Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 270: Bà cụ kỳ lạ

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Khi tôi ngửi thấy thứ mùi hương đặc biệt này thì cảm thấy cả người rất thoải mái, giống như nó có thể làm tỉnh táo và nâng cao tinh thần của tôi.
Có vẻ Diệp Đường cũng ngửi thấy. Cánh mũi cô khẽ mấp máy, sắc mặt cũng theo đó dịu lại. Phụ nữ thích mùi thơm là điều bình thường.
Tôi ngây ra một lát mới hỏi: "Diệp Đường, tại sao nhà họ Diệp lại có mùi hương kỳ lạ này?"
Diệp Đường trông có vẻ rất thư giãn, như thể vẫn còn đắm mình trong mùi hương kỳ lạ đó. Thấy tôi hỏi cô ấy cũng ngây ra một lát mới đáp: "Đây chắc là mùi hương tỏa ra từ phòng thuốc. Trong hai ngày này, tôi đã yêu cầu bọn họ điều chế thêm một số loại thuốc để phòng cho trường hợp khẩn cấp! Nhưng mà mùi hương này hơi giống mùi hương luyện đan."
Nghe thấy đây là mùi hương phát ra từ việc luyện đan, tôi mới nghĩ đến môn phái đã gần như biến mất, phái Luyện Đan. Sau quá trình tiến hóa và phát triển liên tục của Đạo môn, cuối cùng đã hình thành ba hệ phái hoàn chỉnh. Một là phái Huyền Chân của tôi, thứ hai là phái Phù Lục mà Tử Long kế thừa, thứ ba là phái Luyện Đan thần bí kia.
Tôi đã đi rất nhiều nơi gặp rất nhiều người, duy chỉ có người của phái Luyện Đan là chưa từng gặp qua. Có lúc tôi còn cho rằng, bọn họ đã hoàn toàn biến mất.
Khi nghĩ đến môn phái này, tôi nổi hứng hỏi thăm: "Diệp Đường, chẳng lẽ có người của phái Luyện Đan đến nhà họ Diệp sao?"
"Tôi cũng không rõ!" Diệp Đường lắc đầu, giải thích: "Những chuyện này tôi đều giao cho bác Diệp xử lí. Gần đây tôi đã gọi rất nhiều đệ tử của nhà họ Diệp quay về, còn cả những môn phái nhỏ đã quy thuận nhà họ Diệp. Có lẽ là một người trong số họ."
"Thì ra là vậy, nếu có cơ hội, tôi phải đi chào hỏi cái người của phái Luyện Đan này mới được!" Trong lòng tôi cũng đã có quyết định, bèn nói với Diệp Đường: "Diệp Đường, cô quay về nghỉ ngơi đi. Thời gian này sẽ rất khó khăn, tôi cũng biết cô chỉ muốn tốt cho tôi. Tôi hứa với cô, trước khi các vấn đề của nhà họ Diệp giải quyết xong, tôi sẽ không rời xa cô nửa bước!"
Nói như vậy là tôi đã đồng ý với cô ấy. Trước khi nhà họ Diệp được an toàn, tôi sẽ không xuống Địa ngục Cửu U.
"Sơ Cửu, cậu thật tốt!" Diệp Đường lập tức nở một nụ cười. Cô ấy đứng dậy, ánh mắt nhìn tôi đầy tha thiết. Bị ánh mắt rực lửa đó nhìn khiến tôi đỏ mặt tới mang tai, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
"Xì... đồ ngốc!" Thấy tôi có vẻ bối rối, Diệp Đường bật cười, tiếp theo là cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, dịu dàng nói: "Sơ Cửu, đợi tôi bảo vệ được nhà họ Diệp, tôi sẽ để cậu làm chủ của nhà họ Diệp. Tới lúc đó, tôi sẽ cùng cậu đi giải cứu Vương Lỗi! Tôi sẽ đi cùng cậu và trở thành... người... người phụ nữ của cậu!"
Cô ấy nói rất nhanh, đến nỗi những từ cuối tôi đã gần như không nghe rõ. Tôi chỉ có thể cảm thấy hơi thở của cô ấy phả trên mặt tôi, khiến tôi cảm thấy có cảm giác thoải mái khó hiểu.
Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì cô ấy đã bước ra khỏi phòng tôi, nhẹ nhàng kéo cánh cửa. Khi cánh cửa sắp đóng lại, cô ấy nhỏ giọng nói một câu, "Đồ ngốc, nghỉ ngơi sớm đi!"
Thứ tôi nhìn thấy cuối cùng chính là khuôn mặt ửng đỏ của cô ấy. Mà lúc này, trái tim tôi cũng đang không ngừng đập thình thịch. Sau khi cô ấy rời đi một lúc, tôi mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ngẩn ngơ xoa nhẹ gò má của mình, có hơi nóng. Cái cảm giác này tôi không thể nói thành lời, chỉ là trong lòng có một cảm xúc đặc biệt. Không nói được, cũng không miêu tả ra được!
Vốn dĩ tôi rất buồn ngủ, nhưng lúc này tôi không còn muốn ngủ nữa. Trằn trọc một hồi, tôi quyết định đi gặp cái người của phái Luyện Đan. Tôi lần theo mùi hương lạ lùng để tìm về phía nơi tỏa ra.
Ngọn nguồn của mùi hương chính là phòng thuốc. Phòng thuốc vẫn còn sáng đèn, có thể thấy vẫn còn nhiều đệ tử của nhà họ Diệp đang làm việc trong đó. Tôi thấy họ đang bận nên cũng không đi vào làm phiền.
Lượn một vòng xong thì tôi trở về phòng đi ngủ. Đêm đó tôi ngủ rất ngon giấc, không có chuyện gì xảy ra. Hôm sau tôi dậy từ sớm, Diệp Đường đến gọi tôi xuống ăn sáng.
Trên bàn ăn chỉ có tôi và Diệp Đường, còn cả bác Diệp nữa. Tôi chưa vạch trần thân phận của bác Diệp, cũng chưa kể với Diệp Đường về chuyện thân phận của bác ấy. Tôi sợ cô ấy sẽ không thể chịu đựng được.
Vả lại tôi cũng muốn xem rốt cuộc bác Diệp định giở trò gì?
Nguyên cả ngày tôi đều ở nhà họ Diệp. Tôi bảo Diệp Đường thử liên lạc với Diệp Thù Tinh, nhưng đều không được. Cô ta và Tử Long, cũng như Y Y, giống như đã biến mất khỏi thế giới này.
Diệp Đường cũng thấy lạ, còn nói người của Thần Tiêu môn mỗi ngày đều đến khiêu chiến với nhà họ Diệp. Nhưng cả ngày hôm nay bên họ đều không có động tĩnh nào. Ngoài ra tôi cũng đang dán mắt vào bác Diệp, bác ấy cũng không có bất kỳ sự bất thường nào. Cả ngày bác ấy đều ở nhà họ Diệp, thỉnh thoảng huấn luyện các đệ tử của nhà họ Diệp, thỉnh thoảng đến xem phòng thuốc. Hoàn toàn không thể nhìn ra việc bác ấy đã phản bội nhà họ Diệp.
Ba ngày trôi qua, không ai đến gây rắc rối cho nhà họ Diệp, cũng không cướp đoạt địa bàn của nhà họ Diệp. Trong lòng tôi cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Tôi đã gặp Diệp Thiếu Khanh, anh ta nói mấy ngày này sẽ tấn công nhà họ Diệp.
Vậy mà giờ anh ta lại không có bất kỳ động tĩnh nào. Càng như thế này, tôi càng không yên tâm. Tôi luôn cảm thấy đây là sự yên bình trước khi cơn bão ấp đến, khiến người ta căng thẳng không thôi.
Mà mấy ngày này, Diệp Đường đều sẽ đến gặp tôi mỗi đêm, cô ấy cũng rất căng thẳng, song không hề nói ra. Tôi cũng phát hiện, cô ấy cũng chỉ giống như một cô bé bình thường, cũng sẽ ích kỷ, tức giận và có khi là giận dỗi với tôi.
Điều kỳ lạ duy nhất chính là, mỗi ngày cứ đến buổi tối, cả nhà họ Diệp đều sẽ bị một mùi thuốc kỳ lạ bao trùm. Nay đã là đêm thứ ba liên tiếp, tôi đang cùng với Diệp Đường thảo luận về các biện pháp để đối phó thì lại ngửi thấy mùi hương đó.
Tôi cảm thấy không ổn, bèn nói ra, "Diệp Đường, tại sao người của phòng thuốc cứ đến giữa đêm lại luyện đan?"
"Sơ Cửu, đừng nghĩ nhiều quá. Cậu nhìn lại cậu xem, thần hồn nát thần tính. Cậu phải thả lỏng bớt đi, không phải còn có tôi bên cạnh cậu sao? Tôi đã hỏi bác Diệp, bác ấy nói quả thật có người của phái Luyện Đan đến giúp đỡ. Bọn họ đều luyện đan vào đêm khuya, bởi vì khi đan dược được luyện thành, nếu nó có thể hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, sức mạnh của đan dược sẽ tăng lên rất nhiều. Cậu đừng lo, có bác Diệp canh chừng nữa mà. Vả lại, đan dược có thể tăng tu vi của các đệ tử trong nhà họ Diệp, chúng ta cũng có thể có nhiều cơ hội chiến thắng hơn!"
Khi Diệp Đường nói về bác Diệp, tôi càng cảm thấy bất an, tôi quyết định đích thân đi xem một chuyến cho yên tâm. Nhưng tôi còn chưa kịp đi thì có đệ tử của nhà họ Diệp vội vã xông vào nói: "Cô chủ, bên ngoài có một bà cụ kì lạ, nói con trai bà ta mất tích rồi, muốn đến tìm con trai bà ta!"
"Hử..." Diệp Đường ngây ra một lát, sau đó mới nói: "Có khi nào con trai bà ta là đệ tử nhà chúng ta không?"
"Tôi cũng không rõ!" Cậu đệ tử lắc đầu: "Tôi có hỏi bà ta, hình như đầu óc bà ta không bình thường, cứ đứng ở trước cửa nói muốn tìm con trai, rồi cứ không ngừng lẩm bẩm."
"Tôi biết rồi!" Diệp Đường cũng không nghĩ ra được gì, vì vậy để anh ta ra ngoài trước, "Cậu ra hỏi xem thế nào, tôi lập tức ra đó."
"Vâng, cô chủ!"
Ngay khi đệ tử của nhà họ Diệp rời đi, Diệp Đường cũng đi ra theo để xem chuyện gì đang xảy ra. Tôi lo lắng có bẫy, đặc biệt là vào thời điểm quan trọng này, nên cũng đi theo cô ấy.
Khi chúng tôi ra đến cổng nhà họ Diệp thì thấy một vài đệ tử của nhà họ Diệp đang vây quanh một bà lão ở cách đó không xa. Lúc này đã qua giờ Tý, tầm nhìn không tốt nên nhìn không rõ.
Tôi bước lên trước nhìn, mới thấy rõ được bà cụ này. Trông có vẻ khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi, với cái lưng gù, đầu tóc bạc rối bù xù.
Nhưng trông bà ta quá gầy, hầu như chỉ còn một lớp da bọc xương, khuôn mặt đầy những nếp nhăn và đốm đồi mồi. Khuôn mặt vàng khè, hốc mắt lồi hẳn lên, trông như sắp rơi ra.
Quần áo của bà lão mỏng tang, khi một cơn gió thổi qua, quần áo mỏng bay phất phơ trên người bà ta, có vẻ là vì bộ đồ lớn hơn hai cỡ. Thoạt nhìn, bà lão trông hơi đáng sợ.
Trong lòng bà ta còn ôm một con mèo đen với bộ lông sáng bóng. Đầu của con mèo đen chui vào hõm khuỷu tay của bà ta, nằm im bất động.
"Bà cụ, tối thế này rồi, có phải bà đi lạc không?" Diệp Đường quan tâm hỏi han, song bà lão cũng không nhìn chúng tôi. Một tay không ngừng sờ lưng của mèo đen, miệng lẩm bẩm càm ràm, "Con tôi đã biến mất, tôi đang tìm chúng, các người có thấy các con tôi không?"
Diệp Đường ngẩn người, hỏi: "Bà cụ, con của bà tên gì? Anh ta vào nhà họ Diệp tôi sao?"
"Tôi không biết! Tôi chỉ biết bọn chúng mất tích rồi, tôi muốn tìm bọn chúng, tôi muốn đưa bọn chúng về nhà!" Bà lão chậm chạp lắc đầu, cả cử động và tốc độ nói của bà ta đều rất chậm. Có một cảm giác kỳ lạ và quái dị khó nói.
Diệp Đường rõ ràng không thể giao tiếp với bà lão này, đành nói: "Bà cụ, bây giờ đã khuya rồi, tôi đưa bà vào trong nhà tôi đã. Tới lúc đó bà xem thử con bà có ở trong nhà họ Diệp hay không. Nếu không, ngày mai tôi cho người đưa bà về nhà."
Diệp Đường nói xong định đi dìu tay bà lão, nhưng bà lão tránh tay của cô ấy, đột nhiên nói một cách u ám: "Tôi muốn về nhà, ngày mai tôi lại đến tìm chúng."
Sau khi bà lão kỳ lạ nói xong, bà quay lại bỏ đi. Tôi thấy Diệp Đường đang định gọi bà ta, lập tức ngăn cô ấy lại nói nhỏ vào tai cô ấy, "Đừng đi, bà cụ này có vấn đề!"

Bình Luận

0 Thảo luận