu trả lời của Tuệ Hải, Đông Tử lại hỏi tiếp: "Tuệ Hải, cậu muốn quay về chứ?"
"Ừm." Tuệ Hải gật gật đầu: "Tiểu tăng đêm ngày nhớ mong Tổ quốc, cũng mong sớm được quay về. Đợi qua tháng sáu là thời hạn học tập của tiểu tăng sẽ kết thúc. Đến lúc đó, tiểu tăng có thể quay về Tổ quốc của mình, quay về chùa Pháp Môn."
Tuy Tuệ Hải là người trong Phật môn nhưng tuổi tác chưa lớn lắm, nhớ nhà cũng là chuyện thường tình. Tôi mỉm cười an ủi cậu ấy: "Tuệ Hải, bây giờ đã là tháng tư rồi, còn hai tháng nữa là cậu sẽ được về với Tổ quốc thôi. Hai tháng ngắn lắm, chớp mắt là qua hết ngay!"
"Ừ!" Tuệ Hải mỉm cười gật gật đầu, nét mừng vui viết hết lên gương mặt, "Tiểu tăng đợi ngày này đã mấy năm rồi, tiểu tăng nhớ sư phụ, nhớ các sư huynh đệ, chỉ mong có thể mau chóng quay về bên cạnh họ. Chỉ khi nào ở chùa Pháp Môn, tiểu tăng mới có cảm giác ở nhà."
Tôi hiểu được tâm trạng của Tuệ Hải, rời xa quê hương, lại còn phải đến một đất nước khác, chắc chắn rất nhớ Tổ quốc của mình. Ai cũng thế thôi, bất kể đã đi bao xa, nhưng gia đình vẫn mãi là nỗi vướng bận trong lòng, cũng là bến đỗ bình yên nhất.
Sau khi trò chuyện một lát, Tử Long mới lên tiếng hỏi: "Tuệ Hải, cậu hiểu nhiều về Âm Dương Đạo không?"
"Cũng không nhiều lắm, chỉ biết rằng họ có sự qua lại nhất định với chùa Horyu. Chuyện về Âm Dương Đạo, tiểu tăng cũng chỉ biết được qua lời kể của các sư huynh đệ tại chùa Horyu. Âm Dương Đạo có quan hệ tốt với chính phủ, tình hình của chính phủ vốn rất phức tạp, nhưng bất kể là thế lực nào cũng tiếp xúc với Âm Dương Đạo. Tuy rằng Phật và Đạo vốn là một nhà, nhưng với sự nghiêm khắc của âm dương sư, cứ có cảm giác Âm Dương Đạo mới là giáo phái chủ yếu ở đây."
Nghe xong câu trả lời của Tuệ Hải, tôi càng thêm tin rằng Âm Dương Đạo thực sự làm việc cho chính phủ. Trước kia tôi còn nghĩ rằng, nếu có khả năng thì phải gắng sức tiêu diệt Âm Dương Đạo. Nhưng bây giờ xem ra phương án này không thể thực hiện được, chỉ có thể khiến chúng chịu tổn thất nặng nề. Nếu tiêu diệt tận gốc, tôi lo rằng sẽ gây nên quan hệ căng thẳng trên trường quốc tế.
Trước hết không nói đến việc phiền phức hay không, với tính cách của tổ chức 093, nếu thực sự xảy ra xô xát, chắc chắn họ sẽ đẩy chúng tôi ra, qua cầu rút ván, chối bỏ trách nhiệm. Thế nên, chúng tôi không thể mạo hiểm như vậy.
Thấy chúng tôi trầm tư suy nghĩ không đáp lời, Tuệ Hải lại nói: "Trước khi các anh đến đây, chưởng môn Lâm Tiêu cũng đã nói với tiểu tăng về căn nguyên sự việc giữa các anh và Âm Dương Đạo. Vốn dĩ người của Phật môn không nên tham gia vào tranh chấp của các anh, nhưng tiểu tăng là người Hoa Hạ, huyết thống Hoa Hạ vẫn chảy trong người. Âm Dương Đạo nhòm ngó long mạch của Hoa Hạ ta, tiểu tăng phải đứng trên lập trường của Hoa Hạ, bảo vệ gốc rễ Hoa Hạ. Thế nên, tiểu tăng đi cùng các anh chuyến này."
Trước đó tôi cũng đã suy xét tới điều này, vì Tuệ Hải là người trong Phật môn, chắc chắn không muốn xen vào ân oán của chúng tôi. Nhưng nghe cậu ấy nói như vậy, lòng tôi cũng thấy vui mừng. Con đường sau này có cậu ấy, vậy thì chúng tôi sẽ đỡ được rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Chúng tôi chỉ có thời gian một tuần, không hề dư dả. Nếu không có người quen dẫn đường, chắc chắn sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Nghĩ đến đây, tôi mới hỏi Tuệ Hải: "Tuệ Hải, cậu có thể tìm được hang ổ của Âm Dương Đạo à?"
"Ừm." Tuệ Hải gật gật đầu: "Tiểu tăng cùng các sư huynh đệ ở chùa Horyu tới núi Phạm Âm, hang ổ của Âm Dương Đạo nằm sâu trong thung lũng tuyết của núi Phạm Âm. Tiếc rằng tiểu tăng chưa từng tiến vào nơi đó, chỉ biết vị trí đại khái thôi."
"Như thế thì tốt." Nghe được đáp án này, tôi lập tức mỉm cười mừng rỡ, cảm kích nói: "Vậy thì sự việc sau này đành làm phiền Tuệ Hải sư phụ."
"Thí chủ nặng lời rồi, đây là chuyện mà tiểu tăng nên làm." Tuệ Hải trả lời rất khách sáo.
Sau đó, chúng tôi cũng nói ra kế hoạch của mình là âm thầm trà trộn vào Âm Dương Đạo. Chỉ khi nào đánh vào được nội bộ của Âm Dương Đạo, chúng tôi mới cứu được Vương Lỗi và Thạch Minh Thánh Hàm.
Thế nhưng Tuệ Hải không đưa ra câu trả lời chính xác, chỉ cười cười và nói: "Các thí chủ tạm thời không cần nóng ruột, đợi khi tiến vào núi Phạm Âm rồi hẵng tính toán sau."
Tôi không hiểu ý của Tuệ Hải khi nói câu này, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ "ừm" một tiếng rồi gật gật đầu. Suốt dọc đường, chúng tôi liên tục trò chuyện. Tuệ Hải cũng rất vui vẻ, luôn miệng hỏi chúng tôi về tình hình Hoa Hạ hiện tại.
Cậu ấy hỏi một lượt về cả Đạo giáo lẫn Phật giáo, may mà tên Đông Tử này khéo miệng, dọc đường cứ cười cười nói nói nên bầu không khí thả lỏng hơn nhiều. Khoảng hơn bảy giờ tối, chúng tôi mới đến được chùa Horyu.
Mức độ hưng thịnh của chùa Horyu vượt xa khả năng tưởng tượng của chúng tôi, văn hóa Phật giáo cực kỳ rõ nét. Cho dù là buổi tối vẫn có thể nhìn thấy không ít du khách hành hương rất thành kính ở bên ngoài.
So với chùa Thiếu Lâm hay chùa Pháp Môn của Hoa Hạ cũng không hề thua kém...

Bình Luận

0 Thảo luận