Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 828: Mất hết nhân tính

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Không ai ngờ rằng Tử Long sẽ đột nhiên tỉnh lại vào lúc này. Nhất là cặp mắt thâm thúy khủng bố kia càng khiến cho người xem cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Giống như một người không có con ngươi và đôi mắt vậy, chỉ có một cái hốc mắt sâu. Mà ở vị trí con ngươi đúng lúc lại có một ngọn lửa tà mị hiện lên.
Lại nhìn lên mặt Tử Long, lớp khí màu đen trên mặt anh ấy trước đó đã biến mất, làn da trên người trở nên rất trắng. Da dẻ của Tử Long luôn là màu đồng cổ, bây giờ lại trắng đến kỳ cục, quả thật còn trắng hơn cả làn da của phụ nữ nữa. Chỉ có điều nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện làn da của anh ấy không hề hồng hào, nhưng cũng không phải là màu trắng xám, dường như làn da của anh ấy vốn là một màu trắng tinh vậy.
Mà trên mí mắt của anh ấy cũng giống như được đánh màu đỏ lên vậy, ngay cả lông mi cũng mang một màu đỏ nhẹ, khiến cho người ta có cảm giác rất tà mị. Nhất là môi của anh ấy, giống như đã được bôi lên một lớp son nhẹ của phụ nữ. Nhưng trong màu đỏ này lại có màu đen, càng trông quái lạ và tà mị hơn nữa.
Lúc tôi nhìn anh ấy một cách sợ hãi, Tử Long lại nhếch miệng cười tà mị với tôi. Nếu không phải đã quá quen thuộc với Tử Long, tôi nghĩ một cô gái bình thường nhất định sẽ bị nụ cười của anh ấy quyến rũ. Anh ấy lúc này giống như người đàn ông tuấn tú bước ra từ trong tranh vậy.
Hơn nữa khí đen ngưng tụ giữa hai hàng lông mày của anh ấy cũng dần biến thành một dấu ấn màu đỏ nhạt, trông giống như một ngọn lửa.
"Là mấy người đã trói tôi lại sao?" Lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại, Tử Long đã đứng dậy khỏi mặt đất. Lúc anh ấy đứng dậy, áo cà sa trên người cũng lập tức hóa thành tro tàn.
Chỉ thấy anh ấy vung tay lên, tro tàn này lập tức bay ra rồi rơi thẳng xuống mặt sông Minh Hà.
"Tử Long, tôi là Lý Tiêu Vũ đây!" Lý Tiểu Vũ nhìn Tử Long, trong ánh mắt vừa có sự đau lòng vừa có sự sợ hãi, lệ đong đầy trong mắt.
Nhưng dường như Tử Long không hề nhận ra cô ta. Anh ấy cười tà mị, giọng nói rất lạnh lẽo: "Hóa ra tên của tôi là Tử Long? Mặc dù tên này khá bình thường nhưng không khó nghe lắm. Cũng được, sau này tôi sẽ gọi là Tử Long. Cảm ơn cô đã cho tôi cái tên này, để báo đáp thì tôi sẽ không giết cô. Ha ha..."
Nghe được lời nói này của Tử Long, lòng tôi lập tức nguội lạnh. Chúng tôi dốc hết tâm tư, trải qua biết bao đau khổ, ao máu Hồng Liên đã ở ngay trước mắt nhưng chúng tôi vẫn chậm một bước. Chỉ cần anh ấy tỉnh lại thì mọi nỗ lực của chúng tôi đều uổng phí.
Lúc anh ấy quan sát tôi bằng ánh mắt hài hước, tôi mới cắn răng nói: "Tử Long, anh nhận ra em không? Em là huynh đệ của anh, Lý Sơ Cửu. Chúng ta sống nương tựa vào nhau từ nhỏ ở núi Miêu Vương. Ngoại trừ chúng ta còn có sư phụ Tiêu Dao Tử. Còn ông ấy là sư phụ của anh, lão quỷ. Anh còn nhớ không?"
Giọng điệu của tôi rất ôn hòa, ôn hòa đến bản thân tôi cũng cảm thấy khó chịu. Bởi vì chúng tôi chưa từng nói với nhau theo cách như vậy. Từ trước đến giờ, Tử Long không nói nhiều, chỉ biết yên lặng bảo vệ tôi. Hai huynh đệ chúng tôi cũng chỉ để tình nghĩa ở trong lòng, chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, bình thường chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý của nhau.
"Ha ha..." Tự Long cười lạnh một tiếng, híp mắt nhìn tôi và lão quỷ, sau đó lập tức lắc đầu nói: "Cậu là Lý Sơ Cửu, ông ta là lão quỷ. Đáng tiếc là tôi không nhận ra mấy người. Có điều trong tay cậu cầm dao găm, hẳn là muốn giết tôi. Tiềm thức của tôi nói cho tôi biết cậu muốn diệt trừ tôi, tôi nói có đúng không?"
Giọng điệu lúc này của Tử Long khá kỳ quái, hoàn toàn đã biến thành một người khác. Nhưng tôi không ngờ rằng tiềm thức của anh ấy đã nhớ kỹ chúng tôi muốn giết anh ấy. Đây có lẽ là bản năng của Ma Vương, nhạy cảm nhớ hết thù hận và giết chóc.
Thấy anh ấy hoàn toàn không nhận ra chúng tôi, tôi cảm thấy lòng mình khó chịu không thể tả. Bây giờ anh ấy đã hoàn toàn biến thành con rối của Minh Vương, vô hình trung chúng tôi đã trở thành kẻ thù sống còn.
Lão quỷ bắt lấy hai tay của Tử Long, nhìn thẳng vào anh ấy, nước mắt giàn giụa: "Tử Long, cậu tỉnh lại đi. Chúng ta đều là người thân cận nhất của cậu. Cậu mau tỉnh lại cho tôi. Cậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu không thì tôi phải làm sao..."
"Bỏ ra!" Lời của lão quỷ còn chưa nói xong, Tử Long đã cắt ngang bằng giọng lạnh lẽo. Anh ấy dùng sức kéo lão quỷ ra, khiến ông ta lão đảo. Lão quỷ đang định nhào tới thì Tử Long đã lách mình tránh đi, khiến ông ta nhào thẳng vào thân thuyền.
Lão quỷ đột nhiên vỗ lên thân thuyền, đau khổ lắc đầu nhưng vẫn chưa từ bỏ. Ông ta quay đầu lại nhìn Tử Long, cắn răng nói: "Tử Long, lẽ nào cậu thật sự không nhớ chút gì sao? Cậu ấy là huynh đệ tốt nhất của cậu, Lý Sơ Cửu. Cô nàng này là người yêu cậu nhất, Lý Tiêu Vũ. Cậu nghĩ kỹ lại xem, các cậu đã trải qua nhiều chuyện thập tử nhất sinh như vậy, tôi không tin là cậu không nhớ rõ chút gì."
"Lão già này ồn ào quá..." Nào ngờ Tử Long bỗng nhiên nở nụ cười tà mị với lão quỷ, nhưng một giây sau nụ cười kia lập tức cứng lại. Anh ấy đổi giọng, lạnh lùng nói: "Đúng là quá ồn ào. Âm thanh như vậy không nên xuất hiện ở bên cạnh tôi!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại. Chỉ thấy Tử Long bước nhanh đến trước mặt lão quỷ, bóp lấy cổ của ông ta rồi nhấc lên một cách nhẹ nhàng, giống như lão quỷ không có chút trọng lượng nào vậy.
Lão quỷ bị anh ấy bóp cổ, hai chân không ngừng đạp loạn xạ giữa không trung, hai tay nắm chặt lấy tay của Tử Long. Ông ta muốn nói chuyện nhưng lại không phát ra được câu nào. Có điều ánh mắt nhìn Tử Long không hề có sự phẫn nộ, chỉ có sự lo lắng và khó chịu của người lớn tuổi.
Tay của Tử Long không ngừng tăng thêm sức mạnh, chậm rãi xuất hiện một lớp lửa nhẹ. Ngọn lửa này vừa xuất hiện, tôi liền thấy cổ của lão quỷ tỏa ra khói đen, dường như cổ của ông ta đã bị ngọn lửa này thiêu đốt.
"Tử Long, dừng tay. Ông ấy là sư phụ của anh, tình cảm chẳng khác nào cha của anh!" Thấy cảnh này, tôi lập tức hô lên. Tử Long quay đầu lại, nhìn tôi một cách kỳ lạ, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười: "Lý Sơ Cửu, cậu đừng vội, người tiếp theo chính là cậu."
Thấy Tử Long đã dùng thêm sức, tôi biết anh ấy thật sự sẽ giết lão quỷ. Vì vậy vào lúc Tử Long vừa dứt lời, tôi đã ra tay. Tôi giả vờ đánh một đòn về phía lồng ngực của anh ấy.
Tử Long cười khẽ, lách tay bắt lấy cổ tôi, tốc độ vô cùng nhanh. Tôi lùi về sau một bước, sử dụng long trảo thủ, lật tay lại bắt lấy cổ tay của anh ấy.
Nhưng tôi vừa bắt lấy tay của anh ấy thì cảm giác giống như nắm lấy một miếng sắt đã đốt nóng, khiến tôi đau đến mức buông lỏng tay ra. Tôi vừa buông lỏng tay, Tử Long đột nhiên đánh một chưởng vào trong lồng ngực của tôi.
Tôi không kịp tránh chỉ có thể vung chưởng đỡ lại. Hai chưởng đụng nhau, tiếng phịch vang lên. Tôi bị chấn động đến mức lùi vài bước, trái lại thì Tử Long không hề bị gì, vẫn nhẹ nhàng đứng tại chỗ. Tay còn lại của anh ấy vẫn nhấc lão quỷ lên, Tử Long còn nở nụ cười nói với tôi: "Lý Sơ Cửu, cậu không phải là đối thủ của tôi. Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, mấy người cùng xông lên đi. Tôi còn phải đi hoàn thành sứ mạng của mình."
Lúc Tử Long nói chuyện, tôi phát hiện bàn tay vừa đối chưởng với anh ấy trở nên đau rát. Tôi xoa tay nhìn thử thì sợ hết hồn. Chỉ thấy lòng bàn tay của tôi đã biến thành màu đen, hiển nhiên là bị đốt cháy.
Đây chính là thể chất của ma sao? Nếu như đúng thế thì thật là khó đối phó. Chẳng trách Ma Vương chân chính sẽ là người mạnh nhất Tam giới, xem ra điều này chẳng hề giả.
Trước đó tôi vẫn chưa ra tay đánh nhau thử với phân thân của Ma Vương, lần nào cũng là Vương Lỗi đánh nhau với hắn. Nhưng cho dù là cao thủ như Vương Lỗi thì cuối cùng vẫn thua. Trên cánh tay của Vương Lỗi cũng có phong ấn một luồng sức mạnh to lớn, là phong ấn của gia tộc thượng cổ, Long tộc. Không biết sức mạnh bị phong ấn kia có thể chống lại được phân thân của Ma Vương hay không?
Ngay vào lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, Tử Long đột nhiên ném lão quỷ xuống đất. Lão quỷ không thể đứng dậy ngay mà dùng hai tay che lại cổ họng của mình, đau đến mức lăn lộn dưới đất.
Lúc này tôi chú ý thấy làn da trên cổ của lão quỷ đã xuất hiện một dấu bàn tay màu đen, ở nơi đó còn có thể thấy được làn da và máu thịt bị đốt cháy đen.
Lý Tiêu Vũ vội vàng đỡ lão quỷ dậy, lo lắng hỏi: "Lão quỷ, ông không sao chứ?"
Dường như lão quỷ không thể nói chuyện nữa. Ông ta cười gượng, lắc đầu ra hiệu rằng mình không sao. Sau đó ông ta đưa mắt nhìn về phía Tử Long, ý bảo chúng tôi phải giải quyết chuyện của Tử Long trước.
"Tiêu Vũ, hai người lùi lại trước đi." Tôi hô lên với hai người Lý Tiêu Vũ. Lý Tiêu Vũ lập tức gật đầu, đỡ lão quỷ đi đến đuôi thuyền.
Sau khi thấy bọn họ đã đến khoảng cách an toàn, tôi mới nhìn Tử Long bằng ánh mắt lạnh lùng nói: "Lý Sơ Cửu của thôn Ma Câu, Triệu Tử Long, Tiêu Dao Tử của núi Miêu Vương. Mười hai năm trước, ba người chúng ta gặp nhau ở thôn Ma Câu. Sau khi trở lại núi Miêu Vương, chúng ta trở thành người thân gắn bó sống chết. Sau khi Lý Sơ Cửu có chút thành tựu về đạo, Triệu Tử Long cùng hắn xuống núi báo thù, trùng hợp gặp được Vương Lỗi. Ba người giết chết Tả Âm trước, sau đó lại giết Chu Bát Tự. Tiếp đó ba người cùng nhau đối kháng Linh tộc và nhà họ Diệp đầy dã tâm. Cuối cùng thống nhất Đạo giáo hoa hạ Nam Bắc, hoàn toàn làm cho Đạo giáo đi lên đường ngay. Chúng ta đã trải qua cùng nhau tất cả, lẽ nào anh không có chút ký ức nào sao?"
Tôi gần như đã gào thét khi nói câu cuối cùng. Trong lòng tôi vô cùng khó chịu và phẫn nộ, nhưng tôi chỉ có thể cố nén lại. Chỉ cần còn một chút cơ hội khiến Tử Long tỉnh lại, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Bình Luận

0 Thảo luận