Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 400: Bỗng nhiên hiểu thấu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Nghe xong lời kể của Dương lão nhị, tôi không khỏi giật mình. Tại sao trong miệng của người thợ nâng quan này lại có thể có đầu của một đứa bé? Trừ phi là tiểu quỷ!
Tôi bảo anh ta lùi lại, đồng thời dặn bốn anh em họ tiếp tục khống chế người thợ, không để anh ta thoát ra. Tiếp đó, một tay tôi cầm lấy miếng ngọc vụn, một tay cầm Thước Trấn Hồn, gõ nhẹ một cái vào cằm của người thợ.
Miệng của anh ta mở ra ngay tức thì, tôi giả vờ như định nhét miếng ngọc vào trong miệng của anh ta. Quả nhiên, tay tôi còn chưa đưa lại gần miệng của anh ta thì đầu lưỡi của anh ta bỗng dưng thè ra ngoài.
Chiếc lưỡi đó thè ra rất dài, dính đầy máu me. Nhưng ngay giữa đầu lưỡi của anh ta, tôi thấy có một cái đầu trẻ con rất nhỏ, chỉ to cỡ quả trứng bồ câu.
Cái đầu đó như là được khảm trên đầu lưỡi. Tôi vô thức tóm lấy đầu lưỡi của anh ta, ngay lập tức cảm nhận được như thể bản thân đang cầm lấy một khối băng lạnh lẽo, lạnh tới mức khiến tôi rùng mình.
Tôi thật sự không ngờ, quỷ khí này chui vào trong cơ thể của người thợ xong đã có thể ngưng tụ ra hình người. Nếu như phát hiện ra muộn thêm một lúc, chỉ sợ nó đã hoàn toàn thành hình người. Đến lúc đó, nó sẽ biến thành một đứa bé quỷ to cỡ quả trứng gà, đồng thời vĩnh viễn trốn kỹ trong đầu lưỡi của người thợ. Từ đây cũng có thể thấy, oán khí của ba đứa bé sơ sinh kia nặng nề thế nào.
Mặt khác, điều đó cũng cho thấy, người thợ này đã không còn là trai tân nữa. Nếu không, quỷ khí kia đã chẳng thể nào tụ lại ở đầu lưỡi của anh ta. Máu ở đầu lưỡi còn tinh khiết hơn máu ở ngón tay, cho nên thông thường có thể dùng để đối phó với những thứ không sạch sẽ.
Mà quỷ khí này chui vào trong cơ thể của người thợ nâng quan rồi, một khi ngưng tụ thành hình thì sẽ luôn khống chế được người thợ, cho đến khi cả hai hợp làm một thì giết chết đứa bé quỷ là người thợ cũng sẽ chết theo. Đáng sợ hơn là, người thợ này sẽ trở thành quỷ nô của ba con quỷ đòi nợ kia, chịu trách nhiệm bảo vệ chúng.
Tôi suy nghĩ rất nhanh, ngay sau đó rút Thước Trấn Hồn ra, định dùng đầu thước sắc bén đã được cởi bỏ phong ấn để khoét cái đầu quỷ trên đầu lưỡi anh ta.
Đầu lưỡi của người thợ bị tôi kéo dài tới cực hạn, vậy mà anh ta không hề tỏ ra đau đớn, vẫn giữ nguyên cái nụ cười âm trầm. Tôi càng nhìn lại càng thấy bức bối, cả người nổi da gà.
Nhưng nào ngờ, ngay lúc tôi đâm mũi kiếm trên thước trần hồn vào đầu lưỡi của anh ta thì cơ thể anh ta bỗng run rẩy. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã tự cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Đầu lưỡi đứt đoạn, máu tươi bắn tung tóe, bắn đầy lên cả mặt tôi. Còn phần đầu lưỡi bị đứt thì tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất.
Sau khi nó rơi xuống đất, tôi thấy nó đã động đậy rồi từ từ trườn về phía tôi. Hơn nữa, cái đầu nhỏ khảm trên đầu lưỡi đang hóa thành hắc khí, từ từ tan biến.
Chắc hẳn là nó đang muốn tìm kí chủ mới. Tôi bèn giơ Thước Trấn Hồn lên rồi đâm xuống, phần mũi kiếm trên thước đâm trúng vào cái đầu trên đầu lưỡi. Cũng trong chính khoảnh khắc đó, cái đầu quỷ ngưng tụ từ hắc khí đã biến mất.
"Anh Cửu, anh mau qua đây xem, anh ta không ổn rồi." Dương lão tam ôm lấy người thợ, cuống cuồng gọi tôi.
Lúc này tôi mới nhìn sang người thợ, anh ta bị quỷ khí khống chế tự cắn đứt đầu lưỡi. Quỷ khí tan biến, anh ta cũng không sống được. Cắn lưỡi có thể chết người không thì tôi không biết, nhưng quỷ khí biến mất, anh ta cũng sẽ chết.
Bác Chung cũng luống cuống, vừa lay người thợ vừa nhìn tôi cầu cứu: "Người anh em, xin cậu mau cứu lấy thằng bé. Nó là con tôi, tôi không muốn nó chết, cho dù có phải dùng mạng của tôi để đổi cũng được..."
Tôi không ngờ người thợ nâng quan này lại là con trai của bác Chung. Nhưng điều khiến tôi bội phục không phải là vì bác Chung để con trai mình trở thành một người khiêng quan tài, mà là vì ông ấy đã đặt quan tài của con trai mình ở vị trí cách chiếc quan tài ngọc xa nhất. Quan tài ngọc là bí mật của thợ nâng quan, chắc hẳn cũng có pháp lực. Bốn người thợ được đặt gần sát với chiếc quan tài ngọc nên quỷ khí bên trong cơ thể họ mới không ngưng tụ thành hình.
Bác Chung là thợ làm quan tài, cả đời chắc chắn đã tạo ra không ít chiếc quan tài đặc biệt. Hiển nhiên ông ấy cũng sẽ biết quan tài ngọc này có thể trấn tà, vậy mà ông ấy vẫn đặt quan tài con trai mình ở vị trí sau cùng, cho nên mới khiến quỷ khí trong người con trai ông ấy ngưng tụ thành hình.
Đây mới là điều khiến tôi bội phục ông ấy nhất. Điều khiến con người khó lựa chọn nhất, chính là bỏ hay lấy.
Tôi nhìn bác Chung vẫn đang ngơ ngác ngồi đó, chỉ đành thở dài, lắc đầu nói: "Bác Chung, tôi xin lỗi, nhưng tôi đã cố hết sức rồi. Nếu như tôi có thể tới đây sớm hơn, có lẽ vẫn kịp cứu được anh ấy. Nhưng giờ thì, quỷ khí mà tan, người cũng chết."
Tôi vừa dứt lời, con trai bác Chung đột ngột lên cơn co giật, miệng không ngừng hộc ra máu tươi. Mắt anh ta trợn to, hai thật giơ cao như thể muốn nắm lấy tay bác Chung.
Hai tay anh ta căng cứng, gân tay nổi hết cả lên. Anh ta muốn nói gì đó, song cuối cùng lại chẳng thể thốt ra nổi lấy một từ, rồi hai tay anh ta rũ xuống, anh ta đã chết thật rồi.
Anh ta chết không nhắm mắt, cái chết đầy thảm thiết. Nhưng lúc hai tay anh ra rũ xuống, tôi đã phát hiện ra một chuyện. Ngón áp út của anh ta đen xì. Màu đen này không phải do dây mực, cũng không phải do quỷ khí gây ra, mà giống kiểu trời sinh đã thế.
Dương lão tam cũng để ý tới điều này, vẫn còn nhìn chằm chằm ngón áp út của con trai bác Chung. Anh ta còn nhíu mày, biểu cảm rất kỳ quái, không biết là đang nghĩ gì nữa.
"Ha... ha... ha!" Đúng lúc này, có vẻ bác Chung bị kích thích quá mức, đột nhiên cười phá lên. Ông ấy lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất. Tôi định chạy tới đỡ ông ấy, nhưng ông ấy xua tay, lưng dựa vào quan tài, trên gương mặt đã toàn là nước mắt, "Đây chính là kết cục của thầy phép chúng ta, ngũ tệ tam khuyết, không ai trốn thoát được cái lời nguyền này. Nhưng vì sao báo ứng không giáng xuống đầu tôi đây này, tại sao lại giáng xuống đầu chút huyết mạch cuối cùng của nhà họ Chung tôi chứ? Ông trời bị mù hết rồi. Chung Càn tôi cả đời làm ra vô số quan tài, chính là vì muốn hóa giải oán khí của những người chết đột ngột, để cho họ xuống địa phủ đầu thai chuyển thế. Nhưng kết quả thì sao, ông trời vẫn muốn để cho nhà chúng tôi tuyệt vong thế đó!"
Tôi nghe mà trong lòng rất khó chịu. Khi ông ấy nhắc tới ngũ tệ tam khuyết, cảm xúc trong tôi lại càng thêm phức tạp. Không riêng gì thấy phép bọn họ, cho dù là người tu đạo cũng sẽ phải chịu báo ứng của ngũ tệ tam khuyết.
Cái số mệnh cố hữu này là do chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với người chết, kiếm cơm nhờ vào người chết. Người tu đạo chúng tôi cùng với thầy phép bọn họ đều bởi vì nghề nghiệp của bản thân mà có thể nhìn trộm được bí mật âm dương. Đây mới là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chịu báo ứng.
Từ lúc gia nhập đạo môn, tôi vẫn không dám nhắc tới cái đề tài này.
Ông nội tôi, Chu Bát Tự, sư phụ Tiêu Dao Tử, bác Diệp, Hà thiên sư, Mạnh Doanh và rất nhiều người khác nữa, bọn họ đều không thể thoát khỏi cái số mệnh này. Người chết, kẻ sống cô độc, kẻ thì tàn phế, sau cùng chính là đoạn tử tuyệt tôn.
Ông nội tôi đã gặp phải kết cục như vậy đó, bởi tôi không hề mang dòng máu nhà họ Lý. Ít nhất Chu Bát Tự vẫn còn có Lâm Y Y. Bây giờ lại thêm bác Chung, kết cục của bọn họ đều không hề tốt đẹp. Tôi nhớ sư phụ Tiêu Dao Tử đã từng nói, người có cảnh giới đạo thuật càng cao thì báo ứng sẽ càng thêm rõ ràng.
Tôi không biết, tôi, Tử Long và Vương Lỗi sẽ có kết cục thế nào. Hầu hết những người tu đạo đều không thể biết trước kết cục của mình. Chỉ có những thầy bói tới được một cảnh giới nhất định mới có thể nhìn thấy trước được kết cục của mình và người khác.
Trong lúc tôi trầm tư, bác Chung đã tự mình đậy nắp quan tài cho con trai mình rồi đóng đinh quan tài. Sau đó ông ấy miễn cưỡng mỉm cười nhìn tôi và nói: "Người anh em, cảm ơn cậu. Vẫn còn bốn người thợ còn sống, vậy thì tiệm quan tài Tam Thập Lý này vẫn sẽ tiếp tục mở cửa."
Tôi không biết nên an ủi ông ấy ra sao, chỉ đành gật đầu đáp: "Bác Chung, đấy chính là kết cục của chúng ta. Nếu có đủ năng lực, tôi nhất định sẽ đánh vỡ cái bánh xe vận mệnh mà ông trời đã áp đặt lên chúng ta."
Bác Chung cười khẽ, dẫn chúng tôi quay lại phòng khách. Tôi biết ông ấy chỉ đang gắng gượng để cười vui bởi tôi nhận ra rằng ông ấy đã tiều tụy hơn rất nhiều. Nhất là ánh mắt của ông ấy, gần như không còn thần thái nữa.
Để giúp cho ông ấy bớt suy nghĩ về con trai mình, tôi mới nói sang chuyện khác: "Bác Chung này, chúng ta phải tìm cho ra ba con quỷ đòi nợ kia ngay trong đêm. Tôi sợ càng để lâu thì bọn chúng càng làm hại thêm nhiều người hơn."
Bác Chung lập tức vực lại tinh thần, đáp: "Người anh em, bọn chúng đang ở ngay trong thôn dưới chân núi. Hiện giờ toàn bộ người trong thôn đều hoảng hốt. Người chủ thầu kia cũng mời không ít đạo sĩ, thầy phép, không biết tình hình ở đó thế nào rồi? Nhưng người anh em này, với bản lĩnh của cậu thì chắc hẳn không khó để đối phó với ba con quỷ đấy. Mọi chuyện phải nhờ vào cậu rồi."
"Bác yên tâm đi, tôi là người tu đạo, quyết dùng cả đời để diệt trừ mọi tà ma, lệ quỷ trong thiên hạ. Đây là trách nhiệm của tôi, cũng là sứ mệnh của tôi." Tôi hứa với bác Chung, sau đó chuẩn bị dẫn theo mọi người xuống núi.
Dương lão nhị bị cắn mất miếng thịt nên tôi bảo anh ta ở lại trông chừng mấy người thợ, đồng thời xử lý miệng vết thương của mình. Nào ngờ, ngay lúc chúng tôi định đi thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài, kèm theo đó là tiếng cầu cứu: "Chưởng quỹ Chung, cứu... cứu tôi với..."

Bình Luận

0 Thảo luận