Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 538: Tổn thất ba người

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, rất nhiều người đều không phản ứng lại kịp.
Ba đệ tử đi dò đường sông của phái Luyện Đan đều bơi rất khá, nhưng lúc bơi ra đến giữa sông họ đều bị thứ gì đó ở trong nước lôi tuột xuống.
Mà thứ bên dưới cũng mạnh kinh người, có thể kéo luôn người trên bờ xuống tận mép nước. Lúc tôi xông lên kéo dây thừng lại đã phát hiện nguồn sức mạnh kia không hề đơn giản, có thể chống lại bốn người trưởng thành chúng tôi.
Người đứng đầu hàng kéo dây thừng giờ đã giẫm một chân xuống sông, gắng sức kìm nén nãy giờ, chỉ thiếu điều buông tay bỏ chạy luôn thôi. Tôi đứng ở sau kéo dây cật lực mới miễn cưỡng giằng co được với thứ ở trong nước.
Còn một sợi dây thừng nữa đang bị Vương Lỗi kéo. Anh ta giằng co với thứ ở trong nước chỉ bằng sức lực của một mình mình, nhưng vẫn có thể nhìn ra Vương Lỗi cũng đã tốn sức lắm rồi.
Thế nhưng có một người khác gặp tình cảnh bi thảm hơn, ở trên bờ chỉ có một người đang kéo dây thừng cho anh ta, người này lúc đầu cũng không phản ứng lại kịp, nháy mắt đã bị kéo ra đến tận mép sông.
Người kia sợ mình cũng bị kéo vào trong nước nên đành phải buông lỏng dây thừng ra, thoáng cái, sợi dây thừng đó đã bị kéo chìm xuống dưới sông.
Giằng co được chừng vài giây thì người xung quanh mới phản ứng lại, tất cả đều vội vã chạy đến giúp đỡ. Có họ giúp sức, chúng tôi chiếm được ưu thế hơn, bắt đầu chầm chậm kéo dây thừng trở lại.
Lúc chúng tôi kéo trở về, tôi trông thấy ở giữa sông bỗng nổi lên mấy cục bong bóng lớn. Mấy cục bong bóng đó nổi lăn tăn trên mặt sông, khi soi đèn pin qua đó còn có thể nhìn thấy bong bóng đó có lẫn với màu máu đỏ thẫm, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nước sông gột sạch.
Lão quỷ bỗng hô: "Mọi người kéo mạnh lên, kéo cái thứ ở trong nước lên! Để tôi xem xem, dưới sông này có phải có thủy quỷ hay không!"
Dưới sự chỉ huy của lão quỷ, chúng tôi bắt đầu kéo dây thừng giật về phía sau theo một cách có tiết tấu hơn, chứ không còn kéo hùng hổ giống như lúc luống cuống ban nãy. Không tập trung được sức lực, hiệu quả tất nhiên sẽ rất kém.
Hiện giờ sau khi chúng tôi thống nhất được tiết tấu kéo, tốc độ kéo về cũng bắt đầu nhanh hơn.
"C-c-cứu...cứu t-t-tôi...với..." Lúc chúng tôi đang ra sức kéo về phía sau, đệ tử phái Luyện Đan vốn dĩ đang bị chìm dưới sông bỗng nhiên ngoi đầu lên, không ngừng đập nước loạn xạ, kinh hoảng hô hào cầu cứu với chúng tôi.
Nhưng anh ta mới chỉ hô được vài tiếng kêu cứu như thế thì đã bị sặc nước, ngay cả nói chuyện cũng rất phí sức, rồi sau đó lại bị kéo lại vào trong nước. Đến khi đầu anh ta chìm xuống dưới, trên mặt nước lại nổi ùng ục lên một cục bong bóng nước to bự.
Nhìn thấy cảnh này người nào người nấy đều sợ thót tim, nghiến răng kéo về phía sau. Nhưng ngờ đâu, đúng lúc đó nguồn sức mạnh ở dưới sông bỗng nhiên biến mất.
Thế giằng co đã không còn, chúng tôi bị mất đà, dưới tác dụng của quán tính, tất cả chúng tôi đều bị té dập mông xuống đất, ngã chổng vó lên trời.
Lúc này chúng tôi cũng chẳng màng đến đau đớn trên người nữa, vội vã đứng dậy, nhanh chóng kéo dây thừng lên. Hiện đã không còn phải kéo co với thứ dưới sông nữa, nên tốc độ kéo của chúng tôi rất nhanh.
Chưa đến nửa phút sau chúng tôi đã kéo được dây thừng trở về, nhưng một đầu dây thừng trống không, đệ tử phái Luyện Đan kia đã không còn thấy đâu nữa.
Chờ đến khi Vương Lỗi kéo một dây thừng khác trở về cũng như thế, trống không không có một ai. Tất cả mọi người đều không ai nói gì, trong lòng bắt đầu nghẹn lại, vì ai cũng hiểu rằng ba người kia đã không thể trở về được nữa rồi.
Bảy tám chiếc đèn pin đều soi về phía giữa dòng sông. Gợn sóng do bong bóng nước nổi lên giờ đã từ từ biến mất. Một thoáng sau, bề mặt sông chẳng còn gợn nước gì nữa, êm ả như mặt hồ, chẳng nhìn ra chút bất thường nào.
Tôi nhìn về phía Lý Đan Ninh đầu tiên, bởi vì dù sao đây cũng là người do cô ta đưa đến. Cô ta nhíu mày, tay khẽ lần viền môi, vẻ mặt có chút nặng nề như chịu phải cú sốc.
Tôi không biết trước đây cô ta từng trải qua chuyện như vậy hay chưa, nhưng mọi người đều là người trong Đạo môn, về tình về lý tôi cũng nên nói gì đó mới phải.
Tôi đi đến trước mặt Lý Đan Ninh, cô ta quay đầu nhìn tôi rồi nở một nụ cười chán nản. Từ vẻ đau lòng và nỗi tiếc hận trên khuôn mặt cô ta có thể nhìn ra cô ta là một người lương thiện.
Tôi cười khổ: "Lý Đan Ninh, đây chính là vận mệnh của người tu đạo chúng ta. Từ ngày bước vào Đạo môn thì chúng ta cũng đã bước nửa bước vào quỷ môn quan rồi. Sống chết có số, chúng ta phải học cách nghĩ thoáng hơn."
Tôi nói rất uyển chuyển, chủ yếu là do tôi không rõ tính cách của Lý Đan Ninh, nên chỉ có thể an ủi cô ta từ cái nhìn đại cục.
"Ừ." Lý Đan Ninh đáp lại, giọng có chút uể oải: "Tôi không sao, chỉ có điều tôi là người dẫn đầu của họ, nên cảm thấy bản thân đã không bảo vệ họ thật tốt mà thôi."
"Người trong Đạo môn, đều là bất đắc dĩ. Sau này nếu như cô còn muốn tiếp tục thám hiểu, cô sẽ gặp nhiều cảnh như thế này hơn. Có điều, đây lại là cách nhanh nhất khiến người ta trưởng thành, đúng không?" Tôi mỉm cười hỏi ngược lại cô ta. Lý Đan Ninh ngây người một lúc rồi mới nghĩ ra ý của tôi, bèn nở một nụ cười nhạt: "Anh Cửu, cảm ơn anh!"
"Không sao, đừng khách khí, chúng ta đều là đồng môn cả!" Tôi lịch sự đáp lại, sau đó mới nói: "Dưới lòng sông có lẽ có vật ô uế, chúng ta đều hiểu rõ rằng không sợ ác quỷ, chỉ sợ thủy quỷ. Cho dù đạo hạnh cao bao nhiêu thì sau khi vào trong nước, đạo thuật gần như không có đất để dụng võ!"
Nói đến đây, tôi đánh mắt nhìn về phía Vương Lỗi, muốn anh ta đi thăm dò một chút, vì dù sao trong số những người ở đây, đạo hạnh của anh ta là cao nhất.
Chúng tôi đều không biết tình hình dưới sông như thế nào, cũng không biết dưới đó có bao nhiêu thủy quỷ, nên không thể liều lĩnh mạo hiểm được.
Vương Lỗi rõ ràng hiểu ý tôi, nhưng con hàng này tự dưng lại quay đầu đi, làm bộ như không nhìn thấy. Tôi bất đắc dĩ bật cười, định bước đến kéo anh ta lại.
Đúng lúc đó, lão quỷ bỗng đứng dậy, bắt đầu phân tích: "Sơ Cửu, cậu có nghĩ rằng thứ ở dưới sông không phải thủy quỷ không?"
Tất cả mọi người nghe vậy đều ngây ra, dồn ánh mắt lên người lão quỷ như muốn nghe một chút xem cái nhìn của ông ta như thế nào.
"Mọi người nghĩ xem, đây chính là nơi an nghỉ của Thái Ất Chân Nhân. Với đạo hạnh của ngài, trong thung lũng này sao lại tồn tại những thứ như thủy quỷ được chứ? Linh khí nơi này rất dồi dào, còn có khí tức mà Thái Ất Chân Nhân để lại, quỷ quái bình thường tuyệt đối không dám bước vào! Thật ra tôi lại cảm thấy, thứ dưới sông e không phải chỉ là thủy quỷ đơn giản như thế..." Lão quỷ phân tích đến đây thì ngừng lại, để cho chúng tôi một không gian tự tưởng tượng.
"Ông, ý ông muốn nói là dưới sông này có yêu quái sông?" Trong khi mọi người chưa ai nói gì, Đông Tử lại là người đầu tiên lên tiếng với suy nghĩ khá nghiêm túc của mình: "Hồi tôi còn nhỏ, vì để cho tôi không nghịch ngợm ra sông tắm rửa mà người trong nhà thường hay dọa tôi rằng dưới sông có yêu quái sông, rất thích ăn thịt trẻ con. Cho nên, chỉ cần không phải là thủy quỷ, vậy thì nhất định chính là yêu quái sông!"
Ông cụ cười khổ một tiếng, lắc đầu rồi bất đắc dĩ nói: "Đông Tử, ở chỗ này thì yêu tà bình thường không thể sống sót được đâu. Tôi e ở dưới sông là kiểu như thủy quái cơ, dù sao thì núi Tần Lĩnh này rộng lớn như thế, rất dễ dàng xuất hiện sơn tinh hay thủy quái. Hơn nữa chỗ này linh khí đất trời rất dồi dào, sơn tinh thủy quái được tạo ra chắc chắn cũng không hề đơn giản. Pháp khí của chúng ta ở trong nước gần như không có bất kỳ tác dụng gì."
Lão quỷ nói thế, tôi mới hiểu được nỗi lo lắng của ông ta. Ông ta sợ bên trong có quái vật, quái vật không sợ đạo thuật và pháp khí, nên quả thật rất khó đối phó. Lần này, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì.
Có ngờ đâu, chúng tôi còn chưa tìm được Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân thì đã bị con sông trước mặt này cản lại rồi.
"Ông, đừng sợ!" Lúc này, Đông Tử lại mở miệng: "Nếu không thì cứ để tôi đi thử xem. Nếu như gặp thủy quái, tôi đây sẽ dùng bảo bối này nổ chết nó!"
Vừa nói chuyện, Đông Tử vừa lấy thuốc nổ từ trong balo ra. Số thuốc nổ này không phải loại bom điện tử mà là loại có ngòi nổ, thuốc súng và dây dẫn lửa.
Đám người họ đều thích dùng thuốc nổ để khai quật mộ, có mang theo thứ này bên người cũng không phải điều kỳ quái gì.
Ông cụ lắc đầu hỏi: "Đông Tử, cái thứ này của cậu có thể nhóm lửa ở dưới nước được à?"
"Không thể!" Đông Tử lắc đầu, nở một nụ cười chất phác: "Có điều, tôi có thể dẫn thủy quái ra ngoài, sau đó mọi người cho nổ ở trên bờ!"
Cách làm này của Đông Tử rất nguy hiểm, nhưng lại là cách duy nhất có thể nghĩ đến ở thời điểm hiện tại. Trong thung lũng này không có cây nào to lớn để làm bè, nên chúng tôi muốn qua sông thì chỉ có thể tự mình bơi qua.
Mọi người bàn bạc với nhau một lúc mà vẫn không nghĩ ra được cách nào khác, cuối cùng thống nhất chuẩn bị mạo hiểm thử theo cách mà Đông Tử bày ra.
Nhưng Đông Tử là người vụng về, để anh ta đi tôi không yên tâm, nên tôi để anh ta ở lại bên bờ rồi khuyên nhủ: "Tỉ lệ tôi có thể quay trở về cao hơn một chút, nên một lát nữa tôi sẽ đi dụ thứ ở dưới sông lên. Nếu như thứ đó bị tôi dụ ra ngoài, mọi người hãy nhanh chóng kéo dây thừng, sau khi kéo tôi lên xong là Đông Tử có thể dùng thuốc nổ!"
Cách này quả thật rất nguy hiểm, nhưng hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác. Những người khác đi tôi đều không yên tâm, vả lại tôi cũng tin vào đạo hạnh của mình, muốn giữ mạng thì có lẽ vấn đề cũng không lớn.
Lão quỷ lo lắng cho tôi, nhưng lại chẳng tìm ra được người thứ hai, đành phải gật đầu đồng ý. Ông ta liên tục dặn dò tôi, bảo tôi tuyệt đối không được liều lĩnh, nếu như thấy có biến cố là phải ngay lập tức quay về.
"Được rồi." Tôi gật đầu, sau đó để họ quấn dây thừng quanh eo mình. Sau khi quấn xong, tôi ngậm kiếm Long Uyên trong miệng, sau đó mới nhảy xuống sông, từ từ bơi về phía chính giữa...

Bình Luận

0 Thảo luận