Lâm Tiêu này rất trầm ổn, rất ít khi nhìn thấy ông ta lộ ra biểu cảm gì. Chẳng cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn ông ta phải nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm ở trên lầu.
Ông ta cứ như vậy chặn ở chỗ lối vào cầu thang tầng ba, nên đệ tử phía sau không đi lên được, cũng không thấy được tình huống bên trong. Nhưng sau khi nhìn vẻ mặt của Lâm Tiêu, bọn họ cũng sợ hãi cất tiếng hỏi: "Lâm sư huynh, có phải anh phát hiện ra gì không?"
Lâm Tiêu nghe người kia hỏi thế mới hoàn hồn, lập tức gật đầu đáp: "Trên này có một cái quan tài rất kỳ quái, mọi người cẩn thận!"
Lúc nói chuyện, Lâm Tiêu đã bước lên. Chúng tôi theo sát phía sau, tôi là người cuối cùng bước vào tầng thứ ba. Vừa đi vào đã lập tức bị thứ trên đỉnh đầu làm cho giật mình.
Tầng lầu của tòa tháp này cũng không cao, cùng lắm là hơn bốn mét, tuyệt đối không tới năm mét. Nhưng phía trên đỉnh tòa tháp này lại treo một cái quan tài kỳ quái!
Quan tài này hình vuông, giống như một khối lập phương. Nhưng hình như nó cũng không chú trọng đến vẻ ngoài, chỉ giống như những chiếc quan tài vuông vức bình thường! Có điều kích thước của quan tài này thì lớn hơn so với quan tài bình thường rất nhiều!
Nhưng điều kỳ lạ không phải ở hình dạng của quan tài này, mà là vật liệu của nó. Không phải bằng gỗ, cũng không phải bằng đồng, không phải thủy tinh hay đá, mà là một khối thịt dai dai mềm mềm.
Tôi vừa nhìn là biết vật liệu của quan tài này mềm, bởi vì những thứ sền sệt ở cửa cầu thang kia là từ đáy quan tài này chảy ra.
Chiếc quan tài này cho người ta cảm giác, giống như một khối thạch vuông khổng lồ. Nhưng nhìn kỹ hơn thì nó chính là một chiếc quan tài mềm nhũn.
Hơn nữa, có lẽ cái quan tài kì quái này chỉ cách nóc nhà chừng mười cm. Nếu không nhìn kỹ, sẽ tưởng rằng quan tài được gắn vào mái nhà.
Lại nhìn tầng trên cùng của ngọn tháp, ngoại trừ cái quan tài này ra thì không có một thứ gì cả, quả thực trống hơn so với tầng một, tầng hai nhiều. Ít nhất, tầng một, tầng hai còn trông thấy mấy thứ như giường tủ, bàn ghế!
Tôi dám cam đoan, đây hẳn là lần đầu tiên sáu người ở đây nhìn thấy quan tài như vậy. Người tu đạo chúng tôi, chắc chắn cả đời phải tiếp xúc không ít với đủ loại quan tài kỳ quái.
Nhưng quan tài như thế này thì chắc chắn là thấy lần đầu tiên!
"Lâm sư huynh, đây là cái quái gì vậy?" Cậu đệ tử bình tĩnh lại xong, lộ vẻ nghi hoặc hỏi.
"Tôi cũng không biết, tôi chưa từng thấy cái quan tài kỳ lạ như vậy bao giờ!" Lâm Tiêu cũng đầy vẻ ngỡ ngàng, không quên nhắc nhở: "Mọi người đừng đến gần quan tài, lui ra xa một chút!"
Ông ta vừa nhắc như vậy, tất cả mọi người đều lui về phía sau cách khoảng một mét. Nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi cái quan tài thần kỳ kia, cái quan tài này có màu đỏ, chỗ sậm màu nhất đã có dấu hiệu chuyển sang màu nâu đỏ.
Nói cách khác, cái quan tài này không trong suốt, cho nên không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Lâm Tiêu quan sát chốc lát, cuối cùng vẫn giơ cây nến tiến sát tới. Lúc ngọn nến này đến gần quan tài, chất liệu của nó bắt đầu trở nên trong suốt.
Nhưng cái chất liệu thịt dai dai mềm mềm này thật sự quá dày, chỉ dựa vào ánh nến chắc chắn là không đủ!
Lâm Tiêu nhận ra điều này, bèn lấy đèn pin từ trong túi ra. Đèn pin này phát sáng rất mạnh, ông ta vừa chiếu một cái, chiếc quan tài kỳ lạ kia đã bắt đầu trở nên trong suốt.
"Trong quan tài có người!" Khi đèn pin vừa chiếu vào, một đệ tử bỗng kinh ngạc hô lên.
Tiếng hô này làm cho mọi người giật mình, ngay cả Lâm Tiêu cũng hơi run tay, ánh sáng chiếu lệch đi trong giây lát.
"Con mẹ nó, cậu đừng có hô loạn lên, dọa người ta sợ chết khiếp!" Có một đệ tử không hài lòng mắng cậu ta, đệ tử này cũng ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói thêm câu nào nữa.
Nhưng tất cả mọi người đều đã thấy cảnh tượng vừa rồi. Ngay khi Lâm Tiêu chiếu đèn pin lên, tôi đã mơ hồ nhìn thấy một người nằm trong quan tài thịt này.
Tuy nhìn không rõ lắm, chỉ thấy đường nét đại khái mà thôi. Nhưng chắc chắn không nhầm, bên trong quan tài này có người, hay có thể nói là thi thể!
Lâm Tiêu cất đèn pin, chỉ vào quan tài thịt phía trên chúng tôi, phân tích: "Thứ bên trong quan tài, rất có khả năng chính là chủ nhân của thôn quỷ này!"
"Lâm sư huynh, vậy hay là... chúng ta hạ nó xuống, thiêu đi?" Có đệ tử đề nghị.
"Không được!" Lâm Tiêu lắc đầu, bác bỏ: "Quan tài này rất quỷ dị, nằm trên đỉnh tháp, hơn nữa còn ở ngay vị trí giữa thôn quỷ! Nhà trong thôn quỷ này có cấu tạo rất kỳ lạ, như thể được xây dựng để bảo vệ tòa tháp này. Nói cách khác, kiến trúc trong thôn quỷ này rất có khả năng là một trận pháp kỳ quái nào đó! Nếu chúng ta tùy tiện động vào, nói không chừng sẽ kinh động đến thứ bên trong."
"Lâm sư huynh, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cũng đâu thể kẹt ở đây mãi được? Hơn nữa, chúng ta..."
"Cứu mạng!" Nhưng ai ngờ, người này còn chưa nói hết câu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu cứu đầy kinh hãi. Giọng nói này xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa biến mất rất nhanh, cứ như là ảo giác vậy!
"Chết tiệt! Bọn họ xảy ra chuyện rồi!" Sau khi hoàn hồn, Lâm Tiêu hô một câu không ổn, rồi dẫn đầu chạy xuống cầu thang.
Tôi vẫn là người cuối cùng, đến khi chạy ra khỏi tháp, chúng tôi lập tức chết lặng.
Toàn bộ ba bốn mươi người lúc trước, tất cả đều đã biến mất! Trên mặt đất chỉ còn từng hàng đệ tử nằm hôn mê bất tỉnh. Còn những đệ tử khác của Thiên Tự môn và cả mấy thầy mo Đại Thần môn, cũng không thấy bóng dáng!
"Mau, chia ra tìm!" Lâm Tiêu cũng hoảng hốt hô to, mau chóng chạy về phía cửa lớn.
Lúc tới, chúng tôi cộng với thầy mo của Đại Thần môn là có khoảng gần bảy mươi người. Nhưng hiện tại, ngoại trừ Lâm Tiêu ra, chỉ còn lại năm người bao gồm cả tôi.
Còn những đệ tử nằm trên mặt đất thì hiện tại cũng không có thời gian để ý đến bọn họ nữa, tất cả đều tỏa ra các hướng khác nhau để tìm người. Nhưng thôn quỷ này quá nhỏ, gần như chỉ lớn bằng nửa sân bóng đá.
Chẳng mấy chốc mọi người đã tìm kiếm xong khắp mọi nơi, nhưng không thu hoạch được gì. Không có một ai, như thể bọn họ đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy!
Thật sự là quá quỷ dị, mấy chục người sống sờ sờ, cứ thế biến mất ngay trước mặt chúng tôi! Hơn nữa, căn bản không có chút dấu vết nào để lần tìm, cứ như bọn họ chưa từng tới nơi này vậy!
Không riêng gì bọn họ, ngay cả tôi cũng bắt đầu thấy chột dạ. Nỗi sợ hãi mơ hồ thường khiến người ta sợ hãi nhất.
Nét mặt Lâm Tiêu trở nên nghiêm trọng, bảo mọi người tập trung lại ở khu vực chính giữa, vây quanh những đệ tử hôn mê kia. Hiện tại ngày càng ít người, tôi cũng sợ bại lộ, nên luôn cố tình đi cuối đội.
Bọn họ vây quanh Lâm Tiêu rồi ngồi xuống, tôi bèn cố ý ngồi ở phía sau cùng. Lúc này, tôi lại quan sát những đệ tử bất tỉnh trên mặt đất lần nữa.
Vừa nhìn một cái, tôi phát hiện dường như cơ thể họ bắt đầu căng lên. Ngay cả khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn cũng hơi sưng. Khiến người ta có cảm giác, hình như cơ thể của họ lớn hơn trước đây một chút.
Tôi đang cảm thấy nghi hoặc, Lâm Tiêu đã nói: "Chắc những người khác đã xảy ra chuyện rồi, hiện tại chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi! Tôi báo cho các cậu một tin xấu, cũng là để chuẩn bị tâm lý cho mọi người trước. Có thể chúng ta sẽ không ra ngoài được, sẽ chết trong cái thôn quỷ này!"
Lâm Tiêu vừa dứt lời, mấy đệ tử khác hai mắt nhìn nhau, như thể đang đưa ra quyết định.
Bọn họ sững sờ độ mười giây, lúc này mới nói: "Lâm sư huynh, cùng lắm thì, chúng ta thông báo cho những người khác vào đây, nói không chừng nhiều người lại nghĩ được cách đi ra ngoài!"
"Không được!" Lâm Tiêu lắc đầu từ chối: "Bây giờ đến bản thân chúng ta cũng còn khó bảo đảm, nếu như thông báo cho những người khác tiến vào, có khi sẽ hại chết bọn họ! Không phải lúc cùng đường, chúng ta tuyệt đối không thể hại người mình!"
Lâm Tiêu nói rồi nhắm mắt lại, không để ý tới phản ứng của mọi người, giống như đang một mình suy nghĩ biện pháp khác.
Nhưng trong khoảnh khắc ông ta nhắm mắt lại, tôi thấy bốn đệ tử kia lén lút gật đầu, còn đánh một ánh mắt kỳ quái về phía tôi.
Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, đã thấy bọn họ đồng loạt giấu một con dao khăm ở trong ống tay áo. Hơn nữa, còn chậm rãi tiến về chỗ của Lâm Tiêu.
Nhìn cảnh này, tôi lập tức hiểu ra, bọn họ muốn giết Lâm Tiêu...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận