Bóng đen đang bơi tới rất nhanh, tốc độ còn nhanh hơn là tốc độ chìm xuống của tôi. Nước trong đầm rồng sâu hơn tôi tưởng nhiều, khiến tôi không thể thấy rõ, chỉ thấy bong bóng nước được tạo ra vô số trong lúc tôi chìm xuống.
Tôi có thể ở dưới nước lâu hơn người bình thường, thế nhưng chìm xuống đây một hồi lâu, uy hiếp lớn nhất đối với tôi chính là áp lực mạnh từ nước. Càng chìm xuống dưới thì càng khó chịu, giống như lồng ngực của tôi sắp nổ tung ra vậy.
Trong miệng tôi dần toát ra tơ máu, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng đen kia đang nhanh chóng bơi về phía mình. Tôi vẫn không thấy rõ lắm, chỉ thấy một đống bong bóng đang trôi lại đây.
Lúc tôi còn chưa nhìn thấy rõ, một cánh tay bắt lấy tôi, lặn xuống đằng sau tôi rồi dùng dao cắt mất sợi dây thừng buộc tảng đá vào người tôi.
Không có trọng lượng của tảng đá, cả người tôi lập tức nhẹ hơn nhiều. Hắn ở dưới dùng sức đẩy tôi lên. Hai tay tôi vẫn đang bị trói chặt, không thể dùng tay quạt nước, chỉ có thể dùng chân không ngừng đạp nước.
Kể từ đó, thân thể của tôi bắt đầu bơi lên trên. Bơi khoảng hai ba phút, tôi mới nhìn thấy bóng trăng nhàn nhạt trên mặt nước của đầm rồng.
Tôi dồn sức, đạp mạnh, đầu tôi lập tức bật lên khỏi mặt nước. Vừa mới lên khỏi mặt nước, tôi liền há miệng thật to mà hít vào.
Hít thở liên tục mấy hơi, áp lực trong lồng ngực tôi mới hoàn toàn được phóng thích. Đợi đến lúc tôi hoàn hồn, tôi lập tức thấy Hà thiên sư cũng ra khỏi mặt nước, liên tục cười với tôi: "Mẹ kiếp, cũng may tôi lớn lên cạnh sông Hoàng Hà. Nếu không phải vậy thì đạo huynh à, lần này cậu thật sự toi mạng rồi đấy!"
Tôi không ngờ lại là hắn, lúc nãy ở trong nước tối tăm nên tôi không thấy rõ dáng vẻ. Khi biết hắn là người đã cứu tôi, tôi thấy hơi kinh ngạc, nhưng nhiều nhất là cảm động. Tôi hỏi hắn: "Hà thiên sư, không phải ngươi đi rồi sao? Sao lại trở về?"
Hà thiên sư lau nước trên mặt mình, cười đáp: "Tôi muốn đi lắm, nhưng tôi đi rồi thì chẳng phải đạo huynh sẽ tiêu luôn sao?"
Hà thiên sư vừa nói vừa kéo tôi đến bên bờ. Tôi liếc mắt nhìn bên cạnh hồ nước còn có hai cái xác đang trôi nổi, chính là hai con hát đá tôi xuống thác nước.
"Đạo huynh, tôi không có giết người vô tội! Bọn họ muốn giết cậu, tôi đang cứu người, cứu người đấy!" Hà thiên sư cho rằng tôi sẽ trách cứ hắn lại giết người nên cười ha ha giải thích.
Tôi cười, đáp: "Ngươi nói đúng, quyết đoán gan dạ, người đáng chết thì tuyệt đối không tha! Bây giờ ngươi mau cởi trói cho ta, ta muốn đi cản bác Diệp!"
Lúc ra khỏi mặt nước, tôi đã không thấy bác Diệp và những người còn lại đâu nữa, vậy tức là Huyền Khổ đại sư đã dẫn ông ta đi tìm Huyền Chân quan.
Hà thiên sư ừ một tiếng, sau khi gật đầu thì đáp: "Đạo huynh, lão đạo nhân kia thủ đoạn tàn nhẫn thật đấy, ông ta dùng tơ tằm Tây Vực để làm dây thừng. Loại tơ tằm này rất nhỏ, nhưng chỉ cần hợp lại thì rất chắc. Chỉ cần cậu hơi ngọ nguậy một chút thôi, loại tơ tằm này sẽ thít chặt vào thịt cậu. Dùng dao đương nhiên là không được, chỉ làm tổn thương cậu thôi. Cũng may tôi có cách..."
Hà thiên sư vừa giải thích vừa lấy ba nén nhang trong túi vải ra. Sau khi lau khô tay, lúc này hắn mới đốt ba nén nhang. Đầu tiên là vòng ra sau lưng tôi, sau đó hắn dùng lửa từ nhang để đốt sợi dây thừng bằng tơ tằm này.
Tiếng xì xèo vang lên, khoảng mười giây sau, tôi cảm thấy chỗ cổ tay của mình thả lỏng. Tôi vùng mạnh khiến sợi dây thừng tơ tằm đứt đoạn.
Tuy rằng sợi dây thừng bằng tơ tằm này trói rất chặt, thế nhưng vừa đứt thì đứt hết. Sau khi Hà thiên sư tháo hết tất cả sợi dây thừng buộc trên người tôi ra, lúc này tôi mới đứng dậy hoạt động cơ thể.
Chỗ cổ tay đã bị tơ tằm thít chặt cắt ra một đường máu. Nhưng bởi vì ngâm trong dòng nước lạnh lẽo, vết thương đó cũng trở nên trắng bệch.
Sau khi hoạt động cơ thể một lúc, cảm giác trên người tôi cũng từ từ khôi phục lại. Tôi hỏi Hà thiên sư: "Hà thiên sư, ngươi biết bác Diệp đi đâu rồi không?"
"Ừ!" Hà thiên sư gật đầu, nở nụ cười hớn hở rồi cảm khái: "Đạo huynh ơi là đạo huynh, cậu và tôi có chết cũng không ngờ được, Huyền Chân quan thật sự lại ẩn giữa thác nước này! Hoặc phải nói Huyền Chân quan của các cậu nên được gọi là động Thủy Liêm... Ha ha..."
Nói xong, Hà thiên sư cũng tự nở nụ cười. Tôi thấy hắn chỉ tay vào chỗ giữa thác nước nên cũng đưa mắt nhìn qua đó. Chỗ chính giữa thác nước vẫn bị thác nước che đi, hoàn toàn không thể nhận ra được rằng phía sau thác nước lại có một nơi khác!
Tôi tin tưởng Hà thiên sư, nếu Huyền Chân quan thật sự nằm ở sau lưng thác nước thì tôi cũng phải dở khóc dở cười. Chúng tôi tốn biết bao nhiêu công sức, suy đoán đủ kiểu rằng Huyền Chân quan sẽ được đặt ở một vị trí có phong thuỷ tốt. Thế nhưng nằm mơ cũng không ngờ rằng nó lại nằm ở sau lưng một thác nước vô cùng bình thường.
Lần này chúng tôi đã suy nghĩ phức tạp mọi chuyện lên rồi.
Quan sát một lúc, tôi bèn đi đến con đường ở giữa thác nước kia, con đường này vừa hay lại nối liền Bồ Tát Man. Chỉ là nó quá dốc, lại còn có rất nhiều bụi gai và cây ăn quả chắn đường nên người bình thường hoàn toàn không ngờ rằng đó là đường vào Huyền Chân quan.
Sau khi xác định được đường đi, tôi bèn men theo con đường đó mà đi lên. Vừa mới leo lên, băng qua những bụi gai và cây ăn quả kia, quả nhiên chúng tôi lập tức nhìn thấy phía sau thác nước có một nơi khác!
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là trên vách đá xuất hiện một con đường do thiên nhiên hình thành, phảng phất được khắc từ trong vách đá. Con đường này rất hẹp, chỉ có thể cho một người vào trong.
Men theo con đường nhỏ này vào trong, chúng tôi nhìn thấy một sơn động tối đen. Mà thác nước từ phía trên đổ xuống chỉ cách chúng tôi khoảng một mét, bảo vệ sơn động này một cách hoàn hảo.
Chỉ cần nước trong con sông này không cạn, người ngoài sẽ rất khó phát hiện phía sau thác nước lại giấu một sơn động không muốn người biết đến. Nhưng vừa nhìn thấy sơn động này, tôi bèn thầm nhủ.
Phàm là đạo quan mà tôi từng thấy thì đều được xây dựng rất hùng vĩ. Cho dù là Miêu Vương quan tôi từng sống trước kia, lúc còn hưng thịnh thì cũng vô cùng tráng lệ.
Thế nhưng Huyền Chân quan là nơi khởi nguồn của Huyền Chân giáo, nó thật sự sẽ ở trong sơn động này sao? Tôi càng nghĩ thì càng thấy không giống lắm, chẳng lẽ tổ sư gia của tôi nghèo đến vậy, ngay cả tiền để xây đạo quan cũng không có?
Nhất là khi tôi đến gần sơn động thì lập tức có cảm giác sơn động này không phải là do con người làm ra, hoàn toàn là do thiên nhiên hình thành. Bởi vì bên ngoài có thác nước nên rất ẩm ướt.
Tôi vừa đứng ở cửa sơn động thì gió lạnh bên trong cũng thổi ra, vô cùng lạnh lẽo. Nhưng cảm giác lạnh lẽo này không phải là kiểu lạnh của âm khí, mà là cái lạnh của ẩm ướt.
Gió vừa thổi, tôi lập tức cảm thấy đầu gối mình nhói đau. Chắc là do ở đây quá ẩm ướt nên căn bệnh viêm khớp của tôi lại tái phát.
Hà thiên sư cũng lạnh đến mức rụt vai, hai tay khoanh lại ôm lấy người mình rồi không ngừng chà xát. Hắn mắng: "Mẹ kiếp lạnh quá đi mất, chắc trong đây không có ma quỷ đâu nhỉ?"
Phía trong quá tối, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ thứ gì, cũng không biết bên trong rốt cuộc sâu thế nào. Nhưng lúc này tôi chú ý thấy trên đất còn có dấu chân ướt, hiển nhiên bọn họ đã vào trong từ chỗ này.
Tôi sợ trì hoãn quá lâu nên hỏi Hà thiên sư: "Hà thiên sư, có đèn pin không?"
"Có!" Hà thiên sư vội vàng lấy cây đèn pin cầm tay từ trong túi vải ra. Sau khi cầm lấy, tôi dặn dò: "Hà thiên sư, lát nữa ngươi đi phía sau ta. Cứ giống như trước ấy, nếu tình hình không ổn thì ngươi cứ trốn đi trước. Thủ đoạn của bác Diệp rất tàn nhẫn, ông ta còn đang bắt người dân làm con tin nên ta không dám làm bừa. Chỉ cần không có tai họa ngầm thì ta có thể giết chết ông ta!"
Hà thiên sư hiểu rõ ý của tôi, gật đầu cười bảo: "Đạo huynh, yên tâm đi, đối với chuyện thừa cơ bỏ trốn này, nếu tôi dám xưng mình đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu. Lát nữa tôi sẽ tùy cơ ứng biến. Đến lúc đó tôi cứu người dân trong thôn, cậu phụ trách giết bác Diệp!"
Tôi không phản bác lời của hắn, nhưng nếu xét về bản lĩnh chạy trốn thì Lỗi gia mới là cao thủ chân chính. Ở trước mặt anh ấy, chút khôn lỏi đó của Hà thiên sư chỉ là chơi đao trước mặt Quan công, múa rìu qua mắt thợ.
Tôi bật số yếu nhất của đèn pin, vẫn dùng tay đè lên mặt kính của đèn pin để không bị bác Diệp phát hiện. Tiếp đó tôi mới dẫn đầu đi lên trước, lúc này trong tay tôi không còn bất cứ pháp khí hay vũ khí nào.
Hà thiên sư đưa cho tôi một con dao găm, để tôi phòng thân. Tôi ngậm nó vào trong miệng, tốc độ di chuyển rất nhanh. Sơn động này không chỉ ẩm ướt mà còn thông gió nữa.
Chúng tôi chạy bước nhỏ, trong sơn động không ngừng truyền ra tiếng bước chân "bịch bịch". Tôi cố gắng dùng mũi chân đạp xuống đất để tránh gây ra tiếng động quá lớn. Mà càng vào sâu bên trong thì tôi phát hiện sơn động này càng lúc càng rộng.
Điển hình kiểu cửa nhỏ nhưng bên trong lại lớn.
May mắn là sơn động này thẳng, không có rẽ hướng. Chạy chậm khoảng bốn năm phút đồng hồ, tôi bỗng nhìn thấy phía trước xuất hiện ánh lửa. Ánh lửa kia vừa xuất hiện, tôi lập tức dừng bước, tắt đèn pin.
Hà thiên sư không để ý nên đập thẳng vào lưng tôi. Hắn đang định nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy giọng nói kích động của bác Diệp vọng ra: "Trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng ta cũng tìm được... Huyền Chân quan và kim thân của tổ sư gia! Chờ ta nhận được sức mạnh truyền thừa từ kim thân của tổ sư gia, xem ai còn có thể ngăn cản được ta nữa, ha ha..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận