Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 689: Tỏ rõ thái độ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Tiếp tục chờ thêm năm sáu phút nữa, vẫn không thấy người của bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương Đạo xuất hiện, lúc này tôi mới bắt đầu đuổi theo. Tôi đã chậm mất gần mười phút, khi đuổi tới cổng thôn thì phát hiện không còn ai nữa!
Tôi vốn đã quen thuộc với địa giới của núi Miêu Vương, đi qua thôn này, ở phía trước còn có vài thôn nữa, nhưng không tập trung gần nhau mà phân tán rải rác khắp nơi.
Tất nhiên, khu vực này đa phần là núi, đâu đâu cũng có thể trông thấy núi non trập trùng. Theo tôi suy đoán thì có lẽ người kể chuyện và mấy người đội mũ rộng vành kia đã đưa đệ tử Huyền Tự môn vào trong núi. Xung quanh đều là núi, tôi không thể xác định được hướng đi của bọn họ nên đành quay lại thôn trước đã.
Trong thôn tĩnh lặng, nhà nhà cửa đóng then cài, ngay cả những gia đình bình thường cũng tắt đèn tối thui, chắc hẳn mọi người đều đã biết nơi này sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sau khi quay lại nhà trọ của chị gái, tôi thấy chị ta và chồng đang nằm ngủ trên ghế sô pha. Trông thấy tôi đi vào, chị gái liền bật dậy, dụi mắt còn đang ngái ngủ hỏi: "Cậu em đẹp trai, tôi còn tưởng cậu đi rồi chứ!"
Câu hỏi của chị ta làm tôi bối rối, ngẩn ra một lúc mới hỏi lại: "Chị gái, những người khác đi cả rồi ư?"
"Đúng vậy!" Chị gái gật đầu đáp: "Vừa nãy chúng tôi ra ngoài xem kịch, lúc quay về không thấy ai nữa cả. Nhưng hành lý của họ vẫn ở đây, có lẽ sẽ còn quay lại. Không quay lại chị đây cũng không sợ, dù gì bọn họ cũng đã trả mười ngày tiền phòng rồi."
Nói xong chị gái cười híp mắt, giống như tự dưng phát tài vậy. Chị gái và chồng chị ta đều là người thành thật, mặc dù chị ta có chút tham vặt, nhưng lòng dạ ngay thẳng.
Tôi lưỡng lự một lúc rồi nói cho họ biết suy nghĩ của mình: "Chị gái, nơi này e là sẽ không được yên ổn được nữa! Tôi khuyên hai người nên đi trốn mười ngày, nửa tháng rồi hãy quay lại đây!"
Tôi nói vậy hình như đã khiến bọn họ kinh sợ. Chị gái bật dậy khỏi sô pha, toàn thân run rẩy, nét mặt hoài nghi nhìn tôi hỏi: "Cậu em, cậu đừng hù dọa chị nhé? Tim chị không tốt, không chịu được đâu."
"Chị gái, tôi nói thật mà!" Tôi cười khổ lắc đầu nghiêm túc trả lời: "Chị gái, có lẽ hai người cũng đã biết được chút ít tình hình. Khu vực này tập trung rất nhiều nhân sĩ tôn giáo, rất nhiều gia đình đã chuyển đi rồi, chính là vì lo sợ nhân sĩ tôn giáo xảy ra mâu thuẫn. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho hai người thôi, tốt nhất hãy rời đi ngay đêm nay, nửa tháng sau hãy quay lại. Còn về phần tổn thất, lúc trở lại tôi sẽ bảo người bồi thường gấp đôi cho chị!"
Chị gái vừa nghe thấy bồi thường thì tròn mắt, dừng một lúc mới hỏi lại tôi: "Cậu em, rốt cuộc cậu là ai?"
Tôi không muốn chị gái kia biết được tên mình, sợ rằng sẽ kéo đến những phiền phức không đáng có cho họ, nên chỉ trả lời qua loa: "Chị gái, tôi không phải người xấu!"
Chị gái cũng không phải kẻ ngốc, không hỏi thêm nhiều nữa mà kéo chồng vào phòng trong, hình như để bàn bạc ý kiến. Khoảng bốn năm phút sau hai người họ mới quay ra.
Nhìn dáng vẻ họ có lẽ đã thống nhất được ý kiến. Chị gái nhìn tôi híp mắt cười nói: "Cậu em, chị tin cậu không phải người xấu, chị sẽ tới lánh tạm ở nhà con gái nửa tháng rồi quay lại. Nhưng càng ngày chị càng cảm thấy cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng đấy. Hay là chị gả con gái cho cậu nhé! Không phải chị nói quá chứ, con gái chị xinh đẹp hơn chị nhiều. Có nhiều người muốn theo đuổi nó lắm mà đều bị chị từ chối hết. Chị chấm cậu, về sau căn nhà này của chúng ta có bị dỡ đi, không phải cũng là của cậu hết sao?"
Tôi cũng thấy phục tinh thần của chị ta thật đấy, không đi làm bà mai thì đúng là đáng tiếc. Nhưng càng buồn cười hơn là, chị ta còn cho tôi xem ảnh con gái trên điện thoại, còn hỏi tôi có đẹp không nữa?
Tôi vừa nhìn thấy tấm ảnh trong điện thoại, lông mày bất giác nhướn lên. Bởi vì cô con gái hệt như bản sao của chị ta, cũng béo tốt như vậy, ngay cả khuôn mặt cũng y xì đúc, chỉ thiếu đúng một cái nốt ruồi bà mai mà thôi.
Tôi ngượng ngùng cười đáp: "Chị gái, cảm ơn ý tốt của chị. Con gái chị quả thật xinh đẹp giống hệt chị, tôi không có được phúc phận đó. Quả thực không dám giấu, tôi đã lập gia đình rồi."
Tôi trả lời như vậy, hình như chị gái có phần thất vọng, chu chu đôi môi dày cộp, vẻ mặt tiếc nuối.
"Chị gái, anh trai, hai người mau chóng thu dọn hành lý đi đi, đồng thời thông báo cho những người khác biết rồi cùng đi khỏi đây, nửa tháng sau hãy quay lại!" Tôi không muốn chậm trễ thêm, chỉ đành thúc giục họ rời đi.
Chị gái ừm một tiếng rồi lên lầu thu dọn đồ đạc. Trước lúc rời đi còn đưa cho tôi chìa khóa. Đợi bọn họ đi rồi, tôi bèn đóng cửa lại nhưng không khóa.
Tôi ngồi chờ ở phòng khách, muốn xem xem đám người kể chuyện kia có thể sống sót quay lại được không?
Đợi gần mười lăm phút vẫn không thấy động tĩnh gì. Tôi đang chuẩn bị lên núi tìm hiểu xem tình hình thế nào, đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, không mạnh không nhẹ, gõ đúng ba tiếng.
Người bên ngoài đương nhiên biết cửa không khóa, nhưng không đi vào, đây là phép lịch sự!
Hiển nhiên, người này nhắm vào tôi, trong lòng tôi cảnh giác, nhưng cũng tò mò không biết rốt cuộc ai tới tìm mình, bèn lịch sự đáp lại: "Mời vào!"
Tiếp đó nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mở kẽo kẹt. Cửa vừa mở ra tôi lập tức trông thấy một người quen bước vào. Người này không phải ai khác, mà chính là Trình Tùng của bộ phận Đặc Biệt.
Mặc dù Trình Tùng là người của bộ phận Đặc Biệt, nhưng ông ta cũng là nhân sĩ chính nghĩa "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", chỉ là có chút trung thành mù quáng mà thôi.
Trình Tùng chào hỏi trước: "Sơ Cửu, không làm phiền cậu nghỉ ngơi chứ?"
Ông ta tới tìm tôi chắc chắn là có chuyện. Ít nhất hiện giờ ông ta không phải kẻ địch, nên tôi cũng thả lỏng đề phòng, đưa tay mời: "Trình đại ca, mời ngồi!"
Mời đối phương ngồi xong, tôi rót trà cho ông ta. Trình Tùng ngồi xuống, nhấp một ngụm trà bình phẩm: "Trà đắng! Không tồi, thanh nhiệt hạ hỏa!"
Trình Tùng không phải người vòng vo, tôi cũng hỏi thẳng: "Trình đại ca có chuyện gì cứ nói, không sao!"
"Được! Tôi thích tính cậu, không lòng vòng. Vậy tôi cũng không khách sáo..." Trình Tùng gật đầu cười nói: "Hai hôm trước, trong Đạo môn có người đưa tin, nói rằng lão tổ Diệp gia câu kết với người của Âm Dương Đạo để đối phó với bộ phận Đặc Biệt chúng tôi. Còn nói là hiện giờ phần lớn người của đội đã tập trung ở núi Miêu Vương. Thiết nghĩ người lan truyền tin này là cậu phải không?"
Thật sự tôi cũng muốn thăm dò tin tức trong Đạo môn, đương nhiên tôi không thể tiết lộ thân phận của Diệp Thiếu Khanh, vậy nên đành gật đầu ngầm thừa nhận nghi vấn trong lòng Trình Tùng.
Ông ta thấy tôi gật đầu thừa nhận, bèn mỉm cười nói: "Cậu làm như vậy là muốn ép chúng tôi và Âm Dương Đạo ra tay. Không phải chúng tôi không dám ra tay, chỉ là chúng tôi có quy tắc của mình. Nếu Âm Dương Đạo không ra tay, chúng tôi cũng tuyệt đối không dám ra tay. Cậu ép như vậy, ngược lại trở thành ngòi nổ giữa chúng tôi. Tôi cũng biết ý định của cậu, cậu muốn đối phó với lão tổ Diệp gia phải không?"
Trình Tùng nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời, tôi không đáp lại ngay mà suy tính trong lòng. Trước đó tôi và Diệp Thiếu Khanh đã suy nghĩ quá phức tạp, chung quy là muốn dùng mọi cách để buộc bọn họ tấn công lẫn nhau.
Nhưng lại bỏ qua mất một điều đơn giản nhất, bộ phận Đặc Biệt là tổ chức chính phủ, chỉ cần Đạo môn lan truyền tin tức như vậy, thì nhất định bọn họ sẽ đến. Mặc dù chúng tôi không thể chia rẽ được bộ phận Đặc Biệt, nhưng lại có thể âm thầm kích động lão tổ Diệp gia.
Chuyện này truyền ra ngoài, kẻ không thể ngồi yên đương nhiên là lão tổ Diệp gia, lão ta chắc chắn sẽ xin Âm Dương Đạo giúp đỡ. Bằng cách này, Âm Dương Đạo và bộ phận Đặc Biệt được dẫn dụ tới đây một cách tự nhiên.
Điều này cũng lý giải tại sao Diệp Thiếu Khanh có thể bảo đảm với tôi, trong vòng mười ngày, nhất định sẽ tiêu diệt lão tổ Diệp gia. Có lẽ hắn đã sớm tính đến điều này! Với tầm nhìn và trí tuệ của hắn, lại cộng thêm người kể chuyện mà hắn mời tới, còn cả mấy người đội mũ rộng vành kia nữa, đủ để trở thành ngòi nổ cho trận chiến này.
Không cần đoán cũng biết, có lẽ mấy tên đệ tử của lão tổ Diệp gia bị giết lúc ban sáng cũng là do Diệp Thiếu Khanh ra tay. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc người kể chuyện kia và cả mấy người đội mũ rộng vành là thần thánh phương nào?
Thấy tôi không nói gì, Trình Tùng lên tiếng: "Sơ Cửu, cậu không nói gì, coi như ngầm thừa nhận rồi! Tôi khinh tên lão tổ Diệp gia kia và cũng không muốn lão ta nắm giữ Đạo môn. Đạo môn nằm trong tay lão ta sớm muộn gì cũng suy tàn. Nhưng đây là mệnh lệnh của Sư Tư Triết, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp hành! Nói cách khác, tôi hy vọng cậu có thể hoàn toàn thống nhất Đạo môn, để Đạo môn có thể đi đúng đường!"
"Ha ha!" Nghe Trình Tùng nói vậy, tôi cười phá lên: "Trình đại ca, cho dù tôi thống nhất Đạo môn! E là bộ phận Đặc Biệt các ông cũng sẽ không tha cho tôi đúng không? Với tính cách của các người, đến lúc đó có khi còn tìm người loại bỏ tôi! Nhưng chỉ cần Đạo môn bình yên, các ông có thể tìm một người tu đạo chân chính quản lý Đạo môn! Trước mặt ông, Lý Sơ Cửu tôi bằng lòng vĩnh viễn rút khỏi Đạo môn!"
"Ài!" Trình Tùng thở dài một hơi, cười khổ lắc đầu: "Nói thực lòng, trong cả Đạo môn này, người tôi ngưỡng mộ nhất chỉ có cậu và Triệu Tử Long. Nhưng đáng tiếc, Sư Tư Triết có thành kiến với các cậu... Có điều, tôi đảm bảo, nếu tới lúc đó Sư Tư Triết lựa chọn tên rác rưởi lão tổ Diệp Gia, thì Trình Tùng tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối!"
"Được! Có lời này của Trình đại ca, tới lúc đó tôi cũng sẽ yên tâm rút khỏi Đạo môn!" Tôi biết đây là chuyện sau này, nhưng với tấm lòng trung nghĩa của Trình Tùng, ông ta đáng để tôi tôn trọng.
Nói chuyện thêm tầm mười phút, Trình Tùng mới chuẩn bị đứng dậy rời đi. Tôi tiễn ông ta ra cửa, trước khi đi, ông ta quay lại nói thêm một câu: "Sơ Cửu, cậu động tới lão tổ Diệp gia, chúng tôi không quan tâm! Một khi Âm Dương đạo ra tay, chúng tôi cũng sẽ hành động. Nhưng tôi có một thỉnh cầu, chỉ hy vọng các cậu có thể cố gắng giảm thiểu giết chóc!"
Lời Trình Trùng nói đã rất rõ ràng, ông ta ủng hộ tôi tiêu diệt lão tổ Diệp gia!

Bình Luận

0 Thảo luận