Trước đó tôi chỉ mới đoán thử, không ngờ đêm nay thật sự là thời điểm chọn ra Miêu Vương của cửu động thập trại! Sau khi trà trộn vào trại Cổ Miêu, chúng tôi cũng cẩn thận hơn.
Cũng may là buổi tối, lại thêm việc chúng tôi đã ngụy trang nên không dễ bị phát hiện cho lắm. Chỉ cần chúng tôi không lên tiếng thì có lẽ sẽ không để lộ sơ hở gì.
Đối với trại Cổ Miêu, tôi và Tử Long đương nhiên rất quen thuộc. Sau khi bước vào, chúng tôi nhìn thấy trước tiên chính là tòa kiến trúc cao nhất, cũng chính là cái tháp trống mà trước đây Tiên Linh bà đã ở.
Tháp này được dựng lên bằng đá, khác hẳn với những căn nhà khác trong trại Cổ Miêu. Những căn nhà khác thì đều được xây theo kiểu nhà sàn.
Làm như vậy có thể tránh được các loại côn trùng có độc hay động vật bò lên. Đây là truyền thống do tổ tiên của trại Cổ Miêu bọn họ truyền lại. Mặt khác, chân trụ của nhà sàn không phải bằng gỗ, mà là tre.
Ngay trước chân trụ chính là nơi bình thường người của trại Cổ Miêu cúng tế, lạy thần, sân phơi ngũ cốc. Sân phơi to cỡ sân bóng rổ, nhưng không phải hình chữ nhật mà là hình tròn.
Các căn nhà sàn được xây quanh sân phơi, vừa hay bao quanh sân này.
Khi chúng tôi tới sân phơi thì người đã tụ lại đông như kiến, người Miêu của cửu động thập trai vây quanh sân phơi kín mít.
Lần này không chỉ có dũng sĩ người Miêu mà còn có cả già trẻ gái trai đều tham gia. Ai cũng ăn mặc lộng lẫy, có thể thấy bọn họ rất coi trọng lần lựa chọn Miêu Vương này.
Phía cuối sân phơi là cái cây khô kỳ lạ, cũng chính là cây thần mà trại Cổ Miêu cung phụng. Khi nhìn thấy cái cây đó, tôi bỗng cảm thấy bùi ngùi vô cùng.
Bên trong có một cổ quan, nếu không phải khi đó tôi nuốt âm cổ thì có lẽ đã hóa thành một vũng máu rồi.
Phía dưới cây thần có một cô gái đang ngồi ngay ngắn. Trên người cô gái mặc bộ trang phục người Miêu màu đỏ tươi, hoàn toàn được làm thủ công. Những đường thêu trên đó vô cùng đẹp đẽ, tinh xảo, trông cô hệt như một cô dâu xinh đẹp.
Cô đội một chiếc mũ tròn trên đầu, chiếc mũ gắn đầy những vật trang trí bằng bạc, đồng thời còn thêu hình phượng hoàng cùng với uyên ương, phía dưới vành mũ là những chuỗi hạt châu rủ xuống ngay vị trí đỉnh mũi, vừa hay có thể nhìn thấy đôi môi đỏ thắm của cô gái.
Khuôn mặt cô trắng nõn, không chút tỳ vết, ngũ quan xinh xắn, sắc nét, khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa như bản thân cô đã toát ra một vẻ đẹp thoát tục. Trong số những người phụ nữ mà tôi biết, mẹ tôi rất đẹp, vẻ đẹp nhã nhặn, cổ điển! Còn có cả Diệp Chu Tinh với vẻ đẹp lạnh lùng, cao ngạo. Nhưng cô gái ngồi dưới gốc cây thần thì lại có vẻ đẹp của sự thánh khiết!
Tôi đã sững sờ khi nhìn thấy cô ấy, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm, bước chân cũng bất giác dừng lại.
Tôi như vậy, không phải vì vẻ đẹp của cô ấy mà là vì người con gái đang ngồi dưới gốc cây thần kia chính là Lâm Y Y! Cô ấy, hình như đã thật sự trưởng thành.
"Sơ Cửu, cô ấy là của em, không ai có thể cướp được!"
Ngay lúc tôi ngẩn người, Tử Long đột nhiên vỗ vai tôi, cười nói vào tai tôi một câu.
Tôi hoàn hồn lại, cảm thấy mặt mình nóng bừng, chỉ biết cười ngượng ngùng.
Lâm Y Y không nhìn thấy tôi, tôi tiếp tục quan sát tình hình trong sân phơi. Chỉ có cô ấy ngồi dưới gốc cây, xung quanh là những cái đầu lâu được xếp chồng lên nhau.
Ở trên thềm đá ngay dưới cây thần, hai bên sườn bày mười tám chiếc ghế. Trên mỗi chiếc ghế đều có người ngồi, phần lớn là ông già, bà già.
Có lẽ bọn họ chính là người đứng đầu của cửu động thập trại. Phía sau họ là những dũng sĩ mà họ dẫn theo.
Tôi còn nhìn thấy đại tư tế, vẫn dáng vẻ trông không khác gì một vị công tử hào hoa phong nhã. Hắn ngồi trên một chiếc ghế chân chéo, đặt gần Lâm Y Y nhất. Đôi mắt hắn nhắm hờ, dáng ngồi thẳng tắp, hai tay xếp chéo đặt trước đùi, nhìn rất yên lặng, không biết đang nghĩ gì.
Những người Miêu ở xung quanh thì lại khác hẳn, ai nấy cũng hưng phấn ra mặt, giống như họ đang tiến hành hoạt động cúng tế. Chúng tôi giữ khoảng cách nhất định với người Miêu, không trà trộn vào bên trong họ mà mai phục ở vòng ngoài cùng.
Như vậy vừa có thể nhìn thấy tình hình ở bên trong mà nếu bị vạch trần thì chúng tôi cũng có thể bỏ chạy ngay, không đến nỗi bị bao vây.
Khoảng hai, ba phút sau, tôi mới nhìn thấy một ông già bước ra. Ông ta bước tới trước mặt Lâm Y Y hành lễ. Hai tay ông ta hơi hơi giơ lên, gập lại rồi đặt chéo trước mặt, hai bàn tay chạm lấy hai bả vai, đầu hơi ngửa lên, sau đó ông ta mới cúi lạy ba cái.
Trong mắt người Miêu, Tiên Linh bà chính là thần của bọn họ, là vị thần tối thượng.
Sau khi lạy xong, ông già đó quay người lại, nhìn xuống đám đông xung quanh, tiếp đó từ từ lấy ra một tờ giấy từ trong vạt áo. Ông ta lật mở tờ giấy, bắt đầu cất giọng đọc to.
Tôi nghe không hiểu, chỉ biết rằng mỗi khi kết thúc một đoạn là những người Miêu ở xung quanh đều kích động hò hét.
Lão quỷ nghe cẩn thận, nhỏ giọng dịch lại cho chúng tôi:
"Đây là văn tế của người Miêu. Tế thiên chính là để báo cáo cho Miêu Vương đầu tiên, cũng như các đời Miêu Vương của Miêu tộc! Văn tế mà ông già đó đọc bao gồm rất nhiều điều về văn hóa và sự kiêng kỵ của họ."
Những chuyện này cũng không có gì quan trọng với chúng tôi, lão quỷ cũng chỉ phiên dịch lại những điểm quan trọng cho chúng tôi nghe. Sau khi ông già đó đọc xong văn tế, những người Miêu ở xung quanh lại kích động gào thét.
Ông già đốt tờ văn tế, hai tay vẫy nhẹ một cái, xung quanh lập tức im lặng như tờ. Ông ta hắng giọng, nói một tràng.
Lão quỷ tiếp tục phiên dịch:
"Ông ta nói, người đã cho gọi cửu động thập trại tập trung về đây chính là đại tư tế của trại Vu Sư. Hắn muốn cửu động thập trại liên minh với nhau cùng chống địch, tránh sự tàn sát, lấn áp của người ngoài! Người được chọn làm Miêu Vương lần này sẽ kết hôn với Tiên Linh bà của trại Cổ miêu, cùng bảo vệ người Miêu của cửu động thập trại."
Tốc độ phiên dịch của lão quỷ gần như đồng nhất với tốc độ nói của ông già kia. Đợi đến khi ông ta nói xong tôi nhìn thấy một lão bà đang ngồi trên ghế đột ngột đứng lên.
Nhìn trang phục của bà ta, còn cả bàn tay thiếu ngón, chắc hẳn đó chính là Thảo Quỷ Bà! Thảo Quỷ Bà đứng dậy nói một tràng với Lâm Y Y và đại tư tế, nghe giọng điệu thì có vẻ như bà ta đang hoài nghi.
Lão quỷ cười dịch lại:
"Thảo Quỷ Bà nói, cửu động thập trại bọn họ sinh sống trong khu vực của chính mình, không bao giờ liên lạc cũng như tiếp xúc với người ngoài. Cuộc sống như vậy đã kéo dài mấy trăm năm. Từ sau khi Miêu vương đầu tiên biến mất, các bên đều sống yên bình. Thảo Quỷ Bà nói ra nghi ngờ của mình là, giờ đang yên đang lành thì sao lại phải liên minh?"
Tôi cũng thấy tò mò. Cửu động thập trại của bọn họ vốn không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài. Giờ đột nhiên muốn liên minh, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Lời nói của Thảo Quỷ Bà dường như đã khiến ông già nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào. Đại tư tế đang ngồi bên cạnh bỗng mỉm cười, trông rất hiền hòa.
Sau đó hắn mới thong dong đứng dậy, đi tới vị trí của ông già, cười to một tràng, cuối cùng cất giọng.
Chúng tôi nhìn ngay sang lão quỷ, ông ta không dịch ngay cho chúng tôi nghe mà hơi chau mày. Tôi thấy sắc mặt ông ta khác lạ, định thúc giục, lão quỷ mới nghiến răng dịch lại lời của đại tư tế:
"Tên đại tư tế này vừa mới nói, đúng là trước đây cửu động thập trại có cuộc sống không tranh chấp gì với bên ngoài. Nhưng giờ đây, ngày càng có nhiều người ngoài xông vào thập vạn đại sơn, nơi bọn họ sống cũng sẽ không còn bí ẩn, an toàn nữa. Hắn còn nói rằng, Tiên Linh Bà của trại Cổ Miêu đã bị người tu đạo bên ngoài giết chết. Nếu mặc kệ người tu đạo của thế giới bên ngoài xông vào thì sẽ là kiếp nạn của cửu động thập trại. Cửu động thập trại bọn họ có thần thuật riêng, mà đám người tu đạo bên ngoài vẫn luôn muốn có được thần thuật đó. Mà sau khi có được, bọn họ sẽ tiêu diệt cửu động thập trại, cướp đi toàn bộ thần thuật và tài sản của họ."
Trải qua quá trình phiên dịch, có một vài chỗ đã được lão quỷ nói lại một cách dễ hiểu hơn. Nhưng sau khi hiểu được đầu đuôi, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ không hay, chắc chắn tên đại tư tế này muốn giở trò.
Tử Long cũng nhìn tôi, nói: "Xem ra, lần triệu tập cửu động thập trại để tuyển chọn Miêu Vương này là do đại tư tế bày ra! Hắn làm như vậy nhất định là vì có âm mưu không thể nói cho người khác. Anh vẫn luôn cảm thấy tên đại tư tế này không phải là người tốt!"
Lão quỷ cũng gật đầu tán đồng, nói:
"Gương mặt của kẻ này rất kỳ lạ, tôi càng nhìn càng thấy hoang mang, thậm chí còn hoài nghi luôn cả thuật xem tướng của mình nữa! Ầy! Tôi đã sống hơn nửa đời người, từ khi rời núi, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này! Dù là cái tên Chu Bát Tự kia, so với đại tư tế vẫn kém xa. Bởi vì tôi có thể xem được tướng mặt của Chu Bát Tự, song của đại tư tế thì tôi không thể nào nhìn ra được điều gì!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận