Không chỉ tôi bị hình ảnh trước mắt làm kinh hãi, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khiếp sợ. Bởi vì không ai ngờ tới ở sân sau ngôi chùa cổ này lại là một hồ nước khổng lồ.
Diện tích của hồ nước này không nhỏ, gần như bằng hết chiều rộng của hẻm núi, cũng vừa vặn nối với ngọn núi đến núi trọc. Nói cách khác, muốn đến núi trọc thì chúng tôi nhất định phải qua hồ nước trước mắt này!
Tôi ước lượng đại khái độ rộng của hồ nước này, ít nhất cũng khoảng hai mươi mét. Hơn nữa điều kỳ lạ nhất là nước trong hồ lại không kết băng, ngược lại còn đẹp đến lạ thường.
Nước trong hồ là màu xanh biển, giống như màu nước biển không bị ô nhiễm vậy. Hơn nữa hồ nước rất trong, chỉ là vẫn không thấy đáy được, không biết rốt cuộc hồ nước này sâu bao nhiêu.
Mà gò núi hai bên trái phải hồ nước gần như dốc đến chín mươi độ, từ giữa sườn núi thì gò núi đã bị tuyết trắng bao phủ. Còn ở ngay phía trước hồ nước là ngọn núi dẫn tới núi trọc, cao chót vót những cũng phủ đầy tuyết trắng.
Có núi có nước có tuyết trắng, hình ảnh tuyết trắng trên gò núi chiếu xuống hồ nước xanh thẳm, trông đẹp lộng lẫy, giống như một bức tranh sơn thuỷ do tự nhiên hình thành! Nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ thế này, trên mặt mọi người cũng không khỏi lộ ra vẻ thả lỏng và hưởng thụ.
Xung quanh hồ nước cũng có rất nhiều pho tượng kỳ quái. Hết thảy pho tượng đều giống nhau, bên dưới là tạo hình Linh Lung Tháp, mà trên đỉnh tháp là một con chim lớn đang giương cánh bay lượn.
Lúc đầu tôi còn tưởng là ưng, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện là một con chim lớn. Đuôi của con chim lớn rất dài, gần như rũ xuống mặt đất, trên đỉnh đầu cũng có cái sừng rất dài!
Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp loài chim có hình dạng thế này, quả thật là mới biết lần đầu!
"Đây là hồ thánh nhỉ?" Đúng lúc này, một đạo sĩ áo vải mà Trình Tùng dẫn đến bỗng lẩm bẩm. Đạo sĩ này vừa mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Đạo sĩ áo vải này cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, chẳng hề cảm thấy hoang mang mà lại cười bình tĩnh, giải thích: "Trước đó tôi đã từng tiếp xúc với hòa thượng dân tộc Tạng, cũng được bọn họ kể về chuyện liên quan đến hồ thánh. Hồ thánh ở Tây Tạng rất nhiều, là nơi trong sạch nhất trong lòng người dân tộc Tạng. Bọn họ cho rằng nước của hồ thánh có thể rửa sạch tội nghiệt trên người, ban cho họ thân xác vô tội! Chỉ có người vô tội thì Phật chủ mới phù hộ cho cả nhà bọn họ được bình an. Mà ở trong lòng hòa thượng dân tộc Tạng, hồ thánh cũng là nơi đi về thiên đường!"
Nói đến đây, đạo sĩ áo vải bỗng nhiên ngừng lại, nhìn lướt qua tất cả rồi mới thận trọng nói: "Nơi này có ngôi chùa cổ, có hồ thánh, đúng lúc núi trọc lại là ngọn núi cao nhất của dãy Côn Lôn. Tôi có một ý nghĩ táo bạo, có khi nào hồ thánh này chính là con đường dẫn tới Ngọc Hư Cung không?"
Lời của đạo sĩ áo vải vừa thốt ra, tất cả mọi người đều thầm kinh hãi trong lòng, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào núi trọc ở cách đây năm dặm.
Thấy không ai ra quyết định, lúc này Trình Tùng mới đưa ra ý kiến, nói: "Nói vậy thì chúng ta nhất định phải sang hồ để đến được ngọn núi đối diện. Đây là con đường duy nhất để đến núi trọc! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát!"
Hiện tại không còn cách khác nên chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Mà xung quanh không có mấy thứ để qua hồ như bè gỗ hoặc là thuyền nhỏ, điều này cũng có nghĩa là chúng tôi nhất định phải bơi qua đó.
Tôi cho Y Y mặc một cái áo không thấm nước trước, chuẩn bị dẫn cô ấy bơi qua bên kia. Mà lúc này, đệ tử do Lâm Tiêu dẫn đến bỗng nhiên ồn ào: "Lúc nào anh cũng khoác lác bảo mình là khỉ nước của bờ sông Hoàng Hà, vậy hôm nay hai chúng ta so tài đi, để xem ai bơi đến bờ bên kia trước?"
"Được! Tưởng là ông đây sợ cậu sao. Ông đây lớn đến từng tuổi này rồi, chưa từng gặp người nào bơi hay hơn mình đâu!" Hai người này đều là đệ tử Đạo môn do Lâm Tiêu chọn ra, xem tuổi tác của bọn họ thì chắc là hai người trẻ nhất trong đám đệ tử này.
Xem tình thế lúc này thì chắc là hai người bọn họ đang so tài nhau. Đệ tử nói sau đang chuẩn bị xuống nước, lập tức bị đệ tử khởi xướng kéo lại, nói: "Chúng ta chơi lớn một chút, trần truồng bơi qua đó, sao hả?"
Bọn họ đùa giỡn như thế cũng vô tình làm cho bầu không khí dịu đi. Trước đó tâm trạng của mọi người đều rất nặng nề, cũng cần khuấy động một chút. Tôi thấy Lâm Tiêu muốn ngăn cản bọn họ nên lập tức kéo ông ta lại, để ông ta đừng can thiệp vào, cho bọn họ làm bầu không khí sôi động lên.
Dù sao chúng tôi cũng sắp đến cuối núi Côn Lôn rồi, cũng càng ngày càng gần người của Âm Dương đạo. Điều này cũng có nghĩa là sự sống chết sắp xảy ra, không biết có bao nhiêu người có thể sống sót trở về nữa.
So với việc để bọn họ nặng nề chết đi, chẳng bằng cho bọn họ phấn khởi chiến đấu một cách vui vẻ.
Mà việc khiêu chiến của hai người này quả thật đã khiến bầu không khí trở nên sôi nổi. Những đệ tử vẫn luôn mang tâm trạng nặng nề cũng bắt đầu ồn ào hóng chuyện. Người bị khiêu khích là một người đàn ông chân chính, lúc này anh ta đã cởi áo khoác và quần áo trên người ra, để lộ thân thể đầy cơ bắp!
Chỉ thấy anh ta vỗ vào ngực mình một cái, nói: "Đến đây đi, nếu cậu thua rồi thì về giặt quần áo cho ông đây một tháng!"
"Quyết định như vậy đi!" Có thể thấy hai người này vừa là đối thủ vừa là bạn bè.
Sau khi một người khác cũng cởi quần áo, hai người ngồi xổm bên hồ, dùng tay vớt nước làm ướt nhẹp lồng ngực trước. Đây là để quen với nhiệt độ nước, dù sao bây giờ trời đông giá rét, tuy rằng hồ nước này không kết băng nhưng chắc chắn nhiệt độ cũng lạnh đến thấu xương.
Bọn họ dùng nước để thân thể thích ứng trước, tránh cho xuống nước rồi bị rút gân, cũng tránh được việc đột tử. Thế nhưng điều kỳ lạ là sau khi vừa làm ướt lồng ngực, hai người lại đưa mắt nhìn nhau, nghi hoặc nỉ non: "Lạ thật đấy, nước này lại nóng mới ghê!"
"Chắc là suối nước nóng rồi! Mà đừng quan tâm nhiều như vậy, nước ấm cũng vừa hay. Khoảng cách hai mươi mét, để xem ai đến bờ bên kia trước! Chuẩn bị, bắt đầu!" Tay của một đệ tử khác hạ xuống, hai người lập tức nhảy tõm vào nước!
Tất cả mọi người đều không nhảy xuống, đợi cho bọn họ phân ra thắng bại, chỉ chờ để hóng kịch vui.
Nhưng mà...
Chẳng ai ngờ rằng sau khi hai người nhảy tõm vào trong nước thì không còn nổi lên nữa, chìm xuống dưới luôn! Tôi thấy được hai tay của bọn họ dùng sức quơ vẫy trong nước, muốn trồi lên khỏi mặt nước.
Nhưng điều kỳ lạ là dường như có thứ gì đó đang dùng sức kéo hai chân của bọn họ xuống, khiến bọn họ chẳng có cơ hội trồi lên mặt nước! Càng lạ hơn là cho dù động tác của bọn họ kịch liệt đến đâu thì cũng không sinh ra chút bong bóng nào.
Chỉ cần là người từng tắm trong nước đều biết rõ, nếu chúng ta quơ đạp trong nước thì nhất định sẽ tạo ra một loạt bong bóng nước. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại chẳng xuất hiện điều gì cả.
Ngoại trừ gợn nước trên mặt hồ nhanh chóng biến mất thì chẳng còn điều gì khác thường nữa. Mà hai đệ tử Đạo môn tỷ thí kỹ năng bơi cứ biến mất ở trước mặt chúng tôi một cách hoang đường như vậy.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt kinh ngạc, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn được. Một đệ tử hoàn hồn lại, lập tức lắc lắc đầu, lại đánh một phát vào mặt mình rồi hỏi chúng tôi với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Lúc nãy có phải chúng ta đã nằm mơ rồi không? Sao bọn họ lại biến mất như thế chứ?"
"Không đúng!" Lâm Tiêu cau mày nói: "Bên trong hồ nước này nhất định có thứ dơ bẩn, kéo bọn họ xuống sâu trong hồ. Mọi người tạm thời đừng nhảy xuống nước, đợi điều tra rõ ràng rồi hẵng xuống! Nhưng mọi người cũng đừng sợ, nếu trong nước thật sự có thứ dơ bẩn, dựa vào đạo hạnh của chúng ta thì lo gì không diệt được chúng?"
Lâm Tiêu cố gắng trấn an mọi người, đồng thời cũng lấy pháp khí ra, muốn thử xem rốt cuộc trong hồ nước có thủy quỷ hay không?
Nhưng Lâm Tiêu còn chưa thăm dò, đạo sĩ áo vải nói đây là hồ thánh lúc nãy bỗng nhiên đứng dậy, thần bí nói: "Có lẽ đây là do ngôi chùa cổ bảo vệ hồ thánh, ngay cả hòa thượng dân tộc Tạng cũng không dám làm bẩn nước trong hồ thánh! Chắc chắn là vì hai người trẻ lúc nãy làm bẩn nước trong hồ thánh, làm thần phẫn nộ nên đây chính là thần đang trừng phạt bọn họ! Mọi người đừng có không tin. Lúc nãy mọi người cũng nhìn thấy, bọn họ bị kéo xuống đáy hồ thì chẳng có bong bóng toát ra khỏi mặt hồ! Vì vậy chúng ta không thể bơi qua hồ thánh được, nhất định phải nghĩ biện pháp khác..."
"Khốn kiếp!" Đạo sĩ áo vải này còn chưa nói xong, Trình Tùng lập tức giận dữ, mắng to một tiếng rồi giơ tay muốn tát cho đạo sĩ áo vải này một cái. Nhưng tay dừng lại ở giữa không trung chứ không hạ xuống, bị ông ta nắm lại thành đấm rồi thu tay lại. Trình Tùng đột nhiên chỉ tay vào đạo sĩ kia, giận dữ nói: "Ông là người tu đạo của Hoa Hạ chúng ta, càng là đệ tử từ bộ phận Đặc Biệt mà lại nói ra lời mê tín đầy ấu trĩ như vậy, mặt mũi của Trình Tùng tôi đã bị ông làm mất hết rồi! Nếu không phải hom nay nhiều người bận rộn, tôi nhất định phải phạt nặng ông!"
Tôi hiểu được sự phẫn nộ của Trình Tùng. Người ông ta dẫn đến lần này đều là đệ tử trước đó của bộ phận Đặc Biệt. Có thể nói đạo hạnh của những người này đều hơn hẳn đệ tử mà Lâm Tiêu dẫn đến.
Người tu đạo tin thần linh là đúng, nhưng tuyệt đối không tin cách nói thần sông không cho người ta dùng nước. Có thể nói lời vừa nãy của đạo sĩ áo vải này quả thật đã làm hỏng uy danh của bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trình Tùng tức giận đến thế.
"Hồ thánh? Thần linh? Ông thật sự đã khiến tôi tức chết rồi!" Trình Tùng vẫn chưa hết tức giận, lại gào lên vài tiếng với đệ tử này. Mà đạo sĩ áo vải này cũng bị Trình Tùng hét đến mức cúi đầu không dám nói lời nào, cực kỳ giống một đứa trẻ vừa phạm sai lầm.
Sau khi lườm đạo sĩ áo vải này một cái, Trình Tùng mới tha cho ông ta. Trình Tùng đi đến bên cạnh Y Y, nhẹ nhàng nhổ xuống một cái lông chim từ trên mũ bộ quần áo leo núi của cô ấy. Tất cả mọi người đều không biết ông ta định làm gì. Chỉ thấy Trình Tùng đi đến bên bờ hồ thánh, khẽ buông tay ra, lông chim cũng từ từ rơi xuống.
Nhưng một giây sau, cảnh tượng khiến cho người ta khiếp sợ lại diễn ra lần nữa.
Lông chim như chẳng có chút trọng lượng nào rơi xuống mặt hồ thì lại chìm hẳn xuống dưới! Khiến cho người ta có cảm giác lông chim mềm mại này như có trọng lượng mấy chục ký vậy. Nếu không thì nó cũng không gặp nước mà chìm xuống dưới.
Thấy cảnh tượng thần kỳ này, tôi cũng kinh hãi, còn chưa kịp hỏi Trình Tùng thì ông ta đã gượng cười hai tiếng, sau đó mới nói: "Thiên hà nhược thủy, lông hồng không nổi, chim bay không qua..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận