Nhìn cảnh tượng này tôi cảm thấy quá quen thuộc, Vương Lỗi đã dùng cảnh này hù doạ không ít người, đến ngay cả tôn chủ Linh tộc cũng bị anh ta dọa cho phát sợ.
Hình như tôi cũng đã quen nên nghĩ ngay tới việc Vương Lỗi sẽ bừng bừng khí thế nói anh ta là lôi phong.
Quả nhiên, Vương Lỗi đứng thẳng lưng như thể sắp nói một chuyện rất quan trọng, anh ta đanh giọng:
"Ngươi nghe cho rõ, ông đây đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là người nối nghiệp của chủ nghĩa cộng sản!"
Anh ta vừa nói ra cái tên đó, tôi suýt nữa tắt thở, trước đây còn nói là người đại diện của lôi phong, sao mới nửa tháng không gặp mà đã trở thành người nối nghiệp của chủ nghĩa cộng sản rồi.
Đại tư tế không ngốc, đương nhiên biết hàm ý của câu nói này, và cũng biết bản thân bị Vương Lỗi trêu chọc, hắn tức giận tới mức run rẩy, suýt nữa thì ói ra máu.
Nhưng Vương Lỗi vẫn tiếp tục:
"Ngươi nói chúng ta là người Hán hèn mọn, ông nói cho ngươi biết, nếu không có chủ nghĩa cộng sản thì các người cũng sẽ không có cuộc sống yên ổn như hiện tại đâu! Tên khốn như ngươi không làm người tốt lại cứ muốn làm người xấu. Quốc gia đối tốt với ngươi như vậy, ngươi không biết ơn còn vu oan, hủy hoại Tổ quốc! Hôm nay ngươi gặp phải Lỗi gia ta, ta sẽ dạy ngươi biết thế nào là biết ơn!"
Lời của Vương Lỗi nói ra cũng chính là tiếng lòng của tôi. Người Miêu của cửu động thập trại sống ẩn cư ngàn năm ở trong thập vạn đại sơn, không chịu tiếp xúc, giao lưu với chúng tôi, mặc dù không tranh giành với thế giới nhưng vì sự xuất hiện của một kẻ như đại tư tế đã không ngừng khiêu khích thù hận giữa các dân tộc.
Loại người này, đáng chết!
Lần này Vương Lỗi cũng không hề đợi đại tư tế nữa mà ra tay trước. Khi Vương Lỗi lao về phía đại tư tế, căn bản không nhìn thấy rõ thân hình của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy ảo ảnh của con rồng nhỏ phía sau lưng.
Trải qua màn giao đấu vừa rồi, đại tư tế sinh ra sợ hãi Vương Lỗi nên có bao nhiêu chiêu trò đều thi triển hết. Có Vương Lỗi ra tay, tôi có cơ hội thở một chút.
Lúc này tôi đã có thể sử dụng chân khí Huyền Chân, dù có phải đấu với đại tư tế thì hắn cũng không phải là đối thủ của tôi. Hiện tại có Vương Lỗi ra tay, hắn ta nhất định sẽ chết.
Nhưng sau chừng mười hiệp giao đấu, tôi phát hiện tình hình không giống mình tưởng tượng! Tên đại tư tế đã chặn được thế tấn công của Vương Lỗi, chỉ là hơi ở thế hạ phong một chút chứ không hề có dấu hiệu bị đánh bại.
Tôi tưởng Vương Lỗi cố ý trêu đùa hắn, đợi chơi đủ mới ra tay thu dọn nhưng sau khi quan sát trận đấu của họ một lúc, tôi phát hiện thế tấn công của Vương Lỗi vẫn mạnh nhưng hình như đại tư tế cũng dần trở nên mạnh hơn.
Khi phát giác ra được đầu mối tôi lập tức nhớ tới chiếc nhẫn tà ác trên ngón tay cái của hắn. Vừa rồi hắn mượn sức mạnh đen tối của chiếc nhân hút tinh nguyên của Lạc Hoa động nữ, lại nuốt trái tim cô ấy nên có lẽ đã khiến sức mạnh tà ác bên trong chiếc nhẫn kia hồi phục.
Trước đây, khi tôi đánh nhau với hắn, tôi đã phát hiện ra, sức mạnh bên trong chiếc nhẫn đó không phải luôn tràn đầy mà cũng sẽ bị tiêu hao hết.
Chính vì ở thời điểm cuối cùng sức mạnh của chiếc nhẫn đó trở nên yếu đi nên hắn mới không giết chết được tôi. Như vậy, nhất định đại tư tế đã mượn sức mạnh của chiếc nhẫn đó mới có thể chống đỡ lại được Vương Lỗi.
Khi tôi vừa nghĩ tới đây thì Vương Lỗi liền đẩy mạnh một chưởng về phía đại tư tế. Hắn ta lảo đảo lùi về phía sau vài bước mới dừng lại. Có thể nhận ra, khuôn mặt đại tư tế càng lúc càng nhợt nhạt, hình như đã trở nên yếu đi! Ngược lại nhìn Vương Lỗi nhẹ nhàng như mây gió, không hề có dáng vẻ yếu đi chút nào.
Vương Lỗi không vội tấn công. Đương nhiên đại tư tế cũng không dám chủ động công kích, Vương Lỗi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ở ngón tay hắn một lúc mới mở miệng:
"Chiếc nhẫn của ngươi có cất giấu một luồng sức mạnh tà ác, rất mạnh, cơ thể ngươi không thể điều khiển được nó, nói cho ta biết, là ai đã đưa cho ngươi?"
Với sự thông minh của Vương Lỗi, chắc chắn đã sớm đoán ra được nguyên nhân. Đây cũng chính là đáp án mà tôi luôn muốn biết, có người bên ngoài khiêu khích, hỗ trợ đại tư tế, đưa cho hắn nguồn sức mạnh tà ác này.
Nếu không, dù bùa Thần Châu của hắn có lợi hại đến mấy, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của tôi, chứ đừng nói tới việc chống lại Vương Lỗi.
Nhưng tôi không nghĩ ra được người khích bác hắn rốt cuộc là ai?
Khi Vương Lỗi hỏi đại tư tế, tôi cũng nhìn chằm chằm hắn. Nào ngờ, hắn lại nở một nụ cười quỷ dị, nói:
"Các ngươi vẫn chưa đủ tư cách để biết, dù hôm nay ngươi có giết chết ta thì người ấy cũng sẽ báo thù cho ta. Tới lúc đó, vong hồn của ta cũng sẽ sống lại theo người ấy. Chúng ta vẫn còn cơ hội gặp nhau, nhất định ta sẽ tận mắt chứng kiến các ngươi chết trong tay ngài. Bởi vì, không ai có thể ngăn cản được ngài! Ngài mới chính là chúa tể tam giới!"
"Dọa ông à? Lỗi gia ta không phải bị dọa mới lớn nổi đâu!"
Vương Lỗi hừ lạnh lùng, nhưng nhanh chóng quay về bộ dạng cười hì hì, nói:
"Thành thật sẽ được nhận khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, Lỗi gia ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nói cho ta biết ai đã cho ngươi nguồn sức mạnh tà ác này ta sẽ tha cho ngươi! Lỗi gia ta nói là giữ lời, thế nào?"
"Ha ha..."
Đại tư tế cười lạnh, rõ ràng không tin Vương Lỗi:
"Trò lừa gạt vặt vãnh của ngươi không có tác dụng với ta! Dù có chết ta cũng sẽ không khai ra ngài. Các ngươi đều phải chết nhưng các ngươi chết đi sẽ không sống lại được, còn ta thì có thể! Ha ha..."
"Đợi đã, ngươi nói không đúng, để Lỗi gia ta gỡ ra giúp ngươi!"
Vương Lỗi cũng không vội, muốn vạch ra được kẻ đứng phía sau kia bèn nói:
"Ngươi nghĩ mà xem, lát nữa Lỗi gia ta giết chết ngươi, xẻo thịt cho chó ăn, sau đó rút hồn phách của ngươi ra từ từ xé nát, xé tới mức cặn cũng không còn! Vậy ngươi nói ta nghe, ngươi cảm thấy mình còn có thể sống lại được không? Đừng ngốc nữa, ngươi nào phải trẻ con, rốt cuộc kẻ đứng phía sau ngươi là ai?"
Lời nói của Vương Lỗi khiến đại tư tế sợ khiếp. Những gì anh ta nói là thật, nếu làm như thế thì đại tư tế sẽ bị hình thần câu diệt, đến ngay cả tư cách làm quỷ cũng không có.
Những người tu đạo chúng tôi có một điều cấm kỵ, đó là không được đánh tan hồn phách của người chết, trừ khi đó là ác quỷ. Hồn phách do Âm phủ quản, chúng tôi làm vậy sẽ gặp phải báo ứng.
Vương Lỗi nói vậy là để hù dọa đại tư tế, nhưng nghĩ lại, đến âm binh mà anh ta còn dám giết thì huống chi là hồn phách của đại tư tế!
Đại tư tế không nói gì, giống như đang do dự. Một lúc sau, hắn đột nhiên nghiến răng nói:
"Trước khi ta chưa biến thành quỷ hồn, ngươi không dám đánh bay hồn phách của ta, đây là điều cấm kỵ của các ngươi! Vì vậy ngươi vĩnh viễn đừng mong biết được ngài là ai?"
"Vậy sao?"
Vương Lỗi nở một nụ cười nham hiểm, nụ cười đó quá khủng khiếp, đến mức khiến đại tư tế run rẩy. Quả nhiên khi hắn ta cảm thấy bất an thì Vương Lỗi đột nhiên ra tay.
Chưa kịp nhìn xem Vương Lỗi ra tay thế nào thì anh ta đã lao tới trước mặt đại tư tế. Hắn không kịp phản ứng bèn bị Vương Lỗi bóp cổ, nhấc lên.
"Ngươi giết chết cô gái kia như thế nào? Lỗi gia ta sẽ trả lại cho ngươi y như vậy!"
Vương Lỗi hừ một tiếng, tay còn lại đâm vào lồng ngực đại tư tế.
Những ngón tay của Vương Lỗi tràn ngập khí đen của hắc long, trong nháy mắt biến thành mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào ngực hắn.
Khi anh ta rút tay ra, đại tư tế trợn tròn mắt, không kịp kêu đau, cơ thể mềm nhũn, đầu ngoặt qua một bên, chết ngay lập tức.
Vương Lỗi vứt hắn xuống đất, lấy quần áo của đại tư tế lau bàn tay dính máu của mình, quay lại nhìn chúng tôi, cười hi hi nói:
"Có đôi khi Lỗi gia tôi không kiểm soát được bản thân, có lẽ bị chứng trầm cảm, hầy!"
Chỉ một câu nói, Vương Lỗi đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt. Tôi cười bất lực, nói:
"Đi thôi, chúng ta về trại Cổ Miêu trước. Đại tư tế đã bị giết, chúng ta phải giải quyết chuyện ở trại Cổ Miêu, không được để bọn họ liên minh tranh đấu với Đạo môn. Không còn đại tư tế, có lẽ người của cửu động thập trại sẽ nghe theo trại Cổ Miêu, tới lúc đó Y Y sẽ trấn an bọn họ, để họ tự quay trở về trại của mình, xóa bỏ suy nghĩ xâm phạm Đạo môn!"
"Ừ."
Lâm Y Y gật đầu, nói:
"Thật ra người Miêu của cửu động thập trại đều bằng lòng qua lại với Đạo môn, chỉ là do đại tư tế khích bác nên bọn họ mới theo hắn ta, lát nữa quay trở về trại, em sẽ kể lại cho họ biết chuyện xảy ra ở đây. Chỉ cần bọn họ biết được chân tướng ác ma của đại tư tế thì sẽ tự quay trở về trại của mình thôi."
"Như vậy là tốt nhất."
Tôi cười nói:
"Đáng tiếc là không thể biết được kẻ sau lưng đại tư tế. Kẻ đó định kích động thế lực cửu động thập trại, chắc chắn sẽ còn kích động các thế lực khác để Đạo môn càng loạn càng tốt. Kẻ này là một mầm họa rất lớn, phải điều tra ra hắn! Hơn nữa..."
Tôi chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại vì khiếp sợ. Trong lúc tôi đang nói, tôi bỗng thấy đại tư tế đang nằm dưới đất đột nhiên đứng dậy.
Khi tôi phát hiện ra hắn thì hắn đã nhanh chóng lao về phía cửa. Vương Lỗi cũng phát hiện ra sự thay đổi trên khuôn mặt tôi, lập tức quay đầu nhìn.
Đại tư tế cười quỷ dị, nói:
"Các ngươi không thể giết chết được ta, vì ta không có tim! Ta đã giao dịch với ngài, tim của ta nằm trong tay ngài! Các ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ khiến người Miêu của cửu động thập trại giết sạch các ngươi!"
Đại tư tế vừa dứt lời liền chạy ra ngoài. Thấy hắn chạy, tôi chửi thề một tiếng rồi lập tức đuổi theo.
Tốc độ của Vương Lỗi còn nhanh hơn, anh ta vừa chạy vừa tức giận nói:
"Muốn chạy? Chưa ai có thể chạy thoát khỏi Lỗi gia ta đâu đấy!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận