"Gánh hát diễn kịch quỷ đã dẫn cô hồn dã quỷ ở bãi tha ma đi Bồ Tát Man!"
Vừa nghe thấy ác quỷ nói tin này, trong lòng tôi bất giác chùng xuống, nhưng vẫn không hiểu rõ hoàn toàn, tại sao gánh hát lại dẫn những cô hồn dã quỷ đó đến Bồ Tát Man? Bác Diệp đã đi Bồ Tát Man, ngay cả người của gánh hát cũng đi đến đó.
Chẳng lẽ gánh hát diễn kịch quỷ đó là người của bác Diệp! Bọn họ âm thầm làm ra nhiều chuyện thế này, chắc chắn có bí mật gì đó không thể nói cho người khác biết!
Tôi dằn cơn hoảng loạn xuống, vẫn nghiêm giọng hỏi họ: "Các ngươi nhìn thấy rõ ràng, gánh hát đó thật sự dẫn cô hồn dã quỷ đi Bồ Tát Man à?"
"Đạo trưởng, sao tôi dám lừa ngài?" Con quỷ này lắc đầu nguầy nguậy, nói chắc nịch: "Năm đó chỗ này có thổ phỉ, lại thêm nạn hạn hán trầm trọng, chết vô số người. Rất nhiều thi thể bị vứt ra bãi tha ma này. Năm đó gia cảnh nhà tôi cũng được xem là khá giả, tôi bị thổ phỉ bắt cóc làm con tin rồi giết chết, sau đó chúng vứt thi thể tôi ra bãi tha ma. Nhưng chúng tôi không dám đi ra hại người. Xung quanh chỗ này có tiên thuật mạnh mẽ, vẫn luôn trấn áp chúng tôi. Là gánh hát đó hát diễn vở kịch quỷ, nên chúng tôi mới dám ra ngoài hoạt động. Nhưng kỳ lạ là, sau khi chúng tôi ra, chúng tôi có cảm giác phía Bồ Tát Man như có thứ gì đó đang thu hút chúng tôi. Vốn dĩ chúng tôi đã đi theo đội đến chỗ Bồ Tát Man rồi, nhưng tôi nhớ đến hai kẻ này cầm đồ vật của chúng tôi, nên đi được giữa đường thì quay lại. Đạo trưởng, trước đây chúng tôi thật sự không hề hại người. Lần đầu tiên ám vào người sống thì đã gặp phải ngài, cầu xin ngài cho chúng tôi một cơ hội."
Tôi không tiếp tục nghe chúng nói nữa. Có quá nhiều thông tin trong lời nói của chúng khiến tôi phải nhanh chóng động não. Nhất là khi nó nói xung quanh đây có tiên thuật rất mạnh. Tôi thật sự không nghĩ ra được manh mối nào khác, điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là tiên lực của Huyền Chân quan!
Bãi tha ma đó có vô số cô hồn dã quỷ, theo lý mà nói thì quỷ hồn nhiều thì sẽ có đấu tranh cãi cọ, cuối cùng quỷ vương sẽ xuất hiện thống nhất bọn chúng. Ở đây có nhiều quỷ thế này, vậy mà người của bến đò Thái Bình lại chẳng hề biết chuyện quỷ quái nào, thêm nữa bãi tha ma cũng không phải chỗ cấm địa, nếu không trưởng thôn và Tú Cầm cũng sẽ không đến đó lén lút tư tình.
Chứng tỏ có tiên uy mạnh mẽ đang trấn áp bọn chúng, nên bọn chúng không dám chui ra hại người. Nếu không phải thế thì bến đò Thái Bình đã biến thành thôn quỷ từ lâu rồi.
Còn về tiên uy mạnh mẽ kia, tôi chỉ có thể nghĩ đến Huyền Chân quan chân chính. Chỉ cần Huyền Chân quan còn thì trong phạm vi mười dặm, tuyệt đối không có yêu ma quỷ quái nào dám tác oai tác quái!
Còn chuyện bị triệu hồi, chắc chắn là do gánh hát kia đã diễn vở kịch quỷ để gọi chúng ra, tập hợp chúng lại.
Rốt cuộc thì ở Bồ Tát Man có thứ gì đang thu hút chúng?
Nghĩ một hồi, tôi nhức cả đầu, phải xoa mạnh huyệt thái dương, rồi hỏi hai con quỷ này lần nữa: "Hai ngươi có biết thứ thu hút các ngươi là gì không?"
"Không biết!" Ác quỷ lắc đầu, dừng một lát, hình như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nhìn tôi: "Nhưng kỳ lạ là trước đây chúng tôi bị tiên thuật ở xung quanh trấn áp, những oán niệm trên người cũng bắt đầu từ từ hóa giải, chỉ muốn chờ được đi chuyển thế đầu thai. Quái lạ là sau khi chúng tôi bị gánh hát chiêu hồn gọi ra, cảm giác như hướng đến Bồ Tát Man mới là chốn về của chúng tôi. Với lại, tự tôi cũng cảm nhận được oán niệm trên người chúng tôi bắt đầu khôi phục, càng ngày càng sâu, trong thâm tâm cũng có suy nghĩ hại người."
Con ác quỷ này sợ tôi nổi nóng, lúc nói đến câu cuối, âm thanh nhỏ lí nhí như tiếng muỗi vo ve, sợ sệt nhìn tôi, chỉ sợ tôi sẽ đột nhiên nổi điên.
Tôi sầm mặt không lên tiếng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: cái nơi tên là Bồ Tát Man kia chắc chắn ẩn giấu thứ gì đó?!
Thấy đã dò hỏi được kha khá thông tin, tôi mới hỏi nó: "Bồ Tát Man cách chỗ này bao xa?"
"Đạo trưởng, chắc cũng khoảng năm dặm!"
Một dặm là năm trăm mét, như thế thì cách đây không đến ba ki-lô-mét, cũng rất gần bến đò Thái Bình. Nghĩ đến đây, tôi chỉ muốn đến Bồ Tát Man ngay trong đêm.
Nhưng trước khi đi, phải sắp xếp cho hai con quỷ này đã.
Tôi nhìn hai con quỷ, nghiêm khắc nói: "Khó khăn lắm hai ngươi mới hóa giải được lệ khí trên người, đã có tư cách xuống Địa phủ đầu thai chuyển thế. Nếu các ngươi không trân trọng tạo hóa của mình, vẫn muốn đến Bồ Tát Man, đến lúc đó vĩnh viễn đừng mơ được đầu thai. Giờ chỗ này xuất hiện nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, chắc chắn âm binh của Địa phủ sẽ đến câu hồn! Các ngươi ở lại bãi tha ma, chờ âm binh tới rồi xuống Âm tào Địa phủ với họ đi. Có thể đầu thai hay không phải xem tu vi của các ngươi. Nhưng bần đạo cảnh cáo các ngươi, bây giờ ta sẽ lập tức đi đến Bồ Tát Man, nếu ta phát hiện các ngươi ở đó, ta sẽ đánh các ngươi hồn bay phách tán!"
Tôi nhấn mạnh câu cuối, dọa hai con quỷ gật đầu liên tục, luôn miệng nói không dám.
Giải quyết đâu vào đấy, tôi mới thả hai con quỷ này đi. Bọn chúng cảm kích một hồi, rồi quay về bãi tha ma. Vừa rồi tôi dọa bọn chúng như thế, chắc chúng sẽ không dám tới Bồ tát Man đâu.
Thật ra quỷ hồn mà gặp phải thiên địch còn nhát gan hơn cả người sống.
Thấy hai con quỷ đó đi rồi, tôi mới đi xem Tú Cầm đang nằm ở trên giường. Cô ta bị dọa sợ nên đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tôi lo cô ta bị xương ngón tay đã cắn nát trong miệng sặc chết, nên cạy miệng cô ta, moi máu thịt cùng với xương ngón tay trong miệng ra.
Đồng thời cũng moi cả cái nhẫn của người chết vẫn ở trong miệng cô ta. Khi tôi vừa moi cái nhẫn đó ra, Tú Cầm ho sặc sụa vài cái rồi tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta hoảng sợ kêu to. Nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn lại, lập tức nhớ đến chuyện vừa xảy ra. Sau khi ổn định tinh thần, cô ta nơm nớp lo sợ hỏi tôi: "Vừa rồi là cậu cứu tôi?"
"Ừ." Tôi gật đầu, cảnh cáo cô ta: "Nhớ cho kỹ, sau này đừng tham tài tham của, đồ của người chết đừng có nhặt bừa bãi, nếu không đến lúc đó mất mạng thế nào cũng không biết đâu!"
Tôi vừa nói thế, Tú Cầm muốn khóc mà không ra nước mắt, than vãn: "Cậu này, nếu tôi biết đó là đồ của người chết thì có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám lấy."
Tú Cầm nói đến đây, hình như nhớ ra điều gì đó, lại lo lắng hỏi tôi: "Cậu trai, trưởng thôn sao rồi?"
Tôi lắc đầu bảo: "Trưởng thôn cũng không có việc gì, nhưng đã chém đứt tay của mình rồi. Cũng may tôi phát hiện kịp thời, hắn mới nhặt về được một mạng!"
"Thế à... Không có việc gì thì tốt rồi!" Tú Cầm nghe tôi bảo trưởng thôn không sao liền thở phào nhẹ nhõm.
Tôi có vài lời không biết có nên nói hay không, dù sao chuyện tình cảm, chẳng ai kiểm soát được. Nhưng hai người này làm như thế, quả thật trái với phong tục, đạo đức. Tôi chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn khuyên: "Hai người đều là người đã có gia đình, chuyện này chỉ có tôi và bạn tôi biết, chúng tôi sẽ không nói cho người khác. Nhưng hai người không thể tiếp tục thế này, như thế sẽ chỉ làm tổn thương đến người nhà, con cái của hai người mà thôi. Chồng cô không ở nhà, ở bên ngoài vất vả kiếm tiền nuôi gia đình. Cô làm như vậy, cô không cảm thấy có lỗi với chồng mình sao? Con người không phải thánh hiền, không có ai là không sai lầm. Quay đầu là bờ, đừng hại người hại mình!"
Tôi biết những chuyện kiểu thế này có rất nhiều, đừng nói đến các thành phố lớn phồn hoa ảo mộng, đến cả các thôn xóm nhỏ, chuyện tình cảm lén lút cũng hơi hỗn loạn. Thứ mà con người không thể khống chế được nhất chính là tình cảm của chính mình.
Nhưng bất luận ra sao, trung thành, kiên trinh mới là sự tín nhiệm cơ bản nhất của tình cảm. Nếu ngay cả những thứ này đều mất đi thì tôi không dám tưởng tượng sau này xã hội sẽ hỗn loạn phức tạp đến mức nào nữa!
Vừa nghĩ đến điều này, đột nhiên tôi nhớ đến Vương Lỗi. Có một lần, tôi và anh ta cùng với Tử Long ngồi tán gẫu với nhau, anh ta nhắc đến chuyện này, còn nói một câu rất kinh điển: Xã hội bây giờ không phải cuộc sống hỗn loạn mà là tâm tình loạn! Cũng không phải thân thể bệnh mà là trong lòng có vấn đề!
Nhớ lại lời của Vương Lỗi, tôi lại bỗng thấy nhớ họ. Tử Long, Vương Lỗi còn cả vợ của tôi - Lâm Y Y, không biết đến lúc nào chúng tôi mới được trùng phùng!
Những lời này của tôi có hơi gây tổn thương người khác, Tú Cầm xấu hổ đỏ cả mặt. Mắt đảo qua đảo lại, cô ta nhìn chằm chằm tôi, cắn môi bảo đảm: "Cậu trai, tôi sẽ không gặp lại trưởng thôn và sẽ bảo anh ta không đến tìm tôi nữa. Chờ vết thương ở tay đỡ hơn, tôi sẽ dẫn con cái đến thành phố tìm chồng, chấm dứt cuộc tình vụng trộm xấu hổ này. Cậu nói đúng, chồng tôi rất vất vả, tôi có lỗi với anh ấy, tôi muốn bầu bạn bên anh ấy!"
Đại đạo vô cương, người tu đạo không chỉ trừ ma diệt quỷ mà còn phải phát huy tinh thần tối cao của Đạo gia! Đạo bắt đầu từ chính những việc nhỏ tí ở quanh ta. Đối với tôi, đây cũng là một kiểu nâng cao cảnh giới.
Sau khi ra khỏi nhà Tú Cầm, tôi thấy cô ta đã bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lúc đi ngang qua cầu, tôi vứt cái nhẫn và vòng tay của quỷ vào con sông dưới cầu, vùi lấp nó vĩnh viễn dưới lòng sông. Dù gì hai thứ này cũng là đồ của người chết, ai cầm nó, dù không bị quỷ tìm tới tận cửa thì cũng sẽ gặp xui xẻo.
Lúc tôi về đến nhà trưởng thôn, trong nhà không có ai, chắc là đi bệnh viện rồi. Nhưng tôi biết tình trạng của trưởng thôn, nếu được cứu chữa kịp thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này cũng là một bài học đầy xương máu cho hắn, người vợ kết tóc se duyên với hắn vẫn luôn ở bên, không rời xa hắn. Chắc thông qua cảnh ngộ lần này, hắn sẽ thay đổi cái nhìn của mình dành cho vợ.
Tôi nhìn thời gian, trời sắp sáng rồi. Tôi không đánh thức Hà thiên sư, chỉ ngồi trên giường, đến khi gà gáy mới gọi hắn: "Đi thôi, đến giờ lên đường rồi! Đến Bồ Tát Man ngươi sẽ được giải thoát."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận