Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 343: Nỗi sỉ nhục của Đạo môn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Đạo sĩ sai khiến thủy quỷ này chắc chắn là người ra tay lần này! Tôi cũng là đạo sĩ, nghe thấy đồng đạo của mình lại làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy thì không khỏi nổi giận trong lòng.
Người như vậy không chịu dốc lòng tu đạo mà lại dựa vào đạo thuật đã tu luyện để làm xằng làm bậy, mê đắm cuộc sống hồng trần, đây là nỗi sỉ nhục của Đạo môn. Nhưng trong lòng tôi cũng hiểu có rất nhiều đạo sĩ như vậy.
Tu đạo vốn đã khổ sở lại còn gian nan, so với việc sống trong hồng trần thì đây quả thực là khác nhau một trời một vực. Đa số đạo sĩ không chịu được sự cám dỗ của thành phố lớn nên bắt đầu đánh mất bản thân. Vì tiền, vì nữ sắc mà không ngần ngại làm chuyện thương thiên hại lý, làm đủ chuyện xấu xa!
Đạo môn sa sút cũng là một phần nguyên nhân quan trọng. Ở nơi phồn hoa, ai có thể giữ mình trong sạch?
Tôi khó tránh khỏi việc hơi nặng lời, thủy quỷ này càng sợ run lên, vội vàng lắc đầu giải thích: "Đạo trưởng, tôi thật sự không muốn hại bé gái kia. Tôi thấy cô bé còn nhỏ, rất đáng thương! Thế nhưng đạo sĩ kia nói nếu tôi không làm thì hắn ta sẽ chiên tôi lên. Tôi sợ quá nên mới quấn lấy cô bé, gọi hồn để cô bé bị chết đuối trong con sông này."
Thủy quỷ này không hiểu ý tôi, cho rằng tôi muốn trách tội cô ta. Tôi khẽ lắc đầu, đáp: "Ta không muốn hỏi cô chuyện này, ta hỏi cô rốt cuộc đạo sĩ kia là ai?"
Thủy quỷ không ngốc, ngược lại còn vô cùng thông minh. Chắc vì sợ đạo sĩ kia nên nó không dám nói tên hắn ra, chỉ không ngừng lắc đầu, cũng không dám nhìn tôi, có lẽ sợ tôi nổi giận.
Để xóa bỏ cơn hoảng loạn của nó, tôi bèn nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ta là người tu đạo chân chính, cô cứ việc yên tâm. Chỉ cần cô nói cho ta biết đạo sĩ kia là ai, ta sẽ giúp Đạo môn thanh trừ tên phản đồ này! Lúc nãy cô cũng nhìn thấy đạo hạnh của ta rồi đấy, muốn đối phó hắn chắc cũng không có vấn đề gì đâu."
Tôi vừa an ủi như thế, thủy quỷ liền ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt bắt đầu dao động. Tôi thấy có hiệu quả, lại tiếp tục khuyên nhủ: "Chỉ cần ta biết tên phản đồ đó thì không còn ai buộc cô làm chuyện xấu nữa. Cô đang làm việc tốt, tích âm đức! Ngẩng đầu ba thước có thần linh, nói không chừng Diêm Vương đã thấy được. Đến lúc đó ta đưa cô xuống Địa phủ, cô cũng có thể miễn được nỗi khổ về da thịt!"
Nói thật thì tôi chỉ đang lừa nó thôi. Những thủy quỷ bị chết đuối này có oán niệm rất sâu, gần như đều rất cứng đầu. Trong tình huống đặc biệt cũng chỉ có thể dùng phương pháp đặc biệt.
Sau khi nghe được những lời nói này của tôi, tôi thấy trong đôi mắt màu đỏ tươi của thủy quỷ sáng lên. Tôi mừng thầm, điều này chứng tỏ cô ta đã tin tưởng vào lời tôi nói.
Quả nhiên, sau khi cân nhắc mấy giây, lúc này thủy quỷ mới cắn môi nói: "Đạo trưởng, đạo sĩ khống chế tôi được người ta gọi là Hà Thiên Sư. Thật ra anh đã gặp hắn rồi, hắn cũng biết anh đã nghi ngờ chuyện này nên mới sai tôi dẫn anh đến bờ sông này!"
Nghe thủy quỷ nói vậy, tôi liền kinh hãi trong lòng, nghĩ ngay đến người đạo sĩ đã làm tang sự cho Nhị Nha. Tôi không thấy mặt hắn, chỉ nghe được giọng của hắn trong linh đường.
Nói vậy thì hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, cố ý muốn dẫn tôi đến bờ sông, sau đó cho thủy quỷ đến hại chết tôi!
Tôi vẫn còn một nghi vấn trong lòng bèn hỏi thủy quỷ: "Vậy người gọi hồn của bé Ngưu đêm qua cũng là cô?"
"Không phải!" Thủy quỷ này khẽ lắc đầu, đáp: "Sau khi hại chết cô bé kia, tôi không xuất hiện nữa!"
Hẳn là thủy quỷ này sẽ không gạt tôi, vậy có nghĩa không phải là cô ta gọi hồn của bé Ngưu mà là Nhị Nha đã gọi hồn thằng bé. Thế nhưng mãi đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy hồn của Nhị Nha.
Tôi càng nghĩ càng thấy hỗn loạn, lại hỏi thủy quỷ lần nữa: "Vậy hồn của Nhị Nha đâu?"
"Tôi không biết!" Thủy quỷ lại lắc đầu, nói: "Ngày thường Hà Thiên Sư đều giấu tôi trong bình đựng hồn, chỉ khi nào hắn muốn tôi làm việc giúp mình thì mới thả tôi ra ngoài!"
"Để ta xem xem rốt cuộc tên Hà Thiên Sư này muốn giở trò gì?" Tôi cắn răng, thầm nói một câu, sau đó mới lấy một lá bùa dẫn hồn ra, nói: "Lát nữa cô đi theo lá bùa dẫn hồn này là có thể đến được Âm tào Địa phủ. Nhưng cô làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, tôi cũng không biết Diêm Vương sẽ xử phạt cô thế nào, chỉ có thể xem vận mệnh của cô thôi!"
"Vâng, cảm ơn đạo trưởng!" Thủy quỷ nghe thấy tôi nói sẽ đưa mình xuống Địa phủ, lập tức muốn quỳ xuống để bày tỏ sự cảm kích với tôi. Thế nhưng dường như cô ta đã quên mất chuyện tóc của mình đã bị tôi ghim trên cây liễu, đột nhiên quỳ xuống như vậy khiến cô ta đau đến mức kêu thảm một tiếng.
Tôi cười, lật tay một cái rồi đốt lá bùa dẫn hồn, sau đó đọc chú siêu độ. Đọc xong, tôi rút nhánh cây táo trên tóc thủy quỷ ra.
Thủy quỷ vội vã cúi đầu chào tôi. Sau khi nói lời cảm ơn, cô ta đi theo lá bùa dẫn hồn. Tôi biết cô ta thành quỷ rồi cũng chẳng dễ dàng gì. Người bị chết đuối, cho dù đã biến thành quỷ thì vẫn luôn cảm thấy âm u ẩm ướt, đây cũng là sự tra tấn mãi không thể thoát khỏi!
Nếu cô ta có cơ duyên tốt, có lẽ Diêm Vương sẽ đưa cô ta vào tầng thứ mười tám của Địa Ngục. Đợi sau khi cô ta chịu xong hình phạt là có thể chuyển thế làm người. Tôi không biết trước kia cô ta đã phạm bao nhiêu tội nghiệt, đây là nhân quả thuộc về cô ta.
Bùa dẫn hồn không thể đưa cô ta xuống thẳng địa phủ, chỉ có thể đưa cô ta đến chỗ Quỷ sai, lúc đó sẽ có Quỷ sai dẫn cô ta xuống địa phủ. Vốn dĩ việc cô ta hại chết Nhị Nha cũng đủ để tôi làm cho cô ta hồn bay phách tán rồi.
Nhưng chuyện liên quan đến âm hồn là do Diêm Vương quản, vẫn nên giao cho hắn định đoạt thì hơn.
Mãi đến khi sương mù trên mặt sông hoàn toàn biến mất, tôi mới trở về thị trấn. Nhất định phải giải quyết xong chuyện này tôi mới có thể yên tâm đến núi Tề Vân, không thể trì hoãn thêm nữa.
Đợi đến lúc quay lại nhà Nhị Nha, tôi phát hiện nhà cô bé rất vắng vẻ, trong sân cũng không có mấy người. Tôi chui vào xem thử, cũng không thấy Hà Thiên Sư, quan tài băng trong linh đường cũng mở ra.
Xem ra đến lúc đưa Nhị Nha lên núi chôn cất rồi!
Nhân lúc này, tôi về nhà bé Ngưu một chuyến. Cửa lớn đã đóng, trong nhà rất tối, giống như không bật đèn vậy. Tôi đẩy cửa, cửa không khóa, chỉ kêu lên một tiếng cọt kẹt rồi mở ra.
Sau khi đi vào, tôi nhìn thấy chị Ngưu đang ngồi ngẩn ra trong phòng khách. Để tránh hiểu lầm, tôi giữ khoảng cách hỏi chị: "Chị Ngưu, bé Ngưu đã tỉnh chưa?"
"Ừm." Chị Ngưu không nhìn tôi, vẫn chống đầu mà đờ ra, chỉ đáp lại một câu: "Nó vừa tỉnh, lại ngủ thiếp đi rồi."
"Vậy thì không sao!" Tôi cười, an ủi: "Chắc qua một lúc nữa là bé Ngưu sẽ tỉnh thôi, chị đừng lo quá!"
"Ừm." Chị Ngưu hờ hững đáp một tiếng. Tôi tưởng tâm trạng của chị ta đang không tốt nên không nói chuyện nữa. Nghĩ trong phòng chỉ có một mình chị ta, tôi cũng không ở lại mà lên trấn chờ Hà Thiên Sư!
Tôi không biết bọn họ đi đâu để chôn cất. Đợi khoảng một tiếng đồng hồ, tôi mới nhìn thấy sườn núi phía bên phải thị trấn có một đoàn người đang đi xuống núi.
Ánh đèn pin dài như rồng rắn gần như đã rọi sáng toàn bộ sườn núi phía đó. Hà Thiên Sư là người chủ trì tang lễ, chắc chắn phải chủ trì nghi thức mai táng.
Nói cách khác, bây giờ hắn cũng đang trên đường trở về. Trước đó cha của Nhị Nha có nói, Hà Thiên Sư còn muốn gọi hồn Nhị Nha về để cha mẹ có thể thấy cô bé lần cuối.
Thế thì bây giờ Hà Thiên Sư sẽ không rời đi, hắn còn phải về gọi hồn, tôi phải tìm một chỗ để nấp xem rốt cuộc hắn muốn giở trò gì.
Sau khi ý thức được điều này, tôi lại chui vào nhà Nhị Nha, lén tiến vào linh đường. Linh đường khá khuất, tôi không có chỗ trốn nên chỉ có thể trốn dưới pháp đàn.
Pháp đàn được phủ kín bằng vải vàng. Nếu không dỡ pháp đàn này, Hà Thiên Sư sẽ không phát hiện ra tôi. Tôi trốn bên dưới pháp đàn, thầm quan sát tình hình bên ngoài. Khoảng chừng mười phút sau, tôi mới nhìn thấy đoàn người đưa tang lên núi trở về.
Người trong trấn đã bắt đầu làm thức ăn khuya. Trong phút chốc, bên ngoài trở nên rất ồn ào. Lúc tôi đang định ra ngoài xem thử thì thấy Hà Thiên Sư và cha mẹ của Nhị Nha cùng vào trong.
"Hai người cứ việc yên tâm, lát nữa bần đạo sẽ khai đàn làm phép, gọi hồn phách của con gái hai người về, để hai người gặp cô bé lần cuối. Sau khi làm phép này xong, bần đạo phải về đạo quan tập trung tu luyện. Bần đạo đã để lại phương thức liên lạc, nếu ngày sau gặp phải chuyện phiền phức gì thì cứ liên hệ với bần đạo!"
Nghe những lời này của Hà Thiên Sư, tôi cảm thấy vô cùng trào phúng. Nếu cha mẹ Nhị Nha biết Nhị Nha đã bị cái gã Hà Thiên Sư ra vẻ đạo mạo này hại chết, không biết trong lòng họ sẽ cảm thấy ra sao?
Hơn nữa, cha của Nhị Nha lại rất tin tưởng Hà Thiên Sư, hắn nói bằng giọng điệu biết ơn: "Cảm ơn thiên sư làm phép, đến lúc đó tôi sẽ không bạc đãi thiên sư. Chỉ cần có thể thấy mặt con gái mình lần cuối, tôi sẽ quyên một khoản tiền để thiên sư tu sửa đạo quan!"
"Vô Lượng Thiên Tôn, thí chủ có lòng, ta thay mặt đệ tử đạo quan cảm ơn thí chủ trước!" Gã Hà Thiên Sư này đúng là kẻ ngụy quân tử, cái trò lừa đảo này của hắn đúng là nỗi nhục của Đạo môn!
Tôi giận dữ trong lòng nhưng cố nén lại, đang đợi một thời cơ để hoàn toàn vạch trần bộ mặt thật của hắn ta!
Một chốc sau, Hà Thiên Sư bảo cha mẹ của Nhị Nha ra ngoài, còn bảo họ canh ở ngoài cửa, không cho người khác vào trong. Hắn nói hắn phải chuẩn bị gọi hồn.
Sau khi cha mẹ của Nhị Nha rời đi, Hà Thiên Sư đột nhiên hô lên: "Còn không mau ra đây? Biến thành Nhị Nha ngay đi, lừa được khoản tiền này, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây! Đợi sau khi sát trận này có tác dụng, chưa đầy ba tháng, tất cả tiền tài của gia đình này đều sẽ là của ta! Ha ha..."

Bình Luận

0 Thảo luận