Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 237: Ngôi mộ tổ tà dị

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lúc trước tôi còn tưởng rằng làng Phượng Hoàng sẽ phải náo nhiệt lắm, nhưng thấy ông lão chỉ về phía sau ngọn núi trước mặt, trong lòng tôi bỗng thấy hơi hụt hẫng. Với hướng dãy núi này, xem chừng làng Phượng Hoàng cũng sẽ lại là một ngôi làng nhỏ cực kỳ lạc hậu và tách biệt với thế giới bên ngoài.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, may mà tôi cũng đã quen rồi. Dù sao bình thường những nơi quỷ quái đều toàn là những nơi khỉ không thèm ho, cò không thèm gáy, chim cũng không buồn ị.
Sau khi chúng tôi xuống thuyền, ông cụ lại kéo lấy tay tôi, híp mắt cười: "Này chú em, ngày nào lão cũng sẽ loanh quanh ở chỗ này cho đến khi các cậu quay lại. Nhưng phải nhớ kĩ, nếu như thực sự tìm được bảo bối mà tộc Khương Quỷ Ba Thục để lại, nhất định phải cho lão ngắm lấy một cái đấy nhá!"
Ông cụ này đúng là quá xảo quyệt, vẫn cứ không tin chúng tôi tới đây để tìm người mà cứ khăng khăng cho rằng chúng tôi đến là vì châu báu ngọc ngà trong truyền thuyết.
Tôi cũng chẳng buồn giải thích thêm, chỉ nở một nụ cười bất lực, rồi gật đầu nói: "Bác cứ yên tâm đi. Nếu như tìm được thật, cháu sẽ không bạc đãi bác đâu."
"Được, được!" Thấy tôi đồng ý rồi, ông lão mới cười toét miệng bảo: "Các cậu cứ đi tìm đi, nếu như có cảnh sát đến, lão sẽ báo tin cho các cậu!"
"Vậy thì phải cảm ơn bác rồi." Tôi lễ phép nói một câu, bấy giờ ông lão mới chống thuyền chèo đi.
Thật ra tôi cũng hơi xót xa cho ông ta, có tuổi rồi mà vẫn phải chạy ra ngoài chèo thuyền kiếm tiền. Dù sao thì hiện giờ trên sông Trường Giang toàn tàu lớn, những người chèo thuyền như ông ta cũng sắp bị thời thế đào thải.
Ông lão đi rồi, tôi mới bắt đầu đánh giá tình hình trước mặt. Ngẩng đầu lên là cả một dãy núi nhấp nhô trùng điệp, trải dài tít tắp. Ở khu vực phía Tây Nam, cái gì cũng không nhiều, nhưng nhiều nhất chính là kiểu rừng rậm núi cao.
Hơn nữa, Trùng Khánh còn được gọi là thành phố núi, đủ để thấy nơi đây nhiều núi đến mức nào. Nơi chúng tôi đang đến vừa hay nằm ở trung tâm Trùng Khánh nên núi non lại càng trập trùng nhấp nhô.
Nhánh sông Long Hà của sông Trường Giang đến chân núi thì đứt đoạn, chúng tôi không thể đi theo đường sông được nữa, chỉ đành cuốc bộ lên núi.
"Anh Cửu, em có bản đồ của làng Phượng Hoàng, để em đi trước dẫn đường cho!"
"Được, vất vả cho cậu rồi!"
"Anh Cửu, anh khách sáo quá. Chiến tích anh dũng đại chiến Vu giáo của anh bọn em đều đã được nghe kể hết rồi. Nghe mà nhiệt huyết sôi trào, em sùng bái anh lắm đấy! Có thể được đi cùng với anh chính là vinh dự của em! Hi vọng đến lúc quan trọng, em sẽ không kéo chân sau của anh là tốt rồi!" Cậu đệ tử Diệp gia này cũng thành thật quá đỗi, tôi không biết nói gì để đáp lại cậu ta, đành để cho cậu ta đi trước dẫn đường.
Tôi và Y Y đoạn hậu, một mạch lên đường, không hề chậm trễ. Trong này có đường rừng, hiển nhiên là thường có người qua lại. Nên lúc đi đường rất dễ đi, không mất quá nhiều thời gian.
Khoảng chừng nửa giờ đồng hồ sau, chúng tôi đã leo lên được đến đỉnh núi. Khi lên đến nơi, xuất hiện trước mắt tôi là bốn ngọn núi lớn rất dốc nối liền thành một hàng, nhưng khi lên đến đỉnh thì lại bị lõm xuống một khoảng lớn.
Đỉnh của bốn ngọn núi này giống như bốn cây cột khổng lồ, bao vây lấy toàn bộ khu vực lồi lõm kia. Mà dãy núi xung quanh lại nối liền với đỉnh của bốn ngọn núi này.
Nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ phát hiện, cái đỉnh núi ở đối diện kia giống như con chim phượng hoàng đang giương cánh. Chúng tôi càng nhìn lại càng thấy giống, có lẽ đây cũng là lí do vì sao nơi này được gọi là núi Phượng Hoàng chăng.
"Anh Cửu, làng Phượng Hoàng nằm trong thung lũng bên kia!" Cậu đệ tử Diệp gia cầm bản đồ, quan sát kĩ một hồi rồi xác định phương hướng.
"Được!" Tôi gật đầu, nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn, việc này không nên chậm trễ nữa. Bác Diệp và các đệ tử Diệp gia đều gặp chuyện chẳng lành, chúng ta phải nhanh chóng đến xem tình hình thế nào. Còn nữa, sau khi các cậu vào trong làng, tuyệt đối không được nói lung tung. Nếu như dò hỏi được tin tức về người tên là Long Dương thì lập tức thông báo cho tôi, chớ để đánh rắn động cỏ!"
"Dạ vâng, anh Cửu!"
Họ lễ phép thưa dạ với tôi như thế khiến tôi hơi ngượng. Dù sao thì khéo có khi tôi còn nhỏ tuổi hơn cả họ nữa cũng chưa biết chừng, chỉ là trải qua nhiều sương gió thăng trầm nên trông tôi già dặn hơn thôi, mà đúng là trông tôi cứ như sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi ấy.
Người dẫn đường vẫn là cậu đệ tử kia, nhưng lúc sắp đi lên tôi mới phát hiện ra trên vách núi có đến mấy đứa nhỏ. Chúng đeo những chiếc cặp sách đã sờn rách, quần áo trên người cũng vá chằng vá chịt, tóc tai rối bù.
Đây là con đường duy nhất để vào trong thung lũng, những gờ đá được con người đục đẽo trên vách núi. Bên trên còn rủ xuống mấy sợi dây thừng to bằng cổ tay, màu đen sì, hẳn là do mồ hôi thấm vào quanh năm suốt tháng.
Mà mấy đứa trẻ kia có lẽ vừa leo từ trên xuống, sau đó sẽ lên thị trấn để đi học. Con đường này quả là nguy hiểm, mà để đến được trên thị trấn ít nhất cũng phải mất vài giờ.
Trước tôi cũng xem không ít tin tức thời sự, những đứa trẻ ở vùng sâu vùng xa này có hoàn cảnh cực kì nghèo khó, đi học thôi cũng mất cả ngày trời, về đến nhà thì trời cũng đã tối. Nhìn thấy cảnh này tôi mới thấu hiểu sâu sắc sự vất vả đó.
Nhưng tôi cũng hiểu rằng, nếu như muốn bước ra khỏi vùng núi nghèo đói này, chỉ có con đường đi học mới có thể thay đổi được tất cả. Tôi đã từng đi qua nhiều nơi nghèo nàn lạc hậu, nhưng đây chắc chắn là nơi nghèo đói nhất và giao thông lạc hậu nhất.
Mấy đứa nhóc đó leo nhanh thoăn thoắt, thân hình nho nhỏ nhưng thoắt cái đã sắp leo lên đến đỉnh núi. Tôi nghĩ, khi đã rời khỏi được cái nơi này, nhất định chúng sẽ càng chịu khó, nhẫn nại hơn người khác, và cũng sẽ hiểu cách trân trọng cuộc sống hơn.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng mấy đứa nhóc đó nữa, tôi mới để cho đệ tử của Diệp gia lên, tiện thể nhắc nhở họ phải cẩn thận một chút. Y Y thì đi phía trước, tôi ở sau bảo vệ cô ấy.
Sau khi leo lên, tôi mới phát hiện ra ngọn núi này còn gập ghềnh khó đi hơn cả những gì tôi nhìn thấy. Chỉ cần hơi bất cẩn một chút, không nắm chặt dây thừng là rất có thể ngã xuống.
Đường rất ngắn, nhưng chúng tôi phải đi mất hơn một giờ đồng hồ. Lúc chúng tôi lên đến nơi thì cũng đã quá trưa. Chúng tôi chưa kịp nghỉ ngơi thì bỗng nhìn thấy có vài bản làng lác đác phía trước mặt. Người dân định cư ở trong thung lũng này, gần như là sống tách biệt với thế giới, xung quanh đều chỉ là núi.
Bước vào trong làng Phượng Hoàng rồi tôi mới chú ý thấy, bản làng này chỉ có chừng mười hộ gia đình, lại còn rất nghèo nàn. Lúc chúng tôi vào làng, trong làng chẳng có mấy người, hình như đều đi làm nương rẫy cả rồi.
"Các chú tìm ai ạ?" Một cậu bé gọi chúng tôi, tôi mỉm cười đáp: "Anh bạn nhỏ, cháu có thể đưa bọn chú đi gặp trưởng làng của cháu không?"
"Nhà ông trưởng làng ở bên kia!" Cậu bé chỉ về phía một căn nhà cũ ở cuối làng, tôi cất giọng cảm ơn rồi đi thẳng đến đó.
Cổng nhà trưởng làng đóng chặt, tôi gõ mấy tiếng mới có người ra mở cổng. Cổng vừa mở ra, tôi đã thấy có không ít người đang ngồi trong phòng. Có một người phụ nữ ăn mặc đến là quý phái, ngồi bên cạnh là một người trẻ tuổi ăn mặc một cây hàng hiệu, trông có vẻ tuổi cũng tương đương chúng tôi.
Lúc tôi nhìn cậu ta, cậu ta cũng đánh mắt liếc nhìn tôi một cách không hề khách khí.
Trưởng làng là một người trung niên, nhìn thấy chúng tôi vẫn còn đang nghi hoặc, người phụ nữ ăn mặc quý phái kia bèn vội vàng chạy tới, hỏi: "Các cậu là người của Diệp gia hay là Thần Tiêu môn vậy?"
"Chúng tôi là người Diệp gia!" Đệ tử Diệp gia đáp lại một câu.
"Là người của Diệp gia, họ đến rồi, mau mời vào!" Người phụ nữ trung niên vội vàng chào đón mời chúng tôi vào trong.
Sau khi tôi và Y Y ngồi xuống, tất cả đám đệ tử Diệp gia đều đứng phía sau lưng chúng tôi. Nhân lúc trưởng làng rót trà, tôi đưa mắt quan sát người trong phòng này một lượt, phụ nữ chiếm đa số, nhìn cách ăn mặc trang điểm của họ, có lẽ đều là người có tiền.
Nhưng người nào người nấy đều sợ hãi ra mặt, xem chừng đều là người nhà của doanh nhân giàu có kia, đến nơi này để di dời mộ tổ.
"Đạo trưởng, chồng chúng tôi, còn có người của Diệp gia các cậu đều xảy ra chuyện rồi! Cầu xin cậu cứu lấy họ, bất kể các cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đồng ý!" Mắt người phụ nữ trung niên này đã sưng húp, có lẽ là đã khóc rất nhiều.
Tôi thoáng ngẩn ra, sau đó mới vội nói: "Bà đừng vội, cứ từ từ nói, rốt cuộc chuyện là sao?"
"Được." Bà ta gật đầu, bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc, "Chuyện làm ăn của chồng tôi Vương Kiến Vĩ mấy năm trước rất thuận lợi. Nhưng hai năm nay bắt đầu sa sút dần, kinh doanh càng ngày càng tệ, sức khỏe cũng đi xuống. Sau đó chồng tôi có mời cao nhân xem cho, người đó nói mộ tổ của nhà chồng tôi có vấn đề. Chồng tôi đã rất sợ hãi, nên nhờ thầy ấy tìm giúp luôn một mảnh đất có phong thủy tốt. Kết quả, thầy ấy vừa đến đã bảo phong thủy của mộ tổ rất tốt, nhưng phong thủy ở phía sau mộ tổ còn tốt hơn một chút. Nào ngờ, vừa mới động thổ, hai mắt thầy ấy đã bị mù, chẳng bao lâu sau thì điên luôn. Thế nên hôm qua chúng tôi mới phải mời bác Diệp qua đây. Sau khi bác Diệp xem xong có nói vận khí của mộ tổ nhà chồng tôi đã không còn nữa. Nếu như muốn thay đổi thì phải đi tìm nơi khác để chôn cất lại một lần nữa. Nhưng lúc đào mộ thì xảy ra chuyện, bác Diệp bảo đám đàn bà con gái chúng tôi, cả những người tuổi Tuất nữa, tất cả đều phải rời đi, bọn họ mới đào mộ được. Nhưng chúng tôi còn chưa đi được bao lâu đã nghe thấy những tiếng lách cách kì quái vang lên, đến lúc chúng tôi quay đầu nhìn lại, chỗ phần mộ bỗng nổi lên một màn sương mù dày đặc, sau đó thì không thấy họ đâu nữa!"
Nghe người phụ nữ trung niên này kể chuyện, tôi cũng thấy căng thẳng theo. Đây nhất định là vấn đề về phong thủy, mà tôi lại chỉ là một kẻ ngoại đạo, gần như mù tịt!
Phong thủy nuôi người, lại càng có thể giết người! Ngay cả đám bác Diệp cũng gặp chuyện, chuyện này xem ra còn quỷ quái hơn so với dự đoán của tôi!

Bình Luận

0 Thảo luận