Người bảo vệ trấn Ma Câu rất có khả năng là tôn chủ Long Hổ tông?
Nghe thấy người áp tiêu nói vậy mà tôi giật mình thon thót, nói thật thì tôi thật sự không nghĩ rằng sẽ có người khác đến bảo vệ thị trấn này.
Người mà tôi có thể liên tưởng đến chỉ có mỗi tông chủ của Long Hổ tông, cũng chỉ có đạo hạnh của ông ta mới có thể niêm phong được âm khí lan tràn từ thôn Ma Câu ra ngoài. Chỉ có điều đến bây giờ tôi vẫn chưa từng được gặp người của Long Hổ tông chứ đừng nói gì đến tông chủ xuất thần nhập hóa của họ.
Tôi lại chợt nghĩ, liệu người lúc ấy cứu tôi ở thôn Tiểu Ngư ở biên cảnh có phải cùng một người không?
Nghĩ mãi mà không ra, tôi đành lắc đầu, hỏi: "Anh áp tiêu này, kể cả đạo hạnh của tông chủ Long Hổ tông có lợi hại đến mấy thì cũng đâu thể bảo Diêm vương gia làm việc giúp ông ta đúng không?"
"Ầy, Lý Sơ Cửu, cậu còn trẻ, nên không biết chuyện xảy ra lúc trước rồi!" Người áp tiêu thở dài: "Hơn hai mươi năm trước, Linh tộc và Long Hổ tông từng khai chiến với nhau, hai bên chiến đấu rất kịch liệt. Đạo giáo cũng phái không ít cao nhân đến hỗ trợ, nhưng cuối cùng cũng chẳng ra làm sao, bao nhiêu người đi mà chẳng có lấy một người trở về. Linh tộc tổn thất nặng nề, nên rơi vào thời kì suy thoái. Còn Long Hổ tông, từ trận chiến đó trở đi thì phong tỏa đỉnh núi. Không ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, lại càng không có ai biết trận chiến sinh tử đó dừng lại như thế nào. Nhưng quả thật tông chủ Long Hổ tông đã giúp Âm tào Địa phủ làm vài việc. Người có thể nhờ Diêm Vương gia giúp đỡ, e là cũng chỉ có mình ông ta thôi! Chuyện này là do ông chủ của tôi suy đoán ra, nhưng chắc không sai được đâu. Trận chiến năm đó rất kì lạ, những cao nhân Đạo giáo bị mất tích cũng đã khiến Đạo giáo sa sút, còn gia tộc Đạo môn thì lại trỗi dậy."
Tôi ghi nhớ vào trong lòng từng câu từng chữ mà người áp tiêu ở Địa phủ nói, đồng thời nhanh chóng động não suy nghĩ. Trận chiến năm đó tôi cũng đã từng được nghe kể, cũng chính bởi vì trận chiến này mà sau đó Đạo giáo mới bắt đầu từ từ thoái trào.
Thế nhưng kết cục cuối cùng lại chẳng giải quyết được gì, nó cũng là điều không ai ngờ tới, mà lại càng không đoán được lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi từng nhẩm tính, hơn hai mươi năm trước chính là vài năm trước khi tôi được sinh ra, cũng là khoảng thời gian bà nội nhặt được mẹ tôi ở bờ sông.
Không biết vì sao, trong lòng tôi cứ có một cảm giác kì quái đang nhen nhóm, những chuyện này nhất định có một mối liên hệ bí ẩn nào đó. Giờ tôi chưa tìm được manh mối, tuy đã nghe được rất nhiều chuyện nhưng vẫn không thể móc nối những chuyện này với nhau.
Lúc này, người áp tiêu ở Địa phủ lại vỗ lên vai tôi một cái, cười bảo: "Đến canh ba rồi, tôi phải đi đây! Lý Sơ Cửu, chuyện ở trấn Ma Câu này giao lại cho cậu! Còn về thôn Ma Câu, anh đây vẫn khuyên cậu một câu, lượng sức mà làm! Dù sao thì nơi đó giờ đã là địa ngục giữa trần gian rồi. Nếu như đi, e là một đi không trở lại. Cố gắng sống sót mới là điều quan trọng nhất!"
Tôi hiểu anh ta có ý tốt nên cũng không phản bác, chỉ gật đầu, sau đó lùi về sau một bước, cúi gập người một cái, cảm kích nói: "Anh áp tiêu, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho trấn Ma Câu năm năm vừa qua. Lý Sơ Cửu tôi xin ghi tạc trong lòng. Sau này nếu như cần giúp đỡ, xin cứ mở lời, dù cho có là lên núi đao hay xuống biển lửa cũng tuyệt không nhíu mày!"
Tôi thật sự cảm kích từ tận đáy lòng, họ đã âm thầm bảo vệ trấn Ma Câu, ngăn chặn âm khí lan tràn ra ngoài, hành động này đáng giá để Lý Sơ Cửu tôi kính trọng.
Người áp tiêu ở địa phủ lắc đầu cười: "Lý Sơ Cửu, đây là chức trách của tôi mà. Nếu muốn cảm tạ thì cậu vẫn nên đi tìm người gửi gắm với Âm tào Địa phủ thì hơn! Xin cáo từ!"
Dứt lời, người áp tiêu ở Địa phủ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Một thoáng sau, tôi đã không thấy bóng dáng của anh ta đâu nữa.
Chờ đến khi anh ta đi xa rồi, Dương lão tam mới hỏi tôi: "Anh Cửu, giờ cậu tính thế nào? Chúng ta vòng qua trấn này để đi thẳng đến thôn Ma Câu, hay là giải quyết oan hồn lệ quỷ trong trấn trước?"
Tôi híp mắt nhìn trấn Ma Câu đã biến thành một thị trấn quỷ, cất giọng nói: "Trấn Ma Câu này vô tội, chỉ vì thôn Ma Câu mà phải chịu liên lụy. Chúng ta là người tu đạo, tu hành cả đời không phải vì trường sinh bất lão mà là để chém hết ác tà, phong ấn lệ quỷ trong thiên hạ. Hôm nay chúng ta đã gặp phải chuyện này, cho dù không liên quan đến thôn Ma Câu thì cũng không thể né tránh mặc kệ được! Đây chính là đạo mà chúng ta tu hành, là đạo mà chúng ta tìm kiếm, và cũng là đạo mà chúng ta cần phải chứng minh! Cho nên, phải giải quyết chuyện trong trấn trước, sau đó mới đến thôn Ma Câu!"
Tôi gia nhập Đạo môn đã mười năm, nhưng mãi vẫn không thể ngộ ra đạo mà chúng tôi đang tu là gì. Nhưng tôi vẫn nói ra, để hai anh em Dương lão tam được biết, diệt yêu ma quỷ quái chính là trách nhiệm của người tu đạo chúng tôi! Người tu đạo, không chỉ tu luyện đạo thuật, mà quan trong nhất là phải có thiện tâm!
Hai anh em Dương lão tam không nói gì, cũng không biết đi theo tôi họ có giác ngộ ra được gì không, chỉ thấy gật đầu một cái đầy trịnh trọng.
Sau đó, tôi phân tích tình hình cho bọn họ nghe: "Hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết trong trấn có bao nhiêu oan hồn lệ quỷ, chỉ có thể liều mình tiến vào để tìm hiểu cho rõ ràng, có như vậy mới có cách giải quyết. Lát nữa tôi sẽ đi trước mở đường, hai anh hãy đi phía sau tôi. Chúng ta không phải người áp tiêu của địa phủ, nếu cứ thế xông vào, bọn chúng nhất định sẽ đối phó với chúng ta. Các anh chỉ cần nhớ kĩ, bất luận xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được cuống, cũng không được quay đầu lại, càng không được hét lên. Tất cả đều phải nghe theo lệnh của tôi mà làm việc!"
Tôi nói rất nghiêm túc, hai anh em họ cũng nghiêm túc hẳn lên. Sau khi cả hai người họ đều gật đầu, tôi bèn lấy nhang ra, đưa cho mỗi người ba nén nhang rồi bảo họ thắp lửa, cầm ở trong tay, chuẩn bị đốt nhang mượn đường.
Sau khi đốt ba nén nhang, tôi lại lấy ra sợi dây đỏ, lần lượt quấn lên ngón áp út của họ, đoạn dây cuối cùng thì quấn ở trên cổ tay tôi. Như thế này thì lát nữa nếu như họ có xảy ra chuyện gì thì tôi đều có thể cảm nhận được.
Cuối cùng, tôi còn cắn ngón tay trỏ, vẽ lên lưng họ một lá bùa trừ tà rất lớn. Sau khi vẽ xong, tôi cũng dán trước ngực mình một tấm bùa trừ tà. Như thế này thì có thể tránh ác quỷ trong trấn xông vào cơ thể.
Đợi đến khi tất cả đều đã xong xuôi, tôi mới bắt đầu đi về hướng trấn. Dương lão thất đi ở giữa, vì còn trẻ nên tính cách anh ta không được trầm ổn cho lắm. Tôi để Dương lão tam đi sau cùng, là bởi vì anh ta khá chững chạc, cho dù có gặp phải chuyện quỷ quái cũng có thể bình tĩnh.
Lúc đến đầu trấn, tôi khe khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó mới đi vào. Vẫn giống như lần trước, chân tôi mới bước vào đầu trấn, một thị trấn vốn còn yên tĩnh không hề có sức sống bỗng nổi lên một trận gió âm mãnh liệt.
Trận gió âm thổi thốc về phía chúng tôi, mang theo cả đống tiền giấy và lá khô.
Dưới mái hiên mỗi gian nhà ở đây đều treo đèn lồng trắng, bị gió âm thổi qua nên vang lên những tiếng cọt kẹt không ngừng, nghe mà sởn tóc gáy. Cảm giác rùng rợn này không phải sinh ra từ thị giác mà là vọng từ lại từ trong đáy lòng.
Dù đứng ở rất xa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương. Tôi nhắm mắt, lấy một nắm tiền giấy từ trong túi càn khôn ra rồi tung lên giữa không trung, hô: "Đốt nhang mượn đường, người dương hỏi đường, người âm tránh đi! Muốn tránh hay không, các hạ tự lo liệu..."
Lúc hô lên, tôi cũng đã bước hẳn vào trong trấn. Bấy giờ, dưới chân cũng có cảm giác nặng nề hẳn, cứ như đang có khối đá nặng ngàn cân đang đè lên, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan.
Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng được có bao nhiêu oan hồn lệ quỷ tụ tập ở trong trấn này.
Nhưng quái lạ là chúng tôi lại không nhìn thấy bất cứ hồn ma nào. Còn trận gió âm kì quái kia thì vẫn cứ vây lấy chúng tôi mà thổi không ngừng. Da gà da vịt trên người tôi đều đã nổi hết cả lên, tóc gáy cũng đã dựng hết cả.
Tôi lại nhìn xuống ba nén nhang trong tay, chỉ trong thoáng chốc mà như có thứ gì đó hút mất, nhang cháy quá nhanh, chưa được bao lâu mà đã cháy hơn nửa cây.
Thông qua sợi dây đỏ quấn ở trên cổ tay, tôi có thể cảm nhận được sợi dây đang lay động, cũng cảm nhận được hai anh em Dương lão tam chắc là đã bị dọa sợ cho run bần bật rồi.
Quỷ hồn này vẫn còn chưa xuất hiện, tôi chỉ có thể nghiến răng nhắm mắt tiếp tục đi vào trong trấn. Mà trận gió âm thì vẫn cứ bao quanh chúng tôi như có ý thức.
Xung quanh đâu đâu cũng rải rác tiền giấy và lá khô, tầm mắt đã mờ đi, chẳng thể nào nhìn rõ tình hình trước mắt.
Tôi không biết mình đã đi được bao xa, ngay cả đường ở ngay dưới chân cũng không nhìn rõ được mấy, chỉ có thể đi tiếp về phía trước. Những oan hồn lệ quỷ này đều có linh trí, chúng ẩn nấp ở ngay xung quanh, mà cũng chẳng biết là do tiền mua mệnh của chúng tôi hay là do đốt nhang mượn đường mà chúng đến giờ vẫn còn chưa xuất hiện.
Cứ đi mãi như thế, dưới chân tôi đột nhiên đá phải thứ gì đó, đau đến mức tôi suýt kêu lên. Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra cách một mét về phía trước có một cái giếng sâu.
Mà thứ chân tôi đá trúng là tảng đá bên cạnh giếng sâu. Nhưng mà tôi còn chưa kịp định thần thì cả người đã rùng mình một cái, cảm giác lạnh lẽo đó lan từ dưới chân lên khắp toàn thân.
Trong thoáng chốc, tôi thấy thân thể như sắp không còn tri giác nữa. Tôi còn chưa kịp niệm chú trừ tà thì dây đỏ trên cổ tay bỗng căng lên, hình như anh em Dương lão tam đang kéo dây để nhắc nhở tôi.
Tôi quyết định không quay đầu lại mà đưa mắt nhìn xuống dưới đất, nhưng vừa nhìn thoáng qua, mồ hôi lạnh trên trán bỗng tuôn ra như mưa!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận