Tôi từng nghĩ rằng lão tổ Diệp gia sẽ âm thầm giành lấy Đạo môn, cũng từng nghĩ rằng bộ phận Đặc Biệt sẽ phò trợ thế lực khác để đối phó với tôi, bởi vì trong mắt họ không có hai chữ "nghĩa tình", chỉ có giá trị lợi dụng.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng họ sẽ dùng phương thức này để đối phó với tôi. Lý Sơ Cửu này tự hỏi bản thân chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Đạo môn, thậm chí mấy lần từng suýt mất mạng vì Đạo môn.
Tôi chưa từng oán thán nửa lời về tất cả những điều này! Bởi vì các sư phụ đã nói với tôi rằng, người tu đạo, dốc cả đời vì nó, diệt trừ tà ác, trói buộc ma quỷ! Dùng cả đời để tìm tòi, thăm dò, hỏi đạo, cầu đạo, chinh phục đạo!
Nói cách khác đơn giản hơn, sống là người của Đạo môn, chết làm ma của đạo môn, không oán trách, không hối hận.
Nhưng tôi dùng mười năm ròng rã để đánh bại Linh tộc, thống nhất Đạo môn phía Nam, dùng tính mạng để đổi lấy sự bình an cho Đạo môn. Mà bây giờ họ chỉ nghĩ xem làm thế nào để loại bỏ tôi, sỉ nhục cha mẹ tôi.
Người khác mắng tôi là đồ con hoang cũng không sao, nhưng họ không có tư cách mắng tôi, bởi vì Lý Sơ Cửu này không làm gì có lỗi với họ!
Cảm giác uất ức và phẫn nộ ấy, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng nổi, cơn tức dội vào lòng làm tôi phun ra một búng máu. Hai mắt tối sầm, chân mềm nhũn ra, tôi lập tức ngã người xuống đất.
"Anh Cửu!" A Cẩu lập tức ôm lấy tôi, nghiến sít hai hàm răng mà chửi: "Mẹ kiếp thứ thế đạo độc ác, đám chó má vong ân bội nghĩa này! Tần A Cẩu xin thề, mãi mãi ở bên cạnh anh Cửu, giết hết đám súc sinh vong ân bội nghĩa này!"
Lúc này đây, cơ thể tôi bị như rút cạn, trên người không còn chút sức lực nào, giống như chết rồi vậy, cười một cái cũng thấy mệt mỏi.
A Cẩu và Dương lão thất đỡ tôi, đặt tôi nằm xuống giường. Tôi đờ đẫn nhìn lên trần nhà, ngờ nghệch cười...
Từ khi đối đầu với Chu Bát Tự, đến bác Diệp, rồi đến Linh tộc sau này, tôi chưa từng thấy rầu rĩ như thế này; nhưng bây giờ thái độ phản bội của Đạo môn như cắm một nhát dao vào tim tôi, đau đến mức nghẹt thở.
Trong khoảnh khắc này, tôi chỉ thấy mệt rã rời, không phải cảm giác mệt mỏi từ cơ thể, mà là cảm giác mệt mỏi từ một vực sâu vô tận trong nội tâm. Tôi cảm thấy mí mắt mình rất nặng, sau khi nhắm vào, chẳng khác nào lúc trời tối.
Tôi quá mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát. Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, tôi thực sự chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Sau khi thiếp đi, tôi liên tục nằm mơ thấy ác mộng, lão tổ Diệp gia, bà ba Hoàng, những thế lực của bộ phận Đặc Biệt, không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Những gương mặt xuất hiện trong giấc mơ này khiến tôi thấy sợ hãi...
Mơ mơ màng màng ngủ suốt cả buổi chiều, đợi đến khi tôi mở mắt ra thì trời cũng tối rồi.
Dương lão thất ngồi bên cạnh giường, không ngừng lau mồ hôi cho tôi. Thấy tôi tỉnh lại, anh ta kích động hô ầm lên: "A Cẩu, mau qua đây, anh Cửu tỉnh rồi!"
Lúc này A Cẩu đang chuẩn bị đồ ăn cho tôi, nghe thấy Dương lão thất nói tôi đã tỉnh dậy, anh ta lập tức bỏ công việc trong tay xuống, chạy tới hỏi thăm tôi: "Anh Cửu, thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"
Tôi cười cười rồi ngồi dậy: "Tôi không sao, các anh vất vả rồi!"
"Anh Cửu, nghe anh nói gì kìa, còn khách sáo với chúng tôi nữa chứ." Dương lão thất cười hề hề: "Anh Cửu, mau ăn chút gì đi! Ăn no rồi chúng ta sẽ đi giết hết đám chó má bắt nạt người ta!"
"Được!" Tôi nặng nề đáp lại một tiếng, nhưng khi ăn cơm không hề muốn ăn gì cả, đành gẩy gẩy vài miếng rồi bắt đầu uống rượu, hết ly này đến ly khác.
Uống liên tục vài chén Bao Cốc Thiêu, cảm xúc của tôi mới ổn định hơn. Trải qua bao nhiêu chuyện, tâm lý của tôi đã mạnh mẽ lắm rồi, chút đả kích này không thể khiến tôi suy sụp được.
Tôi đã không còn hi vọng gì với Đạo môn, cũng không muốn tranh giành gì với họ nữa. Tôi chỉ muốn cứu cha mẹ tôi ra, đây là việc tôi muốn làm nhất ở thời điểm hiện tại.
Tôi hỏi Dương lão thất: "Lão thất, những đệ tử của Huyền Chân giáo và phái Phù Lục đâu rồi? Bây giờ họ thế nào?"
Thực ra tôi muốn hỏi họ có đi theo lão tổ Diệp gia không, nhưng không dám hỏi thẳng, dù sao thì Huyền Chân giáo cũng là tâm huyết của tôi, tôi sợ mình không chịu nổi.
Nghe tôi hỏi như thế, Dương lão thất cũng đặt bát đũa xuống, biểu cảm trên mặt khá bình tĩnh: "Anh Cửu, Huyền Chân giáo có tổng cộng gần năm mươi đệ tử, ngoài mười mấy đệ tử nòng cốt ra số còn lại đã đi theo lão tổ Diệp gia cả rồi! Phái Phù Lục cũng gần giống vậy, ngoài khoảng mười đệ tử nòng cốt do anh Long dẫn dắt thì những người vừa nhập môn khác cũng quy thuận lão tổ Diệp gai!"
"Phù!" Nghe được đáp án này, lòng tôi mới âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy được an ủi vì không phải tất cả đệ tử Huyền Chân giáo đều là kẻ tham sống sợ hết, vẫn còn những người cứng cỏi!
Tôi hỏi Dương lão thất: "Thế bây giờ họ thế nào rồi? Có phải cũng gặp phải thủ đoạn tàn độc của lão tổ Diệp gia?"
"Anh Cửu, yên tâm đi, họ rất ổn, chỉ bị giam cầm thôi, cùng lắm chỉ chịu một chút khổ cực về mặt thể xác, vẫn còn giữ được mạng!" Dương lão thất trấn an tôi: "Lần này không phải lão tổ Diệp gia một mình chơi lớn, tất cả thế lực Đạo môn tập trung vào một chỗ rồi, có thêm một số nhánh Đạo môn ở phương Bắc, họ sẽ chế ngự lẫn nhau. Lão tổ Diệp gia chỉ mượn cớ về thân thế của anh để Đạo môn đối phó với cậu mà thôi, lão ta chưa dám giết những đệ tử đi theo cậu đâu. Chí ít hiện giờ lão tổ Diệp gia không dám ra tay, nếu lão ta ra tay, người của Đạo môn sẽ nhìn lão ta bằng ánh mắt khác!"
"Ừm. Bất kể thế nào, chỉ cần họ còn sống là tốt nhất. Họ bằng lòng đi theo tôi, tôi cũng phải dốc hết sức mình để bảo vệ họ!" Tôi gật gật đầu rồi hỏi: "À phải rồi, anh Mạnh và các anh em thôn Tiểu Nghĩa thì sao?"
"Anh Cửu chớ lo lắng, tôi đã thông báo trước với họ rồi! Lão tổ Diệp gia biết được tầm quan trọng của họ đối với cậu, e rằng cũng sẽ ra tay với họ. Thế nhưng, chắc hẳn anh Mạnh đã dẫn các thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa trốn vào rừng sâu rồi. Lão tổ Diệp gia muốn tìm được họ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai đâu!"
"Ôi!" Tôi thở dài một tiếng, cười khổ bất lực: "Tôi có lỗi với anh Mạnh, có lỗi với các anh em thầy phép ở thôn Tiểu Nghĩa. Vì tôi mà họ phải lên núi trốn tránh mấy lần liền. Những ngày tháng này biết đến bao giờ mới chấm dứt?"
"À phải rồi, anh Cửu!" Lúc này dường như Dương lão thất lại nhớ ra điều gì đó, anh ta nhíu mày nói: "Tôi nghe nói hình như lão tổ Diệp gia âm thầm liên lạc với người của Âm Dương đạo Nhật Bản!"
"Sao cơ?" Nghe đến chuyện này, hiển nhiên A Cẩu rất phẫn nộ: "Từ trước đến nay Đạo môn của Hoa Hạ và Âm Dương đạo của Nhật Bản như nước với lửa, làm sao mà câu kết với nhau được? Âm Dương đạo giết bao nhiêu người tu đạo của Hoa Hạ, đây là sự sỉ nhục và thiếu tôn trọng dành cho các tiền bối của Đạo môn! Rốt cuộc đám súc sinh này muốn làm gì?"
Nghe thấy thông tin này, lòng tôi cũng rất phẫn nộ. Tôi không nói gì cả, chỉ nhìn Dương lão thất, muốn biết tại sao lại như vậy?
Dương lão thất cắn răng, giải thích rằng: "Anh Cửu, chuyện này chủ yếu do bộ phận Đặc Biệt quyết định. Họ làm như vậy vì muốn Đạo môn của hai phương Nam - Bắc liên hệ với nhau, thống nhất Đạo môn Nam - Bắc! Mà người của bộ phận Đặc Biệt biết rõ rằng họ không khống chế được anh Cửu, thế nên mới chọn lão tổ Diệp gia thay anh Cửu, cũng chính bộ phận Đặc Biệt đề xướng "thống nhất Nam - Bắc", để các thế lực chủ yếu của Đạo môn Hoa Hạ tập hợp lại với nhau! Về chuyện của Âm Dương Đạo, lão tổ Diệp gia giải thích như thế này. Âm Dương đạo và Đạo môn Hoa Hạ trước kia vẫn luôn như nước với lửa, nhưng bây giờ mọi người bình an vô sự, có thể biến can qua thành tơ lụa, cũng có thể giao lưu với nhau!"
Nghe Dương lão thất nói vậy, tôi đợt nhiên nhớ tới lời dặn của Diệp Thiếu Khanh trước kia. Hắn ta từng nói với tôi rằng, cho dù tôi đánh bại Linh tộc, sau này cũng phải đối diện với mối quan hệ giữa mẹ tôi và Đạo môn.
Mẹ tôi là thánh nữ của Linh tộc, giữ địa vị rất cao tại Linh tộc, chẳng trách có người ngứa mắt với tôi, muốn dùng điều này để đối phó tôi.
Ban đầu tôi không hề để tâm, đến tận bây giờ, tôi mới bắt đầu khâm phục Diệp Thiếu Khanh từ tận đáy lòng. Tầm nhìn xa trông rộng của hắn thực sự khiến tôi khâm phục.
Làm sao tôi có thể ngờ rằng, đây chính là cái cớ để họ đối phó với tôi.
Mà bộ phận Đặc Biệt không thể khống chế được tôi, chắc chắn sẽ loại bỏ tôi. Họ chỉ cần một con rối ngoan ngoãn nghe theo mọi sắp xếp của họ! Thật nực cười là bây giờ tất cả đều muốn đối phó với tôi, ngoại trừ người của phái Luyện Đan.
Thấy tôi sững người không nói gì, A Cẩu tinh tế hỏi tôi một câu: "Anh Cửu, cậu dự tính thế nào?"
Tôi cười cười: "Họ dùng cha mẹ tôi để uy hiếp tôi, tôi nhất định phải đi gặp họ! Và cả những người đi theo tôi nữa, tôi cũng phải cho họ một lời giải thích. Cho dù tôi không thể sống sót trở về, cũng phải giúp họ sống tiếp một cách an toàn!"
Ý tứ của câu nói này rất rõ ràng, A Cẩu mỉm cười thư thái nhưng ánh mắt rất kiên định: "Anh Cửu, tôi đi cùng cậu!"
"Anh Cửu, còn cả tôi nữa!" Dương lão thất cũng bày tỏ thái độ.
Thực ra tôi đã có dự định từ trước đó rồi, bèn mỉm cười lắc lắc đầu: "Lão thất, anh không thể đi được, chuyện này không còn gì để thương lượng! Tôi có nhiệm vụ khác quan trọng hơn giao cho anh..."
Tuy rằng rất không muốn, nhưng Dương lão thất biết rõ tính cách tôi nên cũng không cố chấp, mà cắn răng gật gật đầu, nói: "Anh Cửu, cậu cứ nói đi! Mạng của tôi được cậu ban cho, cậu bảo tôi làm gì, Dương lão thất tuyệt đối không nhíu mày lấy một cái!"
"Ừm." Tôi cười cười rồi dặn: "Lão thất, nếu nghe được thông tin tôi chết rồi, anh hãy rời khỏi nơi này ngay, sau đó tới phương Bắc thông báo cho Tử Long, tới Côn Lôn Tây Vực thông báo cho Lỗi gia, anh phải nói với họ rằng đừng báo thù giúp tôi! Nếu họ thực sự coi tôi như anh em thì giúp tôi tìm người vợ Lâm Y Y, dẫn theo các anh em thầy phép ở thôn Tiểu Nghĩa, tìm một nơi an toàn để trốn đi, tiếp tục sống cho tốt!"
Khi nói ra câu này, trên gương mặt tôi vẫn là nụ cười, vừa giải thoát, vừa thoải mái...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận