Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 778: Lời nguyền tâm linh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Người lái xe dù này khoảng độ năm mươi, vóc dáng không cao lắm nhưng cơ thể rắn chắc, gương mặt dễ nhìn, không hề giống với đám lái xe dù lúc nào cũng lấm la lấm lét!
Bây giờ ông ta đã hoàn toàn tin rằng lão quỷ muốn cứu con trai, có lẽ cũng cảm thấy lão quỷ đáng thương, vừa đồng cảm vừa thương xót cho lão quỷ, lúc này mới nói ra một manh mối hữu dụng cho chúng tôi: "Chú à, thực không dám giấu, tôi cũng là người của trấn Lang Gia. Trước đây là nông dân trồng trọt hoa màu, sau này vì khách du lịch đến trấn Lang Gia ngày càng nhiều, tôi mới chuyển qua làm lái xe dù. Cũng không dễ dàng gì, đều là vì miếng cơm manh áo cả thôi! Chú nói đến chuyện xin thuốc, chắc cũng là vì điển cố Từ Phúc vượt biển đi tìm thuốc tiên. Ở trấn chúng tôi, bây giờ vẫn còn giữ lại bức tượng Từ Phúc vượt biển khi xưa. Đám người xấu thường hay dùng chuyện này để lừa gạt du khách."
Người lái xe dù nhắc đến chuyện này có vẻ rất đau lòng, hình như rất ghét đám người bôi nhọ danh tiếng của trấn Lang Gia.
Điều này tôi và lão quỷ đã đoán được từ trước, chuyện này thực sự có liên quan đến việc Từ Phúc vượt biển tìm thuốc tiên. Lão quỷ giả bộ tò mò hỏi kỹ hơn: "Chú lái xe, khi xưa Từ Phúc thật sự từ trấn của các cậu đi vượt biển ư?"
"Vâng, đúng là như vậy." Người lái xe dù gật đầu nói: "Ông ấy xuất phát từ cảng Lang Gia, nghe nói tổng cộng đi ba lần, lần cuối cùng rời đi thì không quay trở lại nữa. Thật đó, đây chính xác là sự thật. Hồi đó tôi nghe những người thuộc thế hệ ông tôi nhắc đến, họ thường thấy tàu của chính phủ xuất hiện vào ban đêm. Nghe dân bản xứ lưu truyền lại, hình như là đi trục vớt tàu của Từ Phúc. Năm xưa khi Từ Phúc vượt biển, không chỉ có đồng nam đồng nữ, còn đem theo không ít vàng bạc châu báu. Đây đều là di vật văn hóa của nước ta, đương nhiên nhà nước cũng không hy vọng chúng rơi vào tay nước khác."
Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Từ Phúc, nhưng không ai biết rốt cuộc sau đó ông ấy đã đi đâu? Đem theo bao nhiêu người như vậy, nếu không chết thì chắc chắn là đã tìm thấy một nơi để sinh sống! Cũng có khả năng đã đến được Nhật Bản, trở thành tổ sư gia của Âm Dương đạo.
Tóm lại muốn biết được đáp án thật sự, e là chỉ có cách tìm được bút tích để lại của Từ Phúc mà thôi!
Lão quỷ phối hợp với người lái xe dù, gật gù hỏi tiếp: "Chú lái xe, người bảo tôi đến đây tìm thuốc tiên ăn mặc rất kỳ quái, hắn mặc một bộ áo bào đen, gương mặt cũng che kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt. Nhưng tôi nhớ rất rõ, trên ngực áo người đó hình như được thêu một chữ "Linh" rất lạ. Lúc đó tôi cảm thấy có lẽ hắn ta là một cao nhân, cũng không lấy tiền của tôi, vì thế chúng tôi mới tới đây xem có thể cứu được con trai tôi không?"
"Người mặc áo bào đen?" Lão quỷ vừa nói xong, tôi liếc thấy người lái xe dù đột nhiên nhíu mày, lẩm bẩm gì đó rồi mới quay lại nói với lão quỷ: "Chú à, người chỉ đường cho chú mặc áo bào đen thật sao?"
Nghe giọng điệu của người lái xe, tôi chắc chắn ông ta đã từng nhìn thấy, hoặc là có nghe đến chuyện của Linh tộc, bởi vì vừa rồi lão quỷ miêu tả cao nhân đó theo cách ăn mặc của Linh tộc!
Lão quỷ không tỏ vẻ sốt ruột, giả vờ im lặng suy nghĩ, sau khi chắc chắn mới gật đầu trả lời: "Chú lái xe, không sai đâu, tôi nhớ rất rõ mà. Bọn họ nói với tôi, cứ tới quận Lang Gia sẽ cứu được con trai, không sai được đâu!"
"Xem ra truyền thuyết này có thật!" Lão quỷ vừa nói xong, người lái xe dù lại lẩm bẩm một mình. Vừa nghe ông ta nhắc đến truyền thuyết, tôi và lão quỷ ngay lập tức nhìn nhau ngầm hiểu ý, sau khi gật đầu ra hiệu đã hiểu, lão quỷ mới hỏi tiếp: "Chú lái xe, nghe cậu nói truyền thuyết có thật, lẽ nào khi xưa Từ Phúc thật sự đã tìm được thuốc tiên? Nếu có thuốc tiên, vậy con trai tôi được cứu rồi!"
Không thể phủ nhận, lão quỷ đúng là tay giang hồ lão luyện, diễn kịch giỏi ghê, nói đến sau cùng biểu cảm còn rất kích động.
Người lái xe dù không hề nghi ngờ ông ấy, còn vội vàng an ủi: "Chú à, chú đừng kích động vội. Truyền thuyết mà tôi nói không phải là chuyện tìm thuốc tiên, nhưng cũng không khác là mấy. Chuyện là thế này... Lúc còn nhỏ tôi sống tại làng chài, vừa hay ở ngay gần với cảng Lang Gia. Chúng tôi là dân tộc thiểu số, người chết sẽ không tiến hành chôn cất, mà lưu truyền thủy táng cho tới tận bây giờ. Theo phong tục của chúng tôi, sau khi chết thi thể sẽ được để vào một chiếc bể nước kín, sau đó đưa ra biển, để biển cả đưa bọn họ đi, đây cũng coi như quà tặng cho đại dương. Chúng tôi sinh trưởng phát triển đều dựa vào biển lớn ban ơn, vì thế luôn sử dụng tập tục thủy táng này."
Có thể nhìn ra, bình thường người lái xe dù này chắc chắn là một người thong thả, ăn nói đâu ra đấy. Nói chuyện cũng không hề vội vàng, chỉ có giọng điệu tương đối nghiêm túc hơn một chút mà thôi!
Chúng tôi không ngắt lời ông ta, đều cẩn thận lắng nghe. Người lái xe dù như có chút mệt mỏi, không tiếp tục kể mà lấy ra một bao thuốc, hỏi chúng tôi có hút không.
Tôi không hút thuốc, lão quỷ và người nuôi thi mỗi người châm một điếu, người lái xe dù cũng tự châm một điếu, hài lòng hút một hơi, lúc này mới kể tiếp: "Cho tới một lần thủy triều dâng lên, đẩy rất nhiều cá đen lên bờ. Loại cá đen đó chúng tôi thường gọi là cá vảy đen, chúng không lớn lắm! Những con cá vảy đen bị dạt vào bờ lại cực lớn, hơn nữa còn rất béo! Người dân làng chài chúng tôi, sống ở biển ăn đồ của biển, nên lúc đó đã nấu loại cá vảy đen đó lên ăn! Tôi nghe bọn họ nói, mùi vị rất tươi ngon, ngon hơn bất kỳ loại cá nào mà họ từng ăn! Nhưng..."
Người lái xe dù nói đến đây chợt ngừng lại, cũng may tính tôi không nóng vội, nếu là Vương Lỗi thì có lẽ đã đánh người rồi! Lão quỷ cười khan liếc nhìn tôi, cũng bị tính chậm chạp của người lái xe này dày vò quá mức.
Chờ ông ấy hút xong một hơi thuốc, mới lại tiếp tục câu chuyện: "Nhưng nào ngờ, mấy ngày sau khi bọn họ ăn con cá vảy đen đó, tất cả đều xảy ra chuyện. Hễ là người đã ăn cá vảy đen, cánh tay sẽ mọc lên vảy rắn màu đen, không lâu sau, cánh tay bị mọc vảy sẽ ngứa ngáy vô cùng. Bọn họ không chịu nổi dùng tay cạy ra, cuối cùng cả cánh tay bắt đầu thối rữa, chảy mủ..."
Người lái xe kể đến đây cũng tự mình thấy buồn nôn, vội vàng châm thêm một điếu thuốc. Loại cá vảy đen mà ông ấy nhắc đến khiến tôi liên tưởng đến một thứ khác, đó chính là loài rắn đen vảy sần trong rừng Bất Lão!
Lúc ấy chúng tôi ở rừng Bất Lão tìm thấy giáo chủ U Minh của Tát Mãn giáo trước đây, ông ấy vì bị chặt đứt hai chân nên chỉ có thể ăn loại rắn đen vảy sần đó sống qua ngày. Một thời gian sau trên cổ, trên người ông ấy cũng mọc lên vảy sần như loài rắn đen kia.
Rất nhiều người đã nghe chuyện này, nhưng không biết nguyên do tại sao. Trong mắt người tu hành, đây thuộc về một loại lời nguyền. Vạn vật đều có linh tính, giống như việc người tu hành ăn thịt chó sẽ bị phá đạo hạnh vậy, và đây cũng là một lời nguyền tâm linh.
Dân làng chài ăn thịt cá vảy đen, bị loài cá vảy đen đó nguyền rủa, nên trên cánh tay mới mọc lên vảy đen. Đây là lời nguyền cực kỳ hiếm gặp, điều này chứng tỏ loại cá vảy đen bọn họ ăn chắc chắn phải có tà tính!
Tôi còn đang phân tích, người lái xe lại nói tiếp: "Sau đó chuyện ngày càng nghiêm trọng hơn, bọn họ bắt đầu bị mọc vảy đen khắp người. Vảy đen mọc lên không bao lâu, toàn thân trở nên ngứa ngáy kinh khủng. Sau đó cơ thể bắt đầu thối rữa, rồi hóa thành một vũng máu, thậm chí xương cốt cũng không còn!"
Người lái xe kể đến đây, tôi và lão quỷ gần như cùng lúc chau mày lại, có lẽ cũng bàng hoàng giống nhau. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ăn cá vảy đen lại có thể biến thành một vũng máu.
Cho dù là a-xít có lẽ hiệu quả cũng không mạnh đến vậy? Trừ phi, loại cá vảy đen đó là cổ độc!
Tôi không nói gì, lão quỷ lại hỏi thêm một câu: "Chú lái xe, lẽ nào loài cá vảy đen đó có độc?"
Hình như lão quỷ cũng nghĩ đến cổ độc, nhưng ông ấy không nhắc đến, sợ khiến cho người lái xe chột dạ, cũng lo ông ấy nghi ngờ chúng tôi.
"Nói thật là tôi cũng không biết." Người lái xe lắc đầu cười khổ: "Lúc đó tôi còn chưa ra đời, chỉ nghe ông nội kể lại vậy thôi. Tôi nhớ rất rõ, sau này cả làng gần như bị chết hết, trưởng làng cho rằng đó là bệnh dịch, nên đã đưa hết người bị nhiễm bệnh vào trong một chiếc bể lớn được bịt kín, chuẩn bị đưa họ ra ngoài khơi. Nhưng đúng lúc đưa họ ra biển lại trông thấy một ông lão đánh cá và một cô bé đi men theo bờ biển tiến về phía làng tôi. Sau khi biết được tình hình trong làng, bọn họ nói có thể cứu được người dân. Điều kiện cũng không quá đáng, chỉ muốn trưởng làng chuẩn bị cho một ít quần áo và muối ăn. Lúc đó trưởng làng không còn cách nào khác, chỉ đành liều một phen, lập tức đồng ý với bọn họ. Theo như giao hẹn, sáng sớm ngày hôm sau trưởng làng chuẩn bị đầy đủ quần áo và muối. Mặt trời vừa nhô lên khỏi mặt biển, ông lão đánh cá và cô gái lại xuất hiện! Bọn họ đưa cho trưởng làng một lọ thuốc bột, nói trưởng làng đưa cho người bị bệnh hòa nước uống vào."
"Kể cũng lạ, sau khi dân làng uống bột thuốc đó thì ngày hôm sau cơ thể khỏi hẳn. Ngoại trừ những vết sẹo do thối rữa để lại, hoàn toàn không giống như người sắp chết nữa. Càng kỳ lạ hơn là ông lão đánh cá và cô gái kia biến mất tăm. Từ đó về sau, không ai còn thấy bọn họ nữa, giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy!"
Nghe xong câu chuyện, tôi và lão quỷ càng nhíu chặt chân mày. Chúng tôi đều là người tu đạo, loại bột thuốc có công dụng thần kỳ như vậy hoặc là thần dược, hoặc nói không chừng loài cá vảy đen đó do chính bọn họ tạo ra!
Tôi và lão quỷ đều không lên tiếng, người lái xe dù đột nhiên nhớ ra gì đó, bất ngờ quay lại trợn mắt nhìn chúng tôi: "Chú này, tôi nhớ ông tôi từng kể, quần áo ông lão đánh cá đó mặc hình như chính là áo bào đen! Trên áo bào cũng có thêu chữ "Linh"!"

Bình Luận

0 Thảo luận