Vừa rồi, lúc tôi bảo mọi người cùng phá giải bí ẩn của bốn câu kia, Lâm Tiêu đã lặng lẽ kiểm kê số người! Theo như lời dặn của tôi lúc sáng, ông ấy đã tập trung toàn bộ đệ tử lên tầng hai của tháp cổ!
Từ lúc đến núi Côn Lôn đến giờ, Lâm Tiêu vẫn luôn phụ trách việc chăm lo đội ngũ! Ông ấy làm việc rất cẩn thận, sáng tối ngày nào cũng điểm danh một lượt. Chính vì tính cẩn thận tỉ mỉ ấy nên tôi mới tuyệt đối tin tưởng Lâm Tiêu!
Bây giờ ông ấy nói đội ngũ của chúng tôi thừa ra hai người, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn hai kẻ bị thừa ra đó chính là nội gián! Phần lớn số đông đang nhìn tôi, lúc này biểu hiện của tôi rất điềm tĩnh, vì sợ làm rút dây động rừng đến mấy tên nội gián!
Tôi không nói chuyện với Lâm Tiêu nữa để tránh nội gián sẽ sinh nghi. Mà phát biểu vừa rồi của Trình Tùng cũng đã vô tình dập tắt lòng nhiệt tình phá giải câu đố của mọi người.
Vì mọi người đều hiểu rõ, trong số tất cả những người có mặt tại đây, bất kể đạo hạnh cao đến đâu, tâm tính có bình tĩnh đến mấy, nhưng tuyệt đối không có thánh nhân nào lòng không vương tạp niệm! Cho dù là Y Y đơn thuần, trong lòng vẫn có thất tình lục dục!
Có điều, kế hoạch của tôi là muốn bọn họ từng bước giải đáp được câu đố. Chỉ có tiếp cận được chân tướng mới có thể tìm ra nội gián, đấy chính là kế hoạch của tôi!
Để làm nóng lại bầu không khí, tôi nói tiếp: "Mọi người, vạn vật tương sinh tương khắc, tôi tin nhất định có cách để phá giải Thiên Hà nhược thủy! Nếu không đã không xuất hiện kỳ quan lúc sáng! Nếu như mọi người đều nói đó là lời tiên đoán của thần, vậy chắc chắn là ngài đang chỉ đường cho chúng ta! Mọi người có thể tiếp tục suy nghĩ về hàm ý của bốn câu đó, biết đâu chúng ta đã bỏ sót mất điều gì đó?"
Tôi vừa nói xong, Vương Kỳ Bằng cũng tiếp lời: "Không sai! Anh Cửu nói đúng đó, ngay cả lời tiên đoán cũng đã xuất hiện rồi, vậy nhất định sẽ có cách để vượt qua Thiên Hà! Đến lúc ấy, nếu như bị người của Âm Dương đạo giải được câu đố trước, thì người tu đạo Hoa Hạ chúng ta biết giấu mặt vào đâu? Vậy nên, mọi người hãy nghĩ kỹ xem, chắc chắn phải giải đáp được câu đố này."
Sau khi Vương Kỳ Bằng mở lời, các đệ tử có mặt cũng bắt đầu hăng hái thảo luận. Nhân lúc bọn họ không chú ý, tôi vội vàng nói nhỏ với Lâm Tiêu: "Lâm đại ca, canh gác lối ra vào, nội gián sắp sửa hiện thân rồi! Nhưng trước lúc đó, tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ, một lúc nữa anh chỉ cần nghe theo lệnh của tôi là được!"
"Được!" Lâm Tiêu kích động gật đầu, chậm rãi đi tới chỗ cửa lớn.
Tôi thấy mọi người vẫn đang thảo luận bèn âm thầm kiểm lại số người có mặt. Quả nhiên tôi cũng đếm thấy thừa ra hai người. Tôi nhớ rất rõ, trước đó cộng thêm cả tôi, tổng cộng có bốn mươi bốn người.
Nhưng bây giờ lại có bốn mươi sáu người! Hơn nữa hai người thừa ra chắc chắn chính là kẻ đã lén lút gõ chuông U Minh! Nhưng cũng nhờ nhớ lại lúc chiều có kẻ gõ chuông U Minh dẫn dụ chúng tôi, tôi mới có cơ duyên phá giải được câu đố trong bốn câu kia.
Lúc này Lâm Tiêu và Mạnh Doanh chắn ngay trước cửa lớn, Dương lão tam và Vương Kỳ Bằng cũng chia ra đứng ở chỗ cửa sổ, vừa hay phong tỏa hết toàn bộ lối ra trên tầng hai.
Tôi thấy thời cơ đã tới, vội vàng lên tiếng: "Mọi người, thực ra tôi đã giải được câu đố kia từ trước! Nhưng... hiện giờ trong đội ngũ chúng ta xuất hiện kẻ phản bội, tôi không thể nói ra trước mặt mọi người được! Tôi nhớ tôi đã từng dạy mọi người bí thuật tương truyền mật ngữ, bây giờ tôi sẽ dùng bí thuật để nói cho mọi người biết chân tướng thực sự đằng sau bốn câu kia! Mọi người nhắm mắt! Thi triển bí thuật!"
Hai câu cuối cùng được tôi hô lên gần như ra lệnh, chấn động đến mức mọi người nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, hoàn toàn bối rối không hiểu ra sao.
"Anh Cửu, anh dạy chúng tôi bí thuật đó lúc nào chứ?" Lúc này cuối cùng cũng có một đệ tử bối rối cất tiếng hỏi!
"Ha ha!" Tôi không để tâm đến cậu ta mà nhìn về phía hai đệ tử mặc áo gai đứng ở chính giữa. Vừa rồi, khi tôi bảo mọi người nhắm mắt lại để thi triển bí thuật, tất cả không ai nhắm mắt hết, chỉ có duy nhất hai người bọn họ nhắm lại nhanh nhất, đồng thời hai tay kết ấn Thiên Sư chỉ!
Vốn dĩ bọn chúng muốn dùng chiêu thật giả lẫn lộn để lừa dối qua mặt, như vậy chi bằng tôi cũng cố ý làm theo cách đó để bọn chúng tự hiện nguyên hình!
Sau khi nghe thấy tôi cười lớn, hai kẻ đó mới biết mình bị trúng kế, bọn chúng đứng bật dậy, hằm hè trừng mắt nhìn tôi!
"Lý Sơ Cửu, mày được lắm, lại dám lừa bọn ta? Mày nhớ lấy, tao nhất định sẽ khiến mày hối hận!" Tôi còn chưa kịp lên tiếng, một tên trong đó đã chỉ vào tôi nói một cách hằn học.
Giọng nói này tôi nghe thấy hơi quen, hình như đã từng nghe ở đâu rồi, nhưng bỗng chốc không nhớ ra được! Cùng với việc thân phận của hai kẻ kia bị bại lộ, những đệ tử khác lập tức hiểu ra, nhốn nháo lùi lại phía sau, bao vây chặt bọn chúng!
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là hai tên này lại không hề hoảng sợ. Gương mặt trắng bệch mà bình tĩnh, dường như biểu cảm không có gì thay đổi!
Tôi còn đang cảm thấy kỳ lạ thì Trình Tùng đã nghĩ ra, buột miệng thốt lên: "Sơ Cửu, hai người này chính là thám tử mà tôi phái đi! Hai thám tử đó đã chết rồi, chắc chắn bọn chúng là người của Âm Dương đạo giả mạo!"
Trình Tùng nhanh chóng lột trần thân phận của hai bọn chúng. Lúc này tôi cũng bật dậy khỏi ghế, nhìn chúng cười lạnh: "Không thể không nói, chúng mày cũng thông minh lắm, suýt chút nữa đã nói cho chúng mày biết ẩn ý phía sau bốn câu kia rồi! Nếu tao đoán không nhầm, tất cả đều là âm mưu của Thạch Minh Thánh Hàm, đúng không?"
Hai tên này căn bản không hề sợ hãi, giống như đang nghe tôi kể chuyện, lại còn khoanh tay trước ngực, cứ như đang đứng xem biểu diễn.
Tôi cười nhạt, lòng thầm nghĩ, để xem các người còn cứng được bao lâu? Lúc này tôi mới nói tiếp: "Thực ra chúng mày đã tìm ra được đường đi tới núi Côn Lôn ngay từ đầu rồi, tiếc rằng không thể nào vượt qua được Thiên Hà! Thế nên chúng mày bèn gõ chuông U Minh để thu hút sự chú ý của bọn tao! Chúng mày muốn dẫn dụ bọn tao tới, đơn giản chỉ là muốn bọn tao giải câu đố ẩn chứa trong bốn câu kia thôi! Nhưng bốn câu đó vốn dĩ không phải là dị tượng trời giáng, cũng không phải lời tiên đoán của thần gì sất! Bọn họ không biết huyễn thuật của Thạch Minh Thánh Hàm, nhưng tao thì quen quá rồi. Kỳ quan Thiên Hà và cả bốn câu trên vách đá, đều là ảo cảnh mà Thạch Minh Thánh Hàm bày ra mà thôi!"
Sau khi nói xong, tôi thấy các đệ tử đứng xung quanh đều kinh ngạc hít vào một hơi. Nếu tôi không nói ra tình huống khó tin này, chắc bọn họ cũng không thể nào nghĩ tới!
Nhưng hai tên trà trộn vẫn không mảy may sợ hãi, ngược lại còn bắt đầu dùng ánh mắt khiêu khích nhìn tôi. Chúng nhếch miệng cười khinh bỉ, xòe tay ý bảo tôi cứ việc nói tiếp!
Bị khiêu khích trước mặt bao nhiêu người như vậy, lúc này tôi cũng tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn không bộc phát ra, chỉ nở một nụ cười nhạt nói tiếp: "Rất rõ ràng, bốn câu đó nói về cách thức phá giải Thiên Hà, Âm Dương đạo chúng mày không biết về lịch sử Hoa Hạ bọn tao, đương nhiên không thể giải đáp cũng như không thể bịa đặt ra bốn câu đó! Nếu tao đoán không nhầm, nguồn gốc của bốn câu này có lẽ là từ tín vật chưởng giáo của tam đại môn phái đúng không? Thạch Minh Thánh Hàm không giải được nên mới tạo ra dấu hiệu giả để bọn tao tới phá giải, sau cùng chúng mày sẽ là ngư ông đắc lợi! Phải công nhận, kế hoạch của chúng mày thật sự không chê vào đâu được. Nhưng lỗ hổng nằm ngay ở chỗ, kế hoạch này quá hoàn mỹ mà sót mất một điều rất đơn giản! Kẻ có thể trong thời gian ngắn gõ chuông U Minh rồi biến mất không dấu vết, e rằng cũng chỉ có nhẫn thuật Nhật Bản của chúng mày mới làm được, đúng chứ?"
"Được lắm, được lắm!" Nào ngờ, tôi vừa dứt lời, một trong số chúng đã mỉm cười vỗ tay đáp trả: "Lý Sơ Cửu, câu chuyện của mày thật là đặc sắc, bọn tao nghe cũng thấy hay! Nhưng mà, mày đã từng nghĩ đến chuyện này chưa, nếu bọn tao không phải người của Âm Dương đạo thì sao? Nói cách khác, bọn tao căn bản không hề có hứng thú gì với cái gọi là chân tướng vớ vẩn kia của mày! Nếu thế, e rằng mày sẽ xấu hổ lắm nhỉ?"
"Thế à?" Tôi nhìn bọn chúng nhếch miệng cười, không biểu lộ chút giận dữ nào, bình tĩnh cười đáp: "Cho dù tao có phân tích sai đi nữa, thì hôm nay chúng mày vẫn phải chết!"
Dứt lời, tôi hét lớn: "Thạch Minh Thánh Hàm, mau ra đây! Trận chiến giữa tôi và cô, sớm muộn gì cũng phải đối mặt! Chuyện đã đến nước này, lẽ nào cô còn muốn trốn ư?"
Lúc hét lên, tôi lập tức điều động chân khí, để âm thanh khuếch tán đi bốn phương tám hướng! Mục đích của tôi chính là muốn dẫn dụ Thạch Minh Thánh Hàm ra, giải quyết gọn một lần với Âm Dương đạo bọn chúng!
Nhưng nào ngờ, một trong số bọn chúng lại bật cười ha hả, lắc đầu thở dài nói: "Lý Sơ Cửu ơi là Lý Sơ Cửu, tao vốn tưởng rằng mày có thể nhận ra giọng của tao! Được rồi, lần này bọn tao sẽ cho mày một con đường sống. Có thời gian chúng tao sẽ lại tới chơi với mày, cáo từ!"
Tên đó vừa nói xong thì lập tức xoay người cùng với tên còn lại, xông thẳng đến cửa sổ gần nhất.
"Muốn chạy, bỏ cái mạng lại đây đã!" Dương lão tam canh giữ cửa sổ bên đó, hừ lạnh một tiếng, ngay tức khắc chĩa kiếm về một trong số chúng!
Nhưng ai ngờ, tên đó lại không hề có ý định phản kháng, ngược lại còn cố tình bước lên trước hai bước, vừa khớp với thanh trường kiếm của Dương lão tam cắm phập vào ngực hắn!
Khi Dương lão tam đối phó với một tên, đám đệ tử xung quanh cùng nhau đối phó với tên còn lại. Nhưng vẫn giống như thế, tên này cũng không hề phản kháng, cứ để mặc cho đám đệ tử đâm người mình thành tổ ong vò vẽ.
Cùng với hai thi thể đổ ập xuống sàn, những tưởng rằng giải quyết bọn chúng chỉ dễ dàng như vậy.
Nhưng nào ngờ, ngay khi bọn họ chuẩn bị bước tới kiểm tra xem rốt cuộc hai tên này đã chết thật hay chưa, thì ở ngay chỗ ngực của hai xác chết đột nhiên có một luồng khí đen tà ác bay ra.
Sau khi lượn vòng quanh trong không trung, nó phóng vụt ra ngoài cửa sổ, đồng thời bỏ lại một câu khiêu khích: "Lý Sơ Cửu, tao sẽ còn trở lại! Để xem khi đó ai có thể cứu được mày?"
"Tuyệt đối không được để chúng trốn mất, đuổi theo!" Lâm Tiêu thấy bọn chúng bỏ chạy, lập tức dẫn người định đuổi theo!
"Lâm đại ca, đừng đuổi nữa! Mọi người không đuổi kịp chúng đâu, cho dù có đuổi kịp, mọi người cũng có thể sẽ chết!" Tôi thấy Lâm Tiêu định dẫn người đuổi theo thì bèn ngăn bọn họ lại!
Bởi vì thực lực của bọn họ, vẫn chưa phải là đối thủ bọn chúng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận