Vừa nghe được giọng nói này, tôi liền vui vẻ trong lòng, thiếu điều kêu tên người này lên nữa thôi. Bởi vì tôi quả thật quá quen với giọng nói này.
Tôi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy A Cẩu và Dương lão thất đứng sau lưng. Hai người họ và tôi đối diện một lát, sau đó liền nhếch miệng cười.
Nói thật ra, khoảnh khắc tôi nhìn thấy bọn họ thì trong lòng rất kích động. Sau chuyện ở núi Miêu Vương, tôi vẫn luôn một thân một mình, tất cả mọi người đều không ở bên cạnh.
Loại cảm giác đó mới là cô độc thật sự!
Tôi không tin được người trước mắt mình là A Cẩu và Dương lão thất, còn nhắm mắt lại lần nữa, cho rằng bản thân đã nhìn lầm.
"Anh Cửu, nơi này không phải là chỗ nói chuyện. Anh đi theo tôi!" Thấy tôi sững sờ ở tại chỗ, A Cẩu bèn kêu tôi.
Sau khi hoàn hồn lại, tôi dẫn theo Lâm Tiêu đi cùng! Đại đa số đệ tử xung quanh đều đang uống rượu tán gẫu, bác Phùng đã hủy bỏ việc canh giữ bên ngoài thôn vắng, quả thật không có ai chú ý tới chúng tôi.
Đợi sau khi ra khỏi thôn vắng, tôi mới phát hiện bên ngoài thôn vắng cũng đã xảy ra thay đổi long trời lở đất!
Tôi nhớ lúc chúng tôi vừa vào, bên ngoài vẫn còn treo một cặp đèn lồng màu đỏ, xung quanh toàn là cây dương liễu. Nhưng bây giờ chẳng thấy được một cây dương liễu nào cả, chỉ thấy được một vài cái cây đã khô héo.
Ngay cả cầu đá vòm ở phía trước cũng đã biến thành một cây cầu gỗ cũ nát. Vùng nước bên dưới cầu gỗ tối đen, còn toả ra mùi thối khó ngửi, giống như bị ô nhiễm rất nghiêm trọng vậy.
So với hoàn cảnh trước đó thì khác nhau một trời một vực!
"Quỷ che mắt thật lợi hại, lại có thể lừa luôn cả cao thủ như Sơ Cửu!" Lúc này, Lâm Tiêu bỗng nhiên cảm thán một câu như vậy.
"Ặc..." Mặc dù câu nói này của ông ta phát ra từ trong lòng nhưng lại khiến tôi xấu hổ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn được. Sau khi hoàn hồn, tôi chỉ đành cười lúng túng: "Lâm đại ca nói đùa, quỷ che mắt do Địa phủ bày ra, sao tôi có thể nhìn ra được?"
Tôi vừa nói vậy, Lâm Tiêu cũng cười xấu hổ, ngại ngùng nhìn tôi.
Sau một trò cười đơn giản, A Cẩu dẫn chúng tôi đến một nơi hẻo lánh.
Thấy xung quanh không có ai, lúc này tôi mới lên tiếng hỏi anh ta: "A Cẩu, sao anh và Lão Thất tìm được đến đây?"
Lúc trước tôi cho hai người đi là vì không muốn liên lụy đến bọn họ, không ngờ bọn họ lại quay về.
Dương lão thất và A Cẩu liếc nhìn nhau, ăn ý nở nụ cười. Dương lão thất giải thích: "Anh Cửu, lúc trước cậu cho hai người chúng tôi đi, tôi bèn đến tìm anh Long! Ngay vào lúc chuẩn bị trở về tìm cậu, tôi lại phát hiện Đạo môn phương Bắc có biến đổi. Tôi lo có trá nên đã thầm lẩn vào đội ngũ của bọn họ!"
Dương lão thất vừa nói xong, A Cẩu liền nói tiếp: "Anh Cửu, lúc đó tôi cũng không hề rời khỏi thị trấn, vẫn luôn mai phục gần núi Miêu Vương, tìm tung tích của anh Cửu. Sau đó tôi nghe được người của Đạo môn nói anh Cửu đã chết. Tôi không tin, tôi không tin anh Cửu sẽ dễ dàng chết như vậy! Tôi không tìm được cậu ở núi Miêu Vương, nghĩ đến việc đến phương Bắc tìm anh. Đúng lúc gặp phải Lão Thất, Lão Thất cũng không tin cậu gặp chuyện. Chúng tôi lại vừa vặn gặp phải Đạo môn phương Bắc muốn tấn công phái Luyện Đan. Tôi nghĩ nếu anh Cửu biết chuyện thì nhất định sẽ đứng ra, vì vậy bèn đi cùng Lão Thất. Mãi đến lúc nãy tôi mới nhận ra được anh Cửu..."
Lúc nói tới đây, A Cẩu thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đều cho rằng tôi đã chết, nhưng không ngờ tôi vẫn còn sống, hơn nữa còn gặp lại tôi ở đây.
Nhìn thấy tất cả những gì bọn họ làm vì tôi, trong lòng tôi rất cảm động. Vốn dĩ tôi muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng lại hiểu rõ tính cách của bọn họ nên không cần dùng ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.
Sau đó tôi mới hỏi bọn họ: "Đúng rồi, hai người biết căn cứ của phái Luyện Đan không?"
Tôi vừa hỏi vậy, hai người lập tức nhíu mày. Dương lão thất khẽ lắc đầu, đáp: "Anh Cửu, căn cứ của phái Luyện Đan không phải ở đây, mà là ở sâu trong núi Võ Đang! Lúc đó tôi đã cảm thấy có trá, tại sao bọn họ lại đến đây tìm phái Luyện Đan. Không ngờ đây lại là nơi phái Luyện Đan luyện chế tụ âm đan cho Địa phủ!"
Phái Luyện Đan vẫn luôn là một tồn tại khá thần bí. Bọn họ sẽ không tranh địa bàn với người trong Đạo môn, vì vậy có rất ít người biết căn cứ của bọn họ.
Mà núi Võ Đang hiểm trở và khổng lồ đến nhường nào chứ, sao người bình thường có thể dễ dàng tìm tới? Đám người bà ba Hoàng đến nơi đây, chắc là kẻ phản bội phái Luyện Đan đã chỉ đường cho bọn họ.
Tôi còn đang trầm tư, Lâm Tiêu hỏi bọn họ: "Người anh em này, lúc nãy cậu nói cơm kia không ăn được, bên trong có thịt người chết, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?"
A Cẩu không trả lời Lâm Tiêu ngay, vẫn còn hoài nghi ông ta. Tôi lập tức giới thiệu bọn họ với nhau. Người tôi tin tưởng, đương nhiên bọn họ không cần hoài nghi.
Sau khi ba người lên tiếng chào hỏi nhau, A Cẩu mới giải thích cho chúng tôi: "Nước mà bọn họ dùng để làm cơm có mùi xác thối, đây mới thực là xác thối. Cho dù bên trong cơm không có thịt người chết, ít nhất thì nguồn nước mà bọn họ dùng cũng đã ngâm người chết. Hơn nữa từ lúc tiến vào thôn vắng này, tôi đã ngửi được một mùi rất lạ, không chỉ là mùi xác thối mà còn có một mùi máu tanh kỳ dị!"
Đương nhiên không hoài nghi nhiều về khứu giác của A Cẩu. Anh ta đã nói như vậy, chứng tỏ thôn vắng này nhất định có vấn đề.
Lâm Tiêu rất tò mò, cứ nhìn chằm chằm vào A Cẩu. Nhìn một lúc, ông ta mới hỏi: "Nếu tôi không nhìn lầm, người anh em A Cẩu đây chắc là người của nhánh Phát Khâu Trung Lang tướng?"
A Cẩu cười cười, gật đầu đáp: "Lâm đại ca tinh mắt thật. Người anh em này chính là người của nhánh Phát Khâu Trung Lang tướng!"
"Người anh em A Cẩu quá khen rồi!" Lâm Tiêu vội vã khoát tay một cái, khiêm tốn nói: "Trước kia tôi từng được nghe qua tuyệt kỹ của nhánh cậu, nói người của nhánh cậu có thể dựa vào mũi để ngửi ra được vị trí của huyệt mộ. Bây giờ xem ra quả nhiên không giả!"
Còn người Lâm Tiêu quả thật chính trực, nhưng lại khá cổ hủ, nói chuyện làm việc là kiểu rất nghiêm túc, có bài bản. Có lúc không biết phải đùa giỡn với ông ta như thế nào nữa.
Tôi thầm lo lắng người trong quan tài thái tuế. Bác Phùng đã nói lúc trăng tròn là thời gian tụ âm đan hình thành. Nhưng ông ta không biết trong quan tài thái tuế lại có một người đang nằm.
Lúc trăng tròn, người bên trong chắc chắn sẽ có động tĩnh. Bây giờ tôi không biết tình hình cụ thể, lại không dám đụng vào quan tài thái tuế, sợ sẽ hại người bên trong.
Điều tôi có thể làm bây giờ chỉ là bảo vệ tốt quan tài thái tuế. Hoặc là chủ động báo cho người của phái Luyện Đan, để bọn họ sớm biết được nơi đây đã xảy ra chuyện.
Chỉ khi Lý Tiêu Vũ đến đây, tôi mới biết rốt cuộc cô ta định làm gì!
Chuyện về quan tài thái tuế là một bí mật rất lớn, đến cả Lâm Tiêu tôi cũng chẳng đề cập với ông ta nửa câu. Cho dù là bây giờ, tôi vẫn không thể nói cho bọn họ biết.
Dường như A Cẩu đoán được tâm tư của tôi, nói: "Anh Cửu, có cần báo cho anh Long biết để anh ấy chuẩn bị trước không?"
"Tạm thời không cần, Tử Long không đến đây được!" Tôi lắc đầu, nghĩ ra một biện pháp lâm thời, nói: "Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục ẩn náu trong đội ngũ. Đến khi tình hình không ổn, chúng ta lại tùy cơ ứng biến."
"Được!" Sau khi thương lượng xong, chúng tôi trở lại thôn vắng.
Sau khi tiến vào thôn vắng, rất nhiều đệ tử đã ngủ, chỉ có mấy đệ tử đang gác đêm. Hiện tại bọn họ đang chờ đến trăng tròn, vì vậy chẳng hề đề phòng và cảnh giác gì cả.
Dương lão thất chuẩn bị một lều vải, để tôi và Lâm Tiêu nghỉ ngơi trước. Tôi đã không ngủ suốt một ngày hai đêm, rất mệt mỏi nên không khách sáo nữa, tiến vào lều ngủ luôn.
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: "Anh Cửu, có chuyện rồi!"
Tính cảnh giác của tôi rất cao, vừa gọi thì tôi liền tỉnh lại. Tôi còn chưa ngồi dậy, A Cẩu đã ra hiệu suỵt, nhỏ giọng nói: "Anh Cửu, chú ý xem vị trí tòa tháp!"
A Cẩu đang nằm trên mặt đất, duy trì tư thế ngủ. Tôi vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, không đứng dậy mà chỉ đổi hướng trong lều.
Tôi từ từ vươn đầu ra ngoài, điều chỉnh góc độ một lát thì vừa vặn có thể nằm bò và nhìn thấy vị trí tòa tháp.
A Cẩu đưa tay chỉ hướng cho tôi. Mặc dù đang là đêm tối nhưng tôi vẫn thấy được một cái bóng lén lút đang di chuyển về phía tòa tháp.
Bóng đen kia khá gầy gò, cả người là một màu đen, chẳng thấy rõ được nên chỉ có thể phán đoán từ hình thể của hắn. Nhưng hắn rất nhanh nhẹn, nhanh chóng tiến vào tòa tháp cũ nát!
Thị lực của A Cẩu tốt, có thể nhìn rõ trong đêm đen. Tôi nhỏ giọng hỏi anh ta: "A Cẩu, có nhìn ra được là ai không?"
A Cẩu cũng không xác định, lắc đầu đáp: "Anh Cửu, hắn che rất kín, tôi cũng không thấy rõ lắm! Nhưng từ hình thể của hắn thì tôi thấy người này rất giống bác Phùng!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận