Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 208: Cơn thịnh nộ của Lỗi gia

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tay thanh niên chèo thuyền đứng cách chúng tôi một khoảng, trừng mắt nhìn chúng tôi đầy phẫn nộ và cảnh giác.
Gã là người chèo thuyền cho chúng tôi lúc nãy. Lúc đó, tôi còn tưởng hắn là người của làng chài, nhưng nào ngờ hắn lại là tai mắt được Vu giáo cài vào. Những người ở khu vực này có tướng mạo na ná nhau, thật đúng là khó để phân biệt.
Trà trộn lâu ngày nơi vùng biên giới, nói được tiếng Hán cũng không lấy gì làm lạ. Quả thực chúng tôi đã quá sơ ý. Lúc trước người của bộ phận đặc biệt có nói người của Vu giáo cũng biết chuyện về kiếm thất tinh và đã ra tay trước cả chúng tôi.
Thế nào mà chúng tôi lại không lường tới khả năng chúng trà trộn vào làng chài cơ chứ. Tên lâu la của Vu giáo đã xuất hiện, chứng tỏ mấy tay cao thủ cũng tới rồi.
Nghĩ đến đây, Tử Long nhìn sang tôi, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, giết!
Tôi cũng đã chuẩn bị ra tay, Vương Lỗi như hiểu thấu được ý đồ này, lắc đầu với chúng tôi, rồi nhìn về phía người của Vu giáo, cười đáp: "Lúc ở trên thuyền, Lỗi gia đã thấy mi không bình thường. Cùng là người trong làng, nhưng khi nhìn thấy bia Trấn Hồn, người kia sợ thiếu điều khóc rống. Còn mi lại rất điềm tĩnh. Sau khi chúng ta bị cuốn vào xoáy nước, mi vẫn luôn bám theo có đúng không?"
"Đúng thế!" Người của Vu giáo gật đầu, đáp: "Nếu không nhờ bọn mày, chúng tao cũng không tìm được Quỷ vương của Vu giáo chúng tao. Chúng tao đã tìm ra làng chài trước bọn mày nhưng mãi vẫn không phát hiện ra được gì. Kẻ cầm đầu của bọn mày mua chuộc tao với giá cao, tao bèn tương kế tựu kế, nói rằng trong hang có gì đó, như vậy hắn mới xông vào chứ!"
"Được đấy? Lỗi gia ta tưởng đâu Vu giáo bọn mi chỉ toàn lũ ngu độn, không ngờ còn biết bày mưu tính kế." Vương Lỗi cười khẽ, vẫn là nụ cười nhăn nhở mọi khi. Nhưng ngay sau đó, anh ta ngừng cười, ánh mắt sáng quắc nhìn tên Vu giáo, hỏi: "Vậy ngươi nghĩ có thể giết nổi bốn chúng ta? Chỉ với cái bộ dạng lấm lét thậm thụt này, mi có tin Lỗi gia ta có thể một cước cho mi cắm xuống đất, nhổ ba ngày không lên!"
"Khà khà..." Tên Vu giáo nhếch mép cười khinh bỉ, giở giọng châm biếm: "Đạo sĩ Hoa Hạ bọn mày bỉ ổi vô liêm sỉ, năm xưa để đối phó với chúng ta mà không hề thương tiếc chém đứt long mạch phong thủy nơi này nên mới nhốt được Quỷ vương của chúng tao ở đây. Mày tưởng chỉ dựa vào thứ đạo thuật thấp kém của Hoa Hạ các ngươi là có thể chống chọi được với Vu giáo vĩ đại chúng tao ư? Quỷ vương của chúng tao sắp tới đây rồi, đến lúc đó ngươi sẽ biết, đạo thuật của các ngươi chỉ là trò vặt vãnh với chúng tao mà thôi!"
Những lời của gã khiến chúng tôi điên tiết, tôi siết chặt nắm đấm chuẩn bị ra tay. Nhưng Vương Lỗi vẫn ngăn lại, nhăn nhở đáp: "Ranh con, mi có biết thế nào là đạo thuật thực thụ không? Xem ra mi chưa thấy bao giờ. Dù gì cái đất nước của mi cũng bé tẹo, Lỗi gia ta nhổ bãi nước bọt cũng dìm chết được cả đám. Bọn mi chỉ như ếch ngồi đáy giếng, có điều, à không, ta không thể để bọn mi sỉ nhục trí khôn của loài ếch! Ta nên nói là, đám người Vu giáo bọn mi đều là lũ giòi nơi đáy giếng! So sánh như vậy mới chuẩn!"
Những lời của Vương Lỗi rất nặng nề, trong ánh mắt của anh ta đã nổi lên sát khí. Một tên lâu la như gã cũng dám sỉ nhục đạo thuật vĩ đại của Hoa Hạ chúng tôi, là gã tự tìm cái chết!
"Hừ!" Mà kẻ kia dường như không hay biết cơn phẫn nộ mà chúng tôi đang cố kìm nén lúc này, còn không sợ chết cười khẩy thành tiếng, buông lời chửi bới: "Bọn Hoa Hạ là lũ lợn, đạo thuật của bọn mày là thứ thuật chó lợn. Mấy trò vặt vãnh cũng dám lớn lối trước Vu giáo chúng tao. Đợi Quỷ vương vĩ đại của chúng tao tới, bọn mày sẽ biết lũ bọn mày không bằng loài chó lợn!"
Nghe gã nói vậy, tôi giận tím người. Vương Lỗi ngăn tôi lại, lạnh lùng cười, đáp: "Ta tha thứ cho những lời này của mi, dẫu gì bọn mi cũng chỉ là một đám ít học, vô văn hóa, còn dã man nữa! Nhưng..."
Nói đến đây, ngữ khí của Vương Lỗi bỗng trở nên lạnh như băng, anh ta rống lên giận dữ, "Nhưng, mi dám sỉ nhục người Hoa Hạ chúng ta thì Lỗi gia đây sẽ cho mi biết, thép đã tôi thế nào!"
Vương Lỗi vừa dứt câu, tôi đã thấy anh ấy ra tay. Tốc độ nhanh kinh hồn, tôi chỉ thấy một vệt sáng bắn ra như đầu đạn.
Tên Vu giáo thấy Vương Lỗi ra tay thì lập tức xoay người bỏ chạy. Gã vừa chạy, vừa rút từ cổ một cái đầu lâu động vật ra rồi thổi.
Nó giống như cái đầu lâu của con mãng xà, khi gã thổi lên, chúng tôi nghe thấy một luồng âm thanh trầm trầm. Ngay sau đó, tôi cảm thấy cả hang động rung chuyển theo.
Chúng tôi cầm đèn pin soi sáng cho Vương Lỗi, kẻ kia chưa chạy được vài mét đã bị Vương Lỗi túm lấy cổ áo, giật mạnh về phía sau, ngã sõng soài trên đất.
Kẻ kia còn chẳng kịp giãy giụa, Vương Lỗi đã ngồi xuống bóp cổ gã chỉ bằng một tay, tay kia siết thành nắm đấm giơ cao, anh ta nói đầy căm phẫn: "Mi hãy nhớ lấy, nắm đấm này đại diện cho sức mạnh của Hoa Hạ chúng ta. Cả gan khiêu khích, sỉ nhục người Hoa Hạ thì đây chính là quà đáp lễ của chúng ta! Không phải chúng ta sợ, mà chỉ là không muốn làm tổn thương người vô tội. Nhưng nếu bọn mi muốn gây rối, chúng ta quyết theo đến cùng!"
Uỳnh!
Vương Lỗi dứt lời, nắm đấm của anh ta cũng giã thẳng xuống đầu tên kia.
Mặt đất khá ẩm, một nắm đấm giã xuống, tôi thấy máu tươi bắn ra tung tóe, kẻ kia gào lên thảm thiết, đầu thì bị cắm sâu vào lớp đất ẩm.
Tôi không rõ một cú đấm này của Vương Lỗi mạnh đến đâu, nhưng kẻ kia đã kêu không thành tiếng, chỉ rên rỉ thoi thóp.
"Lỗi gia đã bảo rồi, ta sẽ khiến cho mi cắm xuống đất, gỡ ba ngày không ra! Lỗi gia là người Hoa Hạ, người Hoa Hạ xưa nay nói là làm!" Vương Lỗi lạnh lùng nói câu, rồi đứng lên, nhấc chân giẫm thẳng lên đầu gã.
Cảnh tượng này đến tôi nhìn còn thấy hơi ghê rợn, tiếng xương đầu bị giẫm vỡ nát, máu tươi bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ cả đôi giày của Vương Lỗi.
Cho đến khi đầu của kẻ kia đã cắm hẳn vào trong lớp đất bùn nhớp nháp, người cũng chết ngắt, Vương Lỗi mới dừng lại, vẩy vẩy cái tay ê nhức, nhăn nhở bảo chúng tôi: "Thông cảm nhé, vừa rồi cơn nóng bốc lên, không kiềm lại được!"
"Lỗi gia, được lắm! Phải cho chúng nó biết hậu quả khi gây hấn với chúng ta!" Tử Long hả hê, giơ ngón tay cái với Vương Lỗi.
Nghe lời tán dương của Tử Long, Vương Lỗi lập tức nghiêm mặt, nói giọng nghiêm túc: "Đừng tôn sùng gì tôi, Lỗi gia tôi rất cô độc..."
"Khụ khụ..." Thấy anh ta lại bắt đầu tự luyến, tôi lập tức ho khan ngắt lời anh ta, rồi nói: "Mau lên, chúng ta phải đưa các vị tiền bối rời đi. Không thể chần chừ hơn nữa, nếu bọn người Vu giáo đến, chúng ta sẽ gặp nhiều phiền phức lắm đấy!"
"Ừ, Sơ Cửu nói phải." Tử Long tiếp lời tôi, nhìn Mạnh Doanh và bảo: "Anh Mạnh, mọi sự trông cả vào anh!"
"Được!" Mạnh Doanh gật đầu quả quyết, ngay sau đó bắt đầu lấy đồ nghề ra. Có vẻ anh ta rất coi trọng việc lần này, nên đã thay trang phục của người Cản Thi rồi lấy ra trong ba lô một đôi giày âm dương màu đỏ chói.
Tôi từng thấy đôi giày âm dương này ở chỗ thảo quỷ bà, nhưng so đôi giày âm dương của thảo quỷ bà với đôi của Mạnh Doanh thì đúng là không cùng một đẳng cấp.
Trên đôi giày âm dương màu đỏ chói lọi ấy có hình thêu mặt trời và mặt trăng tách biệt. Hơn thế, khi Mạnh Doanh lấy ra, tôi ngửi thấy có mùi máu tanh nhức mũi.
Mạnh Doanh cầm đôi giày âm dương, dáng vẻ cung kính, chắp hai tay vái ba vái xong xuôi, còn giải thích với chúng tôi: "Đôi giày âm dương này là tín vật của những người cản thi chúng tôi, cũng là do Mã Tam Nương truyền lại. Đôi giày này đây, chân trái lấy mặt trăng làm âm, chân phải lấy mặt trời làm dương. Âm dương điên đảo, dạ hành càn khôn. Mang đôi giày này vào là có thể đi thông âm dương, bất kể là âm binh quỷ sai chốn địa phủ hay là các lộ tiên gia đều phải nhường lối, đây là điểm lợi hại nhất của giày âm dương."
Lúc nghe Mạnh Doanh giải thích xong, chúng tôi cũng cung kính hẳn lên. Đợi anh ta nói xong, tôi thấy anh ta đi về phía các tiền bối Đạo môn.
Vị đạo sĩ ngồi nơi cao nhất chừng như đã gần chạm đến đỉnh hang. Mạnh Doanh trèo một mạch lên đó rồi chuẩn bị thay giày cho vị đạo sĩ nọ.
Tôi hiểu ra ý đồ của anh ta, vị đạo sĩ ngồi cao nhất này là người dẫn đầu năm xưa. Mạnh Doanh mang giày cho ngài ấy, các đạo sĩ khác sẽ tự khắc đi theo!
Mạnh Doanh thắp ba nén hương, tế bái vị đạo sĩ kia xong thì hô lớn: "Tiền bối, tôi đây sẽ đưa các vị về nhà. Trở về nơi các vị muốn đến, lá rụng về cội!"
Mạnh Doanh cung kính khấn xong, tiếp mới cắm ba nén hương xuống đất. Nhìn thấy thế, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều, cuối cùng đã đợi được đến thời khắc này.
Các vị tiền bối đây đều là bậc anh hùng của Đạo môn, tuyệt đối không thể để họ vùi xương nơi đất khách!
Nhưng đúng vào lúc tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên Tử Long vỗ vai tôi, ngón tay chỉ về hướng Mạnh Doanh.
Tôi lập tức nhìn theo, chỉ thoáng nhìn là tôi đã thấy có gì bất thường. Bởi lúc này Mạnh Doanh vẫn đang quỳ, không hề động đậy, hình như đã có chuyện xảy ra!!!

Bình Luận

0 Thảo luận