Sáng sớm hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy thì chị Ngưu đã nấu một bàn cơm thịnh soạn. Bé Ngưu cũng đã tỉnh, nhưng thân thể rất yếu. Chị Ngưu đút cho thằng bé ăn vài miếng xong, nó lại thiếp đi.
Tôi thấy thân thể thằng bé đã không còn trở ngại gì lớn, cũng yên tâm đôi chút. Chỉ cần tìm ra vấn đề của Nhị Nha, giải quyết xong là tôi không cần phải lo lắng gì nữa, có thể xuất phát tới núi Tề Vân ở An Huy rồi.
Thấy bé Ngưu không sao, người mừng nhất chắc chắn là anh Ngưu. Mới sáng sớm, vừa thức dậy, anh ta đã mời tôi uống rượu cùng, còn bảo tôi đừng vội, chờ mọi chuyện giải quyết xong, anh ta sẽ lái xe đưa tôi lên huyện, còn liên lạc xe chui cho tôi tới An Huy nữa.
Thấy Anh Ngưu nói vậy, tôi cũng không lo lắng về hành trình của mình nữa. Chỉ cần có xe thì chỉ mất một ngày là tôi có thể đến được núi Tề Vân. Tôi uống vài chén với anh Ngưu, rồi bắt đầu thảo luận về chuyện của Nhị Nha.
Tôi hỏi: "Anh Ngưu, anh có biết chuyện trong nhà Nhị Nha không?"
Anh Ngưu tự nhấp một ngụm rượu trắng, rượu cay xé khiến anh ta phải hít hà vài hơi, rồi mới vừa lòng bắt đầu kể: "Đạo trưởng, người sinh sống trong thôn chúng tôi, đa số đều là họ Ngưu. Nhị Nha cũng họ Ngưu. Từ nhỏ cô bé này đã rất vâng lời, học hành cũng giỏi. Cha mẹ cô bé cả ngày bận bịu làm ăn buôn bán, nên không có thời gian chăm lo cho bé. Từ nhỏ Nhị Nha đã thân với bé Ngưu nhà tôi, giống như hai anh em vậy. Trước khi Nhị Nha xảy ra chuyện, bé Ngưu cũng kể với tôi chuyện của Nhị Nha. Cậu biết đó, thôn dân trong làng chúng tôi đều mê tín, tôi đã kể chuyện này với cha của con bé Nhị Nha, nhưng cha nó không tin, bảo Nhị Nha không hiểu chuyện, chỉ muốn vợ chồng họ ở bên cạnh con bé mà thôi. Nhưng họ muốn kiếm tiền, muốn cho Nhị Nha một cuộc sống tốt hơn. Anh ta đã nói thế thì tôi cũng ngại nói thêm. Chỉ có điều, chuyện Nhị Nha chết đuối ở sông thì lại rất kỳ lạ. Con sông đó rất cạn, vốn không thể làm người ta chết đuối được. Người trong thôn đều lén lút truyền tai nhau rằng Nhị Nha bị quỷ giết chết, còn bảo..."
Nói tới đây, anh Ngưu đột nhiên im bặt, liếc mắt nhìn về phía cửa mấy lần. Sau khi chắc chắn không có ai thì mới kể tiếp: "Bọn họ lén lút truyền tai nhau rằng, cha của Nhị Nha năm đó hại chết người, đây là nợ tìm tới cửa rồi!"
Lúc này hình như anh Ngưu cũng hơi sợ, tự nhấp một ngụm rượu, nhưng không kể tiếp nữa. Tôi thì lại rất muốn nghe tiếp nên hỏi: "Anh Ngưu, năm đó cha Nhị Nha hại chết người ta thế nào? Anh kể tôi nghe đi!"
"Ôi..." Anh Ngưu thở dài một tiếng, rồi bảo: "Đây cũng là chuyện cũ năm xưa thôi. Năm đó cha của Nhị Nha vẫn chưa phát tài. Hình như là nhờ cậy quan hệ bên nhà vợ, mở một xưởng đá ở bên ngoài trấn chúng tôi. Xưởng đá cần phải phá núi phá đá, tức phải đặt pháo phá núi, nào có ngờ được rằng làm sạt nổ cả ngọn núi, vùi lấp một nhà ở dưới chân núi. Nhà đó tổng cộng có năm người, toàn bộ đều bị vùi chết. Vì chuyện này mà cha bé Nhị Nha phải hầu tòa, tốn không ít tiền của và nhờ vả quan hệ mới đè được chuyện này xuống. Không làm chuyện xấu thì không sợ quỷ gõ cửa, đây chắc là người ta tới đòi nợ rồi!"
Anh Ngưu nói thế, trong lòng tôi bắt đầu cảm khái. Trên đời này có rất nhiều chuyện không công bằng, chuyện kiểu này cũng có rất nhiều, chẳng qua chúng ta biết được rất ít.
Nhưng dương gian không có công bằng, đến âm giới thì không thoát được.
Chỉ là tôi vẫn không hiểu, nếu thật sự là quỷ oan của nhà đó tới đòi nợ thì chắc chắn chẳng cần chờ đợi nhiều năm thế này. Hơn nữa, đã nhiều năm trôi qua rồi, chắc những con quỷ oan đó cũng đã đầu thai chuyển thế, hoặc đã biến thành cô hồn dã quỷ từ lâu.
E rằng chuyện này còn có điều khuất tất khác.
Chúng tôi nói chuyện một hồi, ăn uống cũng sắp xong, tôi mới đề nghị: "Anh Ngưu, lát nữa anh dẫn tôi tới nhà Nhị Nha xem thử, tốt nhất là có thể đi vào linh đường! Phải giải quyết xong chuyện của Nhị Nha, tôi mới yên tâm được!"
Vừa nói đến chuyện của bé Ngưu, là anh Ngưu lập tức để tâm. Anh ta vốn đã ngà ngà say, tức thì tỉnh rượu ngay: "Đạo trưởng, bây giờ tôi dẫn cậu đi luôn!"
Chuyện không thể chậm trễ, chúng tôi bỏ chén đũa xuống, xuất phát tới nhà Nhị Nha. Khi đến nơi, bên nhà Nhị Nha đã bắt đầu bận rộn, người trong trấn cũng tới giúp đỡ, đều phải mở tiệc chiêu đãi. Nghe anh Ngưu bảo, cha của Nhị Nha còn tranh thủ vào chuyện này để nhận quà biếu.
Càng nghĩ tôi càng không hiểu nổi, chẳng lẽ đây mới là mục đích thật sự mà cha Nhị Nha làm tang lễ cho con gái?
Có rất nhiều người đang ở trong căn biệt thự nhỏ, bên trong rất náo nhiệt. Cha Nhị Nha đứng ở cửa kêu người giúp đỡ. Anh Ngưu dẫn tôi đi thẳng vào trong, sau đó chúng tôi nhân cơ hội trà trộn vào linh đường.
Sau khi vào linh đường, tôi bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Nhưng kỳ lạ ở chỗ tôi lại không cảm nhận được chút âm khí nào. Điều này chứng tỏ Nhị Nha không hề về đây.
Đã nhiều ngày trôi qua, linh hồn của cô bé hẳn phải biến thành quỷ hồn rồi. Con người đều không muốn chết, sau khi chết sẽ quay về xem thi thể của mình. Chỉ cần quay về thì sẽ để lại âm khí.
Nhưng điều mà tôi không ngờ tới là trong linh đường này không có chút âm khí nào. Bên dưới linh đường vẫn có hai tiểu đạo sĩ đốt văn thư niệm kinh. Tôi nhân cơ hội này, lặng lẽ đi đến bên cạnh quan tài của Nhị Nha, gõ nhẹ ba cái.
Đây là gõ quan tài hỏi quỷ, quỷ mới vừa hình thành đều sẽ hoảng sợ. Nếu nghe thấy tiếng động vang liên tiếp, quan tài sẽ có phản ứng. Nhưng kỳ quái là cỗ quan tài này không có chút phản ứng nào.
"Quái lạ, quỷ hồn của Nhị Nha không có ở đây!" Tôi thầm nói trong lòng, rốt cuộc quỷ hồn của Nhị Nha đã đi đâu?
Tôi lại không dám mở quan tài, đành bảo anh Ngưu rút trước. Ra khỏi đó, tôi nhờ anh Ngưu dẫn tôi tới chỗ Nhị Nha chết đuối. Khi đến chỗ con sông kia, tôi phát hiện con sông này rất cạn, mực nước chỉ đến đầu gối tôi.
Để có thể dìm chết một người bình thường thì xác suất rất nhỏ, trừ khi là tự sát.
Anh Ngưu thấy tôi không nói gì, bèn chủ động lên tiếng: "Đạo trưởng, cậu xem đó, nước trong con sông này vốn không thể dìm chết người được. Nói thẳng ra thì con bé Nhị Nha đã bị quỷ đòi nợ hại chết rồi!"
Tôi không nói gì. Hiện tại tôi cũng không hiểu, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Cách duy nhất có thể tháo gỡ chuyện này chính là tìm được quỷ hồn của Nhị Nha!
Nhưng bây giờ là ban ngày, chắc chắn cô bé không dám ra. Ý thức được điều này, tôi với anh Ngưu đi về nhà trước. Cả ngày, tôi đều ở trong nhà anh Ngưu.
Thi thoảng tôi cũng qua xem bé Ngưu. Bé Ngưu vẫn đang trong tình trạng lúc tỉnh, lúc mê, thằng bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại. Lúc bé Ngưu tỉnh táo, đúng lúc tôi ở trong phòng, tôi đỡ thằng bé ngồi dậy một lát.
Bé Ngưu thấy mẹ đi ra ngoài, mới nói nhỏ với tôi: "Anh ơi, em thấy đạo trưởng trong ti vi rất lợi hại, biết đánh chết quỷ hồn! Nếu anh thật sự tìm được quỷ hồn của Nhị Nha, anh đừng đánh chết bạn ấy được không? Bạn ấy thật sự rất đáng thương."
Bé Ngưu nói câu này làm tôi thấy buồn cười, đã là quỷ hồn thì cũng tức là người đã chết rồi. Nhưng tôi hiểu ý của thằng bé là không muốn tôi đánh tan quỷ hồn của Nhị Nha. Tôi cười an ủi thằng bé: "Bé Ngưu, em yên tâm. Nếu anh tìm được em ấy, anh sẽ giúp em ấy đầu thai chuyển thế đàng hoàng."
Nghe tôi nói vậy, bé Ngưu mới yên tâm bật cười, nhỏ giọng nói cảm ơn tôi.
Tôi nói chuyện với bé Ngưu một hồi, thấy được thằng bé không hề bị ám ảnh. Chắc vì thằng bé với Nhị Nha chơi thân với nhau từ nhỏ. Đổi lại là người bình thường mà bị quỷ dọa sợ, sợ nhất chính là sẽ để lại ám ảnh, nó sẽ thành di chứng cả đời, khiến người ta hay mơ thấy ác mộng.
Thấy thằng bé không bị ảnh hưởng gì, tôi cũng yên tâm hơn. Chị Ngưu đi vào chăm sóc thằng bé. Lúc thay quần áo cho con trai, chị ta mắng yêu vài câu, "Bé Ngưu, con xem con lại chạy đi đâu chơi mà để áo rách một lỗ thế này. Còn nữa, sao tóc sau gáy con lại bị tróc một mảng thế, có phải lại đánh nhau với người ta không hả?"
"Con không có, con cũng không biết, gần đây con rất ngoan, rất nghe lời!"
Nhìn thấy tình mẹ con ấm áp giữa hai người họ, tôi rất ngưỡng mộ. Lúc bằng tuổi bé Ngưu, ngày ngày tôi đều sống trong sợ hãi trốn chạy. Vì đó là quãng thời gian tôi sợ hãi nhất, khi đó Chu Bát Tự tìm tới cửa báo thù, hại chết cả nhà tôi, cũng để lại cho tôi một cơn ác mộng cả đời, vĩnh viễn không xóa tan được.
Chờ mãi đến sau khi ăn cơm tối xong, anh Ngưu đi giúp đỡ, bảo là giờ sửu tối nay (khoảng một đến ba giờ sáng) sẽ lên núi chôn cất Nhị Nha. Chị Ngưu ở nhà chăm sóc cho bé Ngưu. Tôi dán bùa trừ tà ở cửa xong, lặng lẽ đi vòng ra phía sau căn biệt thự nhà Nhị Nha.
Tôi nấp rất xa, muốn chờ quỷ hồn của Nhị Nha xuất hiện. Trong biệt thự rất náo nhiệt, phía sau biệt thự thì lại chẳng có bóng dáng người nào. Tôi chờ khoảng hơn mười phút mới thấy có người xuất hiện.
Đó là mấy tiểu đạo sĩ làm phép. Bọn họ nâng một cỗ quan tài rất lớn từ cửa sau biệt thự đi vào. Cỗ quan tài đó rất khác thường, lớn hơn cả cỗ quan tài chôn cất người trưởng thành.
Với lại cỗ quan tài đó rất sâu, chắc có thể đặt được vài thi thể nằm trong đó. Nếu như dùng nó để hậu táng Nhị Nha thì sẽ càng làm tổn âm thọ của cô bé nhiều hơn và cũng sẽ tổn hao âm đức của đạo sĩ làm phép!
Đạo sĩ này có thể gọi hồn, chứng tỏ hắn ta cũng có bản lĩnh, theo lý thì sẽ không làm những chuyện tổn hại âm đức thế này. Nhưng... rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Trong lúc tôi đang cảm thấy chiếc quan tài này không được bình thường thì đột nhiên xung quanh có một cơn gió âm u thổi tới. Tôi giật bắn người, đứng bật dậy. Tôi không có la bàn Bát Cổ, không có cách nào tìm chính xác vị trí của cơn gió âm đó.
Cũng may ban ngày, tôi đã tìm được một đoạn cây táo gai ở trong thôn. Lúc chị Ngưu đang giết gà, tôi đã ngâm nó vào máu gà, là vì muốn dùng nó thay cho la bàn Bát Cổ!
Tôi vội vàng mở lòng bàn tay trái, đặt đoạn cây táo gai nằm ngang trên lòng bàn tay, tay phải thì khép thành đạo chỉ, niệm chú, đạo chỉ chỉ mạnh nhánh cây táo gai trong lòng bàn tay.
Tiếp theo đó, nhánh táo gai từ từ nhúc nhích, khoảng chừng mười giây, đầu nhánh cây táo gai chỉ thẳng về phía dòng sông!
"Chăng lẽ quỷ hồn của Nhị Nha vẫn còn trong dòng sông đó?" Nghĩ vậy, tôi cũng không dám chần chừ thêm mà chạy thẳng về phía dòng sông.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận