Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 432: Cao sơn lưu thủy

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Nghe thấy họ thảo luận về mẹ mình, tôi lại vội vã nằm xuống tiếp tục nghe trộm.
Mà lúc này, Tảo Địa lão tổ của Diệp gia cũng cảm khái thở dài một tiếng: "Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xưa nay có vô số nhân vật anh hùng trong Đạo môn cuối cùng vẫn chẳng thể nào bước qua được ải chữ tình này. Tôn chủ cứ tiếp tục thế này thì không ổn, đến lúc đó chúng ta cần phải đi tìm một vị minh quân khác."
Diệp Thiếu Khanh nghe xong cũng đứng dậy, ra điều hứng thú hỏi: "Không biết lão tổ dự định thế nào?"
Tảo Địa lão tổ cười xòa: "Lão hủ mắt vụng về, nhìn người không chuẩn, chỉ biết mỗi bảo vệ Diệp gia và đi theo đại tiểu thư. Còn những chuyện khác, lão hủ sẽ không hỏi tới."
"Lão tổ khiêm tốn rồi!" Diệp Thiếu Khanh cười giả lả, sau đó mang theo người trung niên phía sau mình rời đi. Lúc đi đến cửa biệt thự, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại âm thầm cười, nói: "Nếu như lão tổ muốn tìm một vị minh quân khác, thật ra tôi thấy Lý Sơ Cửu với Triệu Tử Long cũng khá được đấy! Đúng rồi, quên nói cho các người một chuyện. Gần đây người của Âm Dương đạo Nhật Bản đã xuất hiện, người dẫn đầu là một bé gái tên là Thạch Minh Thánh Hàm. Kẻ đến không có ý tốt, các người cẩn thận chút!"
Hắn ta nói xong mới quay người rời đi, còn tôi thì chẳng vội, đang ngẫm lại thử cái tên Thạch Minh Thánh Hàm mà Diệp Thiếu Khanh vừa nhắc đến. Ngày trước, lúc chúng tôi đánh nhau với Vu giáo tại thôn Tiểu Ngư, tôi đã trúng phải ảo thuật của cô ta. Nếu không có ý thức của ông nội nhắc nhở, e là tôi đã bị nhốt ở bên trong rồi.
Bé gái kia là người của Âm Dương đạo Nhật Bản, tuổi còn rất trẻ mà ảo thuật đã vô cùng đáng sợ, không cẩn thận là dễ dàng trúng chiêu ngay. Nhưng giờ bọn họ lại đến Trung Quốc để làm gì nhỉ?
Nhật Bản với Trung Quốc vẫn luôn có mâu thuẫn, hơn nữa cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Chiến tranh năm đó, Âm Dương đạo bọn họ cũng phái âm dương sư đến giúp đỡ, có điều đạo sĩ Trung Hoa cũng không phải đám ăn không ngồi rồi, tất cả đều âm thầm giúp sức nên mới đánh đuổi được bọn Âm Dương đạo này trở về nước.
Lần trước lúc Vu giáo xâm lấn biên giới, người của Âm Dương đạo cũng đã đến. Xem ra lần này bọn họ tới đúng là không hề có ý tốt. Nhưng thử động vào chúng tôi thử xem, nhất định chúng tôi sẽ khiến bọn họ có đi mà không có về!
Lúc này Tảo Địa lão tổ lại cất tiếng: "Đại tiểu thư, hiện giờ tôn chủ đang dồn hết tâm tư vào mẹ của Lý Sơ Cửu. Nếu cứ thế này, ông ta không thể nào thống nhất Đạo môn Trung Hoa được. Mà đám Lý Sơ Cửu với Triệu Tử Long thì lại khác, bọn họ có ý chí kiên định, bị Linh tộc đuổi giết như vậy mà họ vẫn còn sống. Đây có thể là số mệnh của họ, và cũng là biến số của Đạo môn. Ý của lão, tiểu thư hiểu không?"
"Haizz!" Diệp Đường thở dài một tiếng, lắc đầu cười khổ: "Lão tổ, tôi hiểu ý của lão, mối thù hận của Lý Sơ Cửu đối với Linh tộc và lòng quyết tâm chấn chỉnh lại Đạo môn của cậu ta, tôi hiểu hơn ai hết. Đến lúc đó, hoặc là Đạo môn sẽ là của Linh tộc, hoặc là đám Lý Sơ Cửu sẽ thống nhất Đạo môn. Giờ tôi không còn đường để quay đầu nữa, lúc đó để bảo vệ Diệp gia, tôi đã bán đứng cậu ta, rồi lại hại chết bao nhiêu thầy phép ở thôn Tiểu Nghĩa. Cậu ta coi trọng tình nghĩa nhất, nên sẽ không tha cho Diệp gia đâu. Cho nên chúng ta cũng cần phải âm thầm chuẩn bị từ giờ, phải chuẩn bị thế lực cho chính mình, đến lúc đó cũng sẽ có năng lực chiến đấu. Tôi tin Lý Sơ Cửu có động lòng với tôi thật, nếu như phải giết tôi, cậu ta cũng sẽ chẳng xuống tay nổi. Thật sự nếu không còn cách nào khác, tôi có thể lựa chọn nương nhờ cậu ta, sau đó lại lợi dụng lần nữa! Đạo môn này, không cứ gì phải chia đều giữa Lý Sơ Cửu với Linh tộc. Diệp gia chúng ta gia nghiệp lớn mạnh, cũng có cơ hội để cầm quyền Đạo môn ấy chứ!"
Không biết vì sao nghe lời Diệp Đường nói, tôi lại chẳng hề thấy phẫn nộ chút nào, trong lòng chỉ thầm cười nhạo cô ta.
Có lẽ lòng tôi đã nguội lạnh từ lâu, sau này gặp lại trên chiến trường, tôi nhất định sẽ giết chết cô ta, trả thù cho những thầy phép ở thôn Tiểu Nghĩa!
"Được, đến lúc đó chúng ta tùy cơ ứng biến. Đại tiểu thư, cô đi nghỉ ngơi sớm đi, lão đi gặp gỡ những gia tộc dựa bóng Diệp gia chúng ta một chút. Lão muốn thăm dò xem bọn họ có quyết tâm đi theo Diệp gia chúng ta hay không, nếu có, đến lúc đó chúng ta cũng có thêm một thế lực trong bóng tối."
"Được, lão tổ, vất vả cho lão rồi!"
"Đại tiểu thư nói gì vậy, cả đời này trách nhiệm của lão chính là bảo vệ Diệp gia mà! Lão đi trước đây."
"Ừ được, lão đi đi."
Chờ đến khi Tảo Địa lão tổ rời đi, bên trong biệt thự cũng chỉ còn sót lại một mình Diệp Đường. Cô ta ngồi trên ghế sofa, tay chống trán, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Có điều, trông cô ta như thế này lại càng khiến người ta thấy sợ hãi. Âm mưu của cô ta không phải người bình thường có thể sánh được. Nhất là khi cô ta còn am hiểu chiêu đánh vào cảm tình để lợi dụng người khác, tôi coi như đã lĩnh được một bài học xương máu.
Tôi thấy không còn tin tức gì để thăm dò tiếp được nữa, nên quyết định rời khỏi Diệp gia. Sau khi rời khỏi đó, tôi đi đến Thần Tiêu môn, nhưng sau khi đến địa bàn của Thần Tiêu môn, tôi lại phát hiện ra một điều vô cùng hay ho.
Đó chính là Thần Tiêu môn không có người canh gác, bất kể là lối vào hay xung quanh đại bản doanh đều không có lấy một đệ tử của bọn họ, nhưng đèn đuốc xung quanh vẫn sáng trưng, đặc biệt là con đường chính dẫn vào đại bản doanh của Thần Tiêu môn, hai bên đều treo một loạt đèn lồng thẳng tắp. Hiện giờ cửa lớn của Thần Tiêu môn đang ở trạng thái nửa khép.
Cảnh tượng này cho tôi cảm giác như gậy ông đập lưng ông vậy.
Tình hình này khiến tôi cảm thấy khá bất an. Nếu như bọn họ đề phòng nghiêm ngặt thì có lẽ tôi còn có thể am tâm đi tìm Diệp Thiếu Khanh. Nhưng họ làm thế này, thật khiến tôi lo lắng ở bên trong có người của Linh tộc.
Nghĩ một hồi, tôi quyết định không mạo hiểm nữa, quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng tôi vừa mới đi được mấy bước, căn phòng trong Thần Tiêu môn đột nhiên truyền đến một tiếng cổ cầm du dương.
Nghe thấy tiếng đàn này, tôi lập tức đứng sững ra, bởi vì đây... đây chính là khúc Cao sơn lưu thủy!
Sở dĩ tôi thấy quen thuộc là bởi vì hồi tôi còn bé, sư phụ Tiêu Dao Tử rất thích khúc nhạc này. Ngày còn sống, sư phụ rất thích thổi tiêu, tôi với Tử Long mặc dù chẳng biết gì về âm luật, nhưng sau khi được nghe nhiều, mưa dầm thấm lâu nên cũng nhớ được khúc nhạc này.
Lúc đó tôi còn hỏi sư phụ tại sao lại yêu thích nó thế, sư phụ liền kể cho chúng tôi nghe, khúc nhạc này có tên là Cao sơn lưu thủy, kể về tình nghĩa giữa Du Ba Nha và Chung Tử Kỳ. Chung Tử Kỳ là tiều phu, nhưng có thể nghe ra được ý nghĩa ẩn náu đằng sau khúc nhạc của Du Bá Nha, hai người vừa gặp mà đã như quen, sau đó trở thành tri kỷ. Về sau Chung Tử Kỳ chết, Du Bá Nha đã tấu khúc nhạc Cao sơn lưu thủy này trước mộ Chung Tử Kỳ.
Sư phụ yêu thích khúc nhạc này cũng là bởi vì muốn đợi những huynh đệ của phái Phù Lục đang rải rác khắp nơi có thể đến thăm mình.
"Suất toái dao cầm phượng vỹ hàn,
Tử Kỳ bất tại dữ thùy đàn?
Xuân phong mãn diện giai bằng hữu,
Dục mịch tri âm nan thượng nan!"
(Dao cầm đập nát đau lòng phượng,
Ðàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?
Gió xuân bốn phía bao bè bạn,
Muốn kiếm tri âm, ôi khó thay!)
Bài thơ này chính là để nói về tình bạn của họ lúc đó.
Mà người hiện giờ đàn khúc nhạc này, tám chín phần mười là đang có ý đợi bằng hữu.
Tôi nghĩ đến điển cố Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ xong liền cảm thấy người đang đàn chắc chắn có ý đồ riêng, sau đó tôi đánh bạo lần theo tiếng đàn.
Tôi không đi qua cánh cửa nửa khép mà đi vòng quanh tường rào đến sau lưng gian nhà. Quả nhiên, lúc tôi vòng ra đến sau lưng căn nhà, tôi thấy có một gian phòng đang sáng đèn, từ bóng dáng chỗ cửa sổ có thể trông thấy có người đang đàn cổ cầm ở bên trong.
Hơn nữa, căn phòng này rất độc lập, ở phía sau cùng, từ đó có thể nhìn ra được người ở gian phòng này có địa vị rất cao ở Thần Tiêu môn.
"Chẳng lẽ là Diệp Thiếu Khanh?" Tôi thầm nghĩ, Diệp Thiếu Khanh rất thông minh, chẳng lẽ lại muốn dùng tiếng đàn để dụ tôi vào?
Trong lòng tôi mặc dù vẫn còn sinh nghi, nhưng không dám lỗ mãng, lặng lẽ trèo vào từ chỗ tường rào, thế mà vẫn không nhìn thấy bất cứ người canh gác nào cả. Cứ như là Thần Tiêu môn đã biến thành một tòa thành trống không vậy!
Tôi chầm chậm đến gần cửa sổ nơi phát ra tiếng đàn, tay nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra. Cửa sổ vừa mới mở ra một cái khe, tôi liền trông thấy một người đàn ông đang đưa lưng về phía tôi mà đánh đàn.
Hắn ngồi rất thẳng, thân hình thẳng như cán bút, lúc đánh cổ cầm trông vô cùng tập trung như đang chìm đắm vào bên trong thế giới của cổ cầm vậy.
Mà dáng người này, tôi liếc mắt là có thể nhận ra, chính là Diệp Thiếu Khanh!
Hắn ta dường như không ý thức được tôi đang ở ngay bên ngoài cửa sổ, vẫn cứ tiếp tục đàn, khi thì cực nhanh, khi thì chầm chậm, tiếng đàn như đang than đang khóc. Tôi cũng bị tiếng đàn cảm hóa, cứ đứng ở bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nghe hết khúc nhạc này.
Trong phút chốc, tâm tư tôi như quay trở về khoảng thời gian sinh sống ở Miêu Vương quan hồi còn bé. Mỗi khi trời đổ mưa to, sư phụ đều sẽ đàn khúc nhạc này ở trong phòng. Ngày đó, tôi và Tử Long đều còn nhỏ, không hiểu tâm sự của sư phụ, lại càng không hiểu hàm ý thật sự của khúc nhạc này, chỉ có thể ngồi nghe trộm trước cửa phòng sư phụ.
Không ngờ chớp mắt một cái đã mười năm trôi qua. Chờ đến khi giải quyết xong chuyện ở thôn Ma Câu, nếu như còn có thể sống sót trở về, tôi cũng nên đi tế bái sư phụ, ít ra cũng phải thắp nén hương cho ông ấy.
Tâm tư tôi vẫn còn chưa quay trở về, tiếng đàn của Diệp Thiếu Khanh đột nhiên im bặt, hai tay hắn nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, xung quanh bỗng tức khắc yên tĩnh lại. Tiếng đàn dừng, tôi cũng hoàn hồn lại, đang chuẩn bị trốn đi.
Nào ngờ, Diệp Thiếu Khanh đang đưa lưng về phía tôi bỗng bật cười rồi nói: "Anh bạn, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy. Trà đã đun xong, xin mời vào!"

Bình Luận

0 Thảo luận