Hai quỷ sai áp giải tôi trông mặt mày lấm la lấm lét, không có vẻ hung tợn như các quỷ sai khác. Bọn họ cũng không biết tôi đã lẻn vào trong đội ngũ, trên đường đưa tôi tới thôn Ma Câu, một tên hỏi tôi: "Đúng rồi, nhà các ngươi là nhà giàu có đấy chứ?"Quỷ tham tiền, lời này không sai tí nào.
Tôi gật đầu, cười lấy lòng: "Đại ca quỷ sai cứ yên tâm, tôi đã đánh tiếng với người nhà sẵn rồi, tuyệt đối sẽ không khiến cho hai vị đại ca quỷ sai mất công một chuyến đâu."
"Được đấy, có tính giác ngộ vậy cũng tạm được." Tên quỷ sai vừa rồi hài lòng gật đầu, nói: "Quỷ sai chúng ta cũng khổ cực không kém. Tuy rằng khó khăn lắm mới kiếm được một công việc ở địa phủ, nhưng cũng chẳng sung sướng gì. Chỉ cần người nhà các ngươi biết điều, bọn ta cũng sẽ không khó xử làm gì."
Trên đời này, ngay cả quỷ còn tham lam thế, nói chi là con người.
Tôi cười hùa theo, nói: "Đại ca quỷ sai đúng là cực khổ. Người nhà tôi đều là người biết điều cả, chắc chắn sẽ chào hỏi hai vị đại ca tử tế."
"Ừ!" Hai tên quỷ sai gật đầu, tiếp tục đưa tôi đi về phía thôn Ma Câu. Đến dương gian, tôi lập tức cảm nhận được thời gian đã thay đổi. Từ lúc chúng tôi rời khỏi âm gian, giờ chắc cũng đã đến giờ tí.
Tính theo tốc độ của chúng tôi lúc này, chắc là nửa canh giờ nữa sẽ tới thôn Ma Câu. Trên đường đi, tôi luôn cố gắng lấy lòng quỷ sai, cũng cố ý kéo dài thời gian cho người áp tiêu địa phủ.
Ước chừng bốn, năm mươi phút sau, cuối cùng chúng tôi cũng tới thôn Ma Câu. Trong thôn không một bóng người, chỗ nhà văn hóa thôn treo đầy vải trắng cùng với cờ chiêu hồn, nhìn qua là biết đang có tang sự.
Nhưng mà ngay phía bên phải cổng nhà văn hóa còn bày ra một đàn tế. Trên đàn tế có đặt vài bình rượu gạo, miệng bình rất nhỏ, chỉ vừa đủ để nhét quả trứng gà đã bóc vỏ.
Ở trung gian bày cơm cúng cùng với ít thịt sống. Mà bắt mắt nhất chính là mấy chồng tiền vàng mã. Mấy thứ này được chuẩn bị để hối lộ quỷ sai. Nhìn thấy mấy thứ đó, tôi cũng âm thầm thở phào.
Xem ra, người áp tiêu địa phủ đã kịp chạy về trước.
Hai quỷ sai nhìn thấy tế phẩm trên đàn tế, ánh mắt tức thì hiện ra nét tham lam, một tên không nhịn được mà nói với tôi: "Nể tình người nhà ngươi biết điều vậy, chúng ta sẽ cho ngươi thêm chút thời gian. Mau đi thăm người nhà ngươi đi. Mà đừng có chạy lung tung, một lát nữa ngươi còn phải đi theo chúng ta quay về đấy."
"Cảm ơn đại ca quỷ sai!" Tôi nói tiếng cảm ơn, sau đó bay ngay vào trong nhà văn hóa thôn. Nhưng nào ngờ, vừa bay vào trong, tôi mới nhận ra là mình đã biến thành một con bướm đêm.
Ban đầu tôi còn có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó đã nhớ tới lời nhắc nhở của ông thợ làm vàng mã, nói là tuần đầu tôi hồi hồn sẽ biến thành động vật, xem ra chuyện này là thật.
Tôi vừa nghĩ thấu xong, bên tai đã nghe thấy tiếng khóc tang to thái quá của Vương Lỗi: "Anh Cửu của tôi ơi, tại sao cậu lại bỏ Lỗi gia mà đi vậy hả? Cậu đi rồi, sau này Lỗi gia tôi phải làm sao đây? Cậu còn chưa cưới vợ, tuổi còn trẻ mà đã ra đi thế này. Cậu không làm người nhà cậu thất vọng, không làm Lỗi gia tôi thất vọng sao? Anh Cửu, anh mau về đi, một mình tôi không chịu đựng nổi đâu!"
Nghe thấy tiếng khóc tang quá giả của anh ta mà tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cái tên này khóc chán khóc chê rồi, thế quái nào lại bắt đầu hát luôn. Chết dở, nhà nào mà thuê tên này khóc mướn, chắc là người chết cùng phải nổi giận sống dậy mất.
Tôi thấy anh ta và Y Y đang quỳ trước linh đường của tôi. Không đúng, phải nói là Y Y thì đang quỳ, trên đầu quấn băng tang, còn cái tên Vương Lỗi kia thì ngồi khoanh chân, dải băng tang quấn trên đầu còn buộc một cái nơ bướm nữa.
Trông cái bộ dạng này của anh ta, có điểm nào giống như đang túc trực trước linh cữu của người chết không hả? Rõ ràng là tới tấu hài mới đúng.
Tôi không gọi bọn họ, thay vào đó, tôi nhìn chiếc quan tài băng ở bên phải linh đường. Thân xác tôi đang đặt bên trong, làn da vẫn giữ nguyên màu sắc như lúc còn sống chứ không hề trở nên xanh tái.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Vương Lỗi đã bao bọc thân xác của tôi bằng hơi thở của anh ta, không để cho thân xác tôi lạnh đi.
Mà trên đôi mắt tôi còn để hai đồng tiền xu, là một hào. Trong miệng tôi cũng nhét một đồng tiền xu, cũng là một hào. Đây là quy củ làm tang lễ của người xưa. Sau khi người chết, trước khi mang đi chôn cất, người chủ trì tang lễ sẽ đặt đồng tiền lên mắt người chết.
Tôi cũng có nghe qua giải thích cho quy củ này, theo hướng hài hước, thì nó có nghĩa là người chết thấy tiền sáng mắt, cũng để chỉ người nhà không muốn người thân chết đi, hy vọng người chết nhìn thấy đồng tiền mà bọn họ để trên mắt thì sẽ mở mắt tỉnh lại.
Nhưng điều khiến tôi nghẹn lời là, cái tên Vương Lỗi cũng thật là quá kiệt xỉ, chỉ để mỗi đồng tiền xu một hào. Cho dù là người bình thường mà có người thân qua đời, thông thường sẽ để miếng ngọc hoặc vàng vào miệng người chết, nói chung là thứ đáng giá.
Ngoài Vương Lỗi ra, nói thật là tôi không nghĩ ra được ai khác sẽ có đồng một hào trong túi cả.
Tôi đã định Vương Lỗi mấy câu, nhưng rồi lại nhận ra, tôi không thốt ra được tiếng nào. Chờ khi tôi bình tĩnh lại thì mới ý thức được, bây giờ tôi đang là một con bướm đêm, căn bản không phải trong trạng thái hồn phách.
Mà kỳ quái hơn là, tôi mới chỉ bay vào đây được một hai phút, bất giác có gì đó thôi thúc tôi bay tới chỗ chiếc quan tài bằng băng đá kia, giống như là thân xác tôi đang kêu gọi tôi, muốn tôi quay trở lại trong thân xác của mình.
Chỉ có điều, phía trên chiếc quan tài đang đặt một chiếc đèn chong. Chung quanh đèn bay đầy côn trung. Tôi đang là một con bướm đêm, bởi vậy khi nhìn thấy ánh lửa, cả người chỉ muốn bay tới ngay lập tức. Tôi hoàn toàn không thể khống chế được chính mình, tựa như đây đã là bản năng của cơ thể rồi.
Tôi sợ vô cùng, sợ bị ánh lửa của chiếc đèn đốt cháy thành tro, nhưng rồi miệng tôi lại không thể thốt ra thành lời, đến cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Còn Vương Lỗi thì trông như không hề nhận ra, vẫn đang ngồi bên vừa khóc vừa hát.
Tôi tức đến sắp nôn ra máu. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm y Y đột nhiên đứng lên, chắn lại chung quanh đèn chong. Nhưng mà chung quanh ngọn đèn có quá nhiều côn trùng, cô ấy cũng không biết đâu chính là tôi.
Tôi thấy cô ấy đã luống cuống tới sắp khóc, chỉ có thể giậm chân đứng đó. Nhưng qua chừng mười giây, hình như cô ấy đã nghĩ ra được cách gì đó, đồng thời chìa tay ra trước, nói nhỏ: "Anh Cửu, nếu như anh còn có ý thức, vậy anh hay bay tới tay em!"
Lâm Y Y nói xong, tôi bay ngay tới, đậu vào lòng bàn tay cô ấy. Lâm Y Y tức thì khum tay lại, khóc rấm rứt, nói: "Anh Cửu, em sẽ không để cho bọn họ mang anh đi đâu!"
Tiếp đó, tôi thấy Y Y lấy một cái bình đựng hồn ra, bỏ thẳng tôi vào trong. Lúc trước ông thợ làm vàng mã định dùng vải kinh nguyệt để che giấu hồn phách của tôi, xem ra thời gian quá gấp gáp nên bọn họ mới nghĩ tới việc dùng bình đựng hồn để giấu hồn phách tôi.
Giấu tôi xong rồi, Lâm Y Y lại tiếp tục quỳ trước linh vị của tôi. Ngoài tiếng khóc đầy giả trân của Vương Lỗi ra, trong phòng đã không còn tiếng động gì khác.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi bỗng nghe thấy tiếng gà trống gáy. Hai tên quỷ sai đã uống say bí tỉ, song vẫn nhớ tới chuyện phải mang tôi về lại âm tào địa phủ, cho nên đã cất tiếng gọi hồn từ ngoài cổng: "Lý Sơ Cửu, đến giờ rồi, mau theo chúng ta trở về thôi."
Nghe thấy tiếng gọi, tôi không khỏi sợ hãi. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy mái ngói của nhà văn hóa thôn bị xốc lên, tiếp đó một người giấy từ từ rơi xuống.
Người giấy trông giống tôi như đúc, trên mặt còn viết ngày sinh tháng đẻ và tên của tôi, ngay cả mắt cũng đã vẽ xong. Người giấy này vừa rơi xuống đất, tức thì bước thẳng đi ra ngoài cổng nhà văn hóa.
Động tác của nó rất cứng ngắc, không khác gì người máy. Nó vừa đi tới cổng, hai quỷ sai đã chạy tới. Lúc này, hai quỷ sai đã uống say bí tỉ, bước đi loạng choạng, càng chớ nói tới việc nhận ra nó là người giấy. Cả hai loạng choạng vài cái, một tên cố dụi mắt, sau đó vung xích câu hồn trong tay, mang luôn người giấy đi.
Bọn họ vừa đi khuất, ông thợ làm vàng mã nhảy ngay từ trên nóc nhà xuống, gọi Vương Lỗi: "Lỗi gia, nhất định phải đánh tan người giấy, giết người diệt khẩu, để bọn họ không tìm ra được bất kỳ manh mối gì đấy. Hai quỷ sai này làm hỏng việc, lúc quay về chắc chắn sẽ không dám nói. Mỗi ngày dưới địa phủ đều có người hồi hồn, thiếu mất một cái bọn họ cũng không biết được đâu. Nhưng nhớ là đừng động vào quỷ sai, chỉ cần người giấy tan biến, chuyện này coi như xong."
"Yên tâm, cứ giao cho Lỗi gia. Khóc suốt cả đêm, ông đây sắp thành người câm luôn rồi." Vương Lỗi lẩm bẩm một cậu, sau đó liền đuổi theo quỷ sai.
Vương Lỗi đi rồi, ông thợ làm vàng mã lại quay sang nói với Y Y: "Cô Y Y, trời sắp sáng rồi, mau đặt con bướm đêm đó vào người Sơ Cửu. Con bướm đêm đó chính là ba hồn bảy vía của cậu ta. Chờ khi nó chui vào trong cơ thể Sơ Cửu rồi, vậy là cậu ta có thể che giấu tai mắt của địa phủ để sống lại. Tôi sẽ đi dọn sạch sẽ đồ tang lễ, không thể để người khác hoài nghi được."
"Vâng!" Y Y đáp một tiếng, sau đó lấy bình đựng hồn ra, nói với giọng kích động: "Anh Cửu, anh về nhà rồi."
Vừa nói dứt lời, cô ấy đẩy ngay nắp chiếc quan tài bằng băng ra.
Nhưng nào ngờ, ngay lúc Y Y vừa đẩy mở nắp chiếc quan tài, đột nhiên có một người áo đen nhảy từ trên nóc nhà xuống. Y Y căn bản không kịp phản ứng thì đã bị người áo đen đó đánh cho một chưởng vào lưng.
"Hự!" Y Y đập thẳng người vào chiếc quan tài, miệng cũng hộc ra máu. Bình đựng hồn trong tay cô ấy rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.
Đã không còn bình đựng hồn ràng buộc, tôi bay tán loạn chung bay. Gần như là cùng lúc đó, tiếng gà trống gáy lại vang lên. Tiếp theo đó, một luồng ánh sáng rọi thẳng xuống qua lỗ hổng trên nóc nhà.
Nhìn thấy cảnh đó, Y Y luống cuống, cũng chẳng thèm để ý tới người áo đen sau lưng mình, cứ thế chạy tới định bắt lấy tôi, đồng thời sốt sắng gọi tôi: "Anh Cửu, trở về, mau trở về trong thân xác của anh đi. Nếu anh không quay lại thì sẽ không còn cơ hội nữa..."
"Ha hả!" Người áo đen kia cũng cười gằn một tiếng, nói đầy lạnh lùng, là giọng của phụ nữ: "Lúc này đây, ta phải khiến cho Lý Sơ Cửu chết không có chỗ chôn."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận