Tôi không thể nào nhìn nhầm được, cảnh tượng trước mắt nào còn là bên trong ngôi nhà nữa, rõ ràng đây là đầu thôn Ma Câu của tôi. Cây đa cổ thụ ở đầu thôn, cả tảng đá dưới gốc đa nữa, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, đây là nơi tôi đã sinh ra và sống đến năm mười tuổi, tôi không thể nào nhận nhầm được.
Hơn nữa, thôn Ma Câu vẫn giống như ngày xưa, chẳng hề thay đổi, xung quanh vẫn bị sương mù ma bao trùm, trăm quỷ vây thôn, không một ai trong thôn có thể rời khỏi. Đây là sự tra tấn của tôn chủ Linh tộc đối với thôn Ma Câu, người sống chỉ có thể vào chứ không thể ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn cây đa, bên trên đó vẫn còn đang đặt một cỗ quan tài bằng gỗ. Người nằm bên trong quan tài không phải ai khác mà chính là ông nội của tôi.
Năm đó, ông nội muốn bảo vệ thôn Ma Câu khỏi cảnh bị trăm quỷ xâm hại mà bố trí đại trận ở trong thôn với sư phụ Tiêu Dao Tử. Nhưng sau cùng trận pháp lại bị phá vỡ, ông nội đã dùng chính bản thân mình để làm mắt trận, không cho trăm quỷ bước vào thôn nửa bước.
Nhưng chuyện này là sao? Tại sao mới chớp mắt mà tôi đã dịch chuyển từ làng chài đến thôn Ma Câu của tôi rồi?
Không đúng, đây nhất định là ảo giác, là ảo giác mà đám người Vu Giáo kia sắp đặt.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng niệm chú tĩnh tâm. Nhưng niệm chú xong mở mắt ra, phía trước mặt tôi vẫn là thôn Ma Câu chứ không phải là làng chài.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Tôi càng thêm nghi ngờ, bèn lấy một tờ bùa ra để nhờ nó mở đường. Tay tôi vẩy nhẹ, lá bùa bốc cháy.
Nhưng còn chưa cháy được mấy giây, lá bùa đã bị dập tắt ngay lập tức. Cho dù tôi đã dùng dương hỏa trên vai cũng không thể đốt cháy được lá bùa lại một lần nữa.
Tôi chưa từng gặp phải chuyện nào kì lạ như thế này, đưa mắt nhìn xung quanh cũng không thấy Tử Long và Mạnh Doanh đâu.
Tôi hốt thoảng hô lên: "Tử Long, anh Mạnh, hai người ở đâu?"
"Sơ Cửu, cháu về rồi ư? Sơ Cửu của bà, cháu về thật rồi! Bà nội nhớ cháu quá!" Đúng lúc này, giọng của bà nội tôi bỗng vang lên bên trong thôn.
Nghe thấy giọng bà nội, tôi không khỏi rùng mình. Tôi vội vàng nhìn vào trong thôn, thấy bà nội đang ôm theo đầu của mình bay lướt về phía tôi.
Bà nội muốn ôm tôi, nhưng dường như bà không thể rời khỏi thôn, một tay bà ôm đầu, một tay còn lại cứ vẫy tôi không ngừng, "Sơ Cửu, mau qua đây cho bà nhìn cái xem nào, bà nhớ cháu quá!"
"Thằng con hoang kia, giờ mày mới chịu về à? Mau cút đi, ở đây không ai chào đón mày đâu." Tiếng bà nội vừa dứt, giọng nói đầy lạnh lùng của cha tôi lại vang lên.
Tôi nhìn theo hướng của tiếng nói, cha tôi đang bay ngay sau lưng bà nội, vẫn trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận như trước.
Sự xuất hiện của họ khiến tôi không khỏi hoang mang. Chuyện này là sao? Bà nội và cha tôi đều đã chết rồi, sao tôi vẫn còn có thể nhìn thấy họ?
"Bà nội, chuyện này là thế nào? Sao cháu lại xuất hiện ở thôn Ma Câu? Cháu nhớ cháu còn chưa quay lại mà?" Tôi không nghĩ ra, bèn hỏi bà nội.
"Sơ Cửu, cháu bị ngốc à? Cháu có thể nhìn thấy bà, là bởi vì cháu đã chết rồi, cháu không còn là người sống nữa!" Dáng vẻ và ngữ điệu dè bỉu đó của bà nội giống hệt như trong kí ức của tôi.
"Sao cơ? Cháu chết rồi ư?!" Tôi hoảng hốt, lắc đầu liên tục: "Mới nãy cháu vẫn còn bình thường mà, sao vào trong làng chài đó lại chết rồi? Chẳng lẽ căn nhà kia lại tà ác đến thế, chỉ cần bước vào sẽ chết ngay lập tức?"
"Sơ Cửu, mau quay về đây với bà. Đợi đến lúc ông nội cháu mất, cả nhà chúng ta đều có thể đoàn tụ một lần nữa. Còn cái ả đàn bà đê tiện, không biết liêm sỉ kia, cứ để cho ả cút càng xa càng tốt..."
Thật quá, dáng vẻ chì chiết không phân rõ phải trái hiện giờ của bà nội giống y đúc hồi còn sống. Cảnh tượng này tuyệt đối không phải ảo giác, đây là thật.
Nhưng nếu đây là thật, vậy có nghĩa là tôi đã chết rồi sao?
"Sơ Cửu, mau quay lại đây, bà nhớ cháu quá. Cháu ngoan của bà, mấy năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi, mau lại đây để bà ôm cái nào!" Bà nội không ngừng gọi, cứ vẫy tay với tôi liên tục.
Trong khoảnh khắc này, tôi bỗng có cảm giác như được quay trở lại thời còn thơ bé. Người nhà tôi vẫn chưa hề rời khỏi nhân thế, họ vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Tôi nhớ họ, quá trình trưởng thành của tôi thật sự đã quá cơ cực.
"Dạ, bà nội, cháu đã về rồi đây!" Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại từ từ bước về phía bà nội.
Nhưng vừa bước đến đầu thôn, từ trên cây đa vang lên một âm thanh như chuông rền, "Sơ Cửu, đây là ảo thuật! Nếu như cháu bước vào là sẽ không bước ra được nữa. Nhắm mắt lại, quay người rời đi, bất kể có ai gọi cháu cũng không được đáp lại, cũng không được quay đầu!"
"Ông nội? Là tiếng của ông nội!" Tôi giật mình, vội vàng nhìn lên trên cây đa cổ thụ, la lên: "Ông nội, là ông sao? Ông vẫn còn sống, Sơ Cửu về thăm ông đây."
Nhưng quái lạ, mặc cho tôi có kêu gào đến mức nào, trên cây đa cũng chẳng còn âm thanh nào vọng xuống nữa.
"Sơ Cửu, mau quay lại, bà nội nhớ cháu..."
"Thằng con hoang kia, mau cút về đây, không tao đánh chết mày!"
Ngay lúc tôi còn đang hoang mang, tiếng của cha và bà nội lại vang lên lần nữa. Đây không phải là thật, tôi vẫn còn chưa chết, tất cả chỉ là ảo thuật mà thôi.
Nghĩ vậy, tôi mới nhìn về phía họ, nói: "Bà nội, cha, hai người đều đã chết rồi, mau đi đầu thai thôi!"
Sau khi nói xong tôi cũng không để ý đến họ nữa, xoay người đi ra ngoài. Tôi vừa đi vừa nhắm mắt, nhưng ngay sau đó đã lại có tiếng họ gọi tôi từ sau lưng.
Tôi nhớ tới lời ông nội nhắc nhở, không quay đầu, cũng không đáp lại, cứ thế nhắm mắt lầm lũi bước đi.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, phía trước tôi đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ: "Khá lắm, có thể thoát ra khỏi ảo thuật của ta cơ đấy!"
Nghe thấy âm thanh này, tôi vội mở mắt ra. Cảnh tượng xung quanh tôi lại thay đổi, không còn là đầu thôn Ma Câu mà vẫn là căn nhà vừa nãy chúng tôi bước vào.
Đứng trước mặt tôi là một cô gái mặc áo kimono, ngũ quan cân đối, có nét thanh thuần, tuổi chừng đôi mươi, da rất trắng, vóc dáng mảnh mai, trong tay cầm một cây quạt xếp, cô ta đang cười nhìn tôi.
Nhìn thấy cô ta, tôi lập tức cảnh giác, lạnh lùng nói: "Cô không phải người của Vu Giáo, cô là người Nhật. Không ngờ người Nhật cũng cấu kết với người Vu Giáo, mau thả bạn tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"
"Cậu hung dữ vậy làm gì?" Nào ngờ, cô ta lại trừng tôi một cái, "Không sai, tôi là Âm Dương Sư của Nhật Bản, tên là Thạch Minh Thánh Hàm! Mà cậu đừng có mà ăn nói bừa bãi nhé, tôi không hề cấu kết với họ. Nói thẳng ra, tôi cũng rất ghét họ, suốt ngày tiếp xúc với người chết và tà vật, nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu rồi. Nhưng Vu Giáo bọn họ muốn công kích Đạo môn Hoa Hạ các cậu, không chỉ có người Nhật chúng tôi mà còn có cả các pháp sư của các nước khác đều đến tham dự. Bọn họ liên thủ chính là để giết chết Đạo sĩ Hoa Hạ các cậu đó!"
Vốn tôi còn có chút oán khí với cô ta, nhưng nghe cô ta nói vậy, bỗng dưng tôi lại không hận nổi.
Thấy tôi không nói gì, Thạch Minh Thánh Hàm lại lên tiếng, "Tính ra cậu cũng chẳng lợi hại mấy, là do tôi không tính đến chuyện ông nội cậu còn chưa chết, nếu không cậu đã chẳng thể thoát khỏi ảo thuật của tôi rồi."
Tôi không để ý đến cô ta, nói thẳng thừng: "Thả bạn của tôi ra, đừng ép tôi phải ra tay với cô!"
"Cậu hung dữ thế là không tìm được bạn gái đâu!" Thạch Minh Thánh Hàm bĩu môi.
"Há..." Tôi ngẩn người, còn cô ta thì bật cười, "Lý Sơ Cửu, đám các cậu thật thú vị, đùa vui phết. Tôi đồng ý với cậu, tôi sẽ thả bạn bè của cậu ra. Hi vọng các cậu có thể sống sót rời khỏi làng chài này, chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp mặt, vì người Hoa Hạ các cậu có thứ đồ mà Âm Dương Sư chúng tôi đang tìm kiếm! Phải rồi, tốt bụng nhắc nhở cậu một câu. Tôi chỉ phụ trách bày trận ở cửa ải thứ ba thôi, và cũng là theo lễ số tam thỉnh tam giáo. Bước ra khỏi căn phòng này, các cậu sẽ gặp phải tất cả các pháp sư còn lại. Chúc các cậu may mắn, tạm biệt!"
Thạch Minh Thánh Hàm nói rất nhanh, tiếng Trung của cô ta giỏi đến nỗi, khiến tôi quên mất cô ta là người Nhật Bản. Mà đến khi tôi hồi hồn, cô ta đã chạy ra ngoài từ chỗ cửa sau rồi.
Tôi nhìn về hướng cô ta biến mất, Tử Long bỗng cất giọng từ phía sau lưng tôi: "Sơ Cửu, nãy anh thấy mình quay về Miêu Vương quan, sư phụ vẫn còn sống!"
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tử Long và Mạnh Doanh đều đã xuất hiện. Trông họ có vẻ không sao cả, tôi bèn kể chuyện trúng phải ảo thuật và chuyện gặp phải Thạch Minh Thánh Hàm cho họ nghe.
Sau khi nghe xong, Tử Long nghiến răng nói: "Không ngờ, ngay cả Âm Dương Sư cũng đến rồi! Âm Dương Sư lệ thuộc vào chính phủ, trước giờ vẫn luôn muốn tiêu diệt nước chúng ta cũng như tìm kiếm long mạch! Họ muốn chặt đứt long mạch, hủy vận số của quốc gia chúng ta. Lần này họ tới, e là cũng vì hung khí Hắc Long."
"Chẳng riêng gì Nhật Bản, tất cả pháp sư của khu vực này đều đến rồi! Trong cuộc đấu pháp năm đó, chỉ có người Vu Giáo tới. Lần này không ngờ lại là tất cả! Có điều, mặc kệ bên họ có bao nhiêu người, tà thuật khủng bố đến đâu, nếu họ dám tới, vậy nhất định không thể để cho họ sống sót quay về!" Tôi gằn từng tiếng, cổ vũ hai người họ.
Năm đó có hơn trăm cao thủ Đạo môn, mà hiện giờ chỉ còn lại ba người chúng tôi. Chúng tôi không dám nghĩ đến kết cục, chỉ có thể quyết liều mạng với nó, quyết không chịu thua!
Sau khi đã bình tĩnh lại, chúng tôi mới bước ra khỏi căn nhà. Vừa bước ra ngoài, toàn bộ đèn của làng chài đều đồng loạt sáng lên.
Mà hiện tại phía đầu làng đang đứng chật ních toàn người là người!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận