Lời này của tôi vừa thốt ra khỏi miệng cũng có nghĩa là mọi chuyện hoàn toàn chấm dứt! Tôi không ngốc, trong lòng tôi hiểu rất rõ, cho dù cha mẹ tôi gặp chuyện thì bọn họ cũng sẽ không tha cho tôi.
Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi. Nói trắng ra thì cha mẹ tôi cũng chỉ bị tôi liên lụy mà thôi. Vì vậy thỏa hiệp chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể mở ra một con đường máu, có lẽ còn có cơ hội cuối cùng!
Mà lão tổ Diệp gia cũng đã hoàn toàn nổi giận. Lão ta vung tay lên, lạnh lùng nói: "Đệ tử Đạo môn nghe lệnh, giết thằng con hoang Lý Sơ Cửu này cho tôi. Tôi không muốn thấy nó sống sót mà xuất hiện trước mắt tôi nữa!"
Lão ta vừa ra lệnh, đạo sĩ xung quanh đều xông lên, cả đám vây quanh tôi từ bốn phương tám hướng.
A!
Tôi gào thét, cầm kiếm Long Uyên xông tới. Quả thật có quá nhiều người tràn lại đây như thuỷ triều. Lúc đầu tôi còn dùng chiêu thức đánh trả bọn họ, nhưng sau khi tất cả đều lên hết, tôi chẳng còn thời gian để sử dụng pháp thuật nữa, chỉ biết điên cuồng xông lên!
Kiếm Long Uyên trong tay tôi cực kỳ sắc bén, một sợi tóc cũng có thể chém đứt, chém sắt như chém bùn. Ở trước mặt tôi, những pháp khí bình thường kia của bọn họ chẳng hề có bất kỳ tác dụng gì.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trên đất liền có mười cỗ thi thể ngã xuống. Trên mặt, trên người tôi đều là máu nóng. Tôi đã giết người đến đỏ cả mắt, phạm vi mà mắt có thể nhìn thấy đều là một mảnh đỏ tươi.
Mà trước cuộc cận chiến hỗn loạn này, không biết trên người tôi đã bị chém bao nhiêu nhát. Nhưng bây giờ tôi chẳng còn cảm nhận được cơn đau nữa, chỉ biết rằng phải giết sạch những kẻ cản đường trước mắt.
Người không sợ kẻ điên khùng, cũng không sợ kẻ ngang ngược, chỉ sợ kẻ không muốn sống! Mà trạng thái hiện tại của tôi vừa vặn là phát điên không muốn sống nữa! Tuy rằng bọn họ đông người nhưng tôi lại chẳng thua về khí thế.
Tôi không ngừng đánh giết về phía mẹ mình, nhưng bọn họ quá đông. Tôi vừa xông lên được một khoảng thì lập tức sẽ bị đẩy ngược về.
Khoảng cách quá gần, cũng quá hỗn loạn. Tôi chẳng có cơ hội sử dụng pháp thuật, chỉ có thể dùng phương thức liều mạng thế này để chiến đấu gần!
"Sơ Cửu, không được giết, mau dừng lại! Con giết nhiều đệ tử Đạo môn như vậy, bọn họ lại càng có thêm lý do để giết con. Nghe ta, đi mau, đừng lo cho chúng ta! Dựa vào thực lực của con, hoàn toàn có thể chạy trốn! Đi đi..." Thấy tình cảnh của tôi, Long Ngạo Thiên thất thanh hô to. Trong giọng nói kia đã mang theo tiếng khóc nức nở!
"Sơ Cửu, con trai của mẹ. Con đi đi, đi mau đi! Nếu con không đi thì sẽ chết đó. Con không cần quan tâm chúng ta, chỉ cần con sống là quan trọng nhất rồi!" Mẹ tôi cũng gào khóc.
"Cha! Mẹ! Chờ con, con nhất định sẽ cứu hai người ra ngoài!" Tôi gầm lên, sau đó tiếp tục chém giết.
Chân khí Huyền Chân chống đỡ thân thể của tôi, bởi vậy tôi không cảm thấy suy yếu. Nhưng trên người tôi đã có không ít vết thương, cảm giác đau đớn đã từ từ kéo tới.
Bây giờ tôi đang một mình anh dũng chiến đấu, không thể sử dụng pháp thuật. Nếu tôi sử dụng được pháp thuật có tính tấn công, có lẽ sẽ còn một chút cơ hội.
"Ha ha..." Nhưng ai ngờ đúng lúc này, Long Ngạo Thiên bắt đầu cười lớn, lớn tiếng lẩm bẩm: "Sơ Cửu đã chịu mở miệng gọi ta, nó nhận ta rồi! Ha ha... Đủ rồi, đủ rồi! Thánh nữ, ta nợ mẹ con hai người quá nhiều, bây giờ là lúc ta phải trả cho hai người rồi! Sơ Cửu, đừng đánh nữa, nhớ phải sống cho tốt!"
Nghe được câu nói này của Long Ngạo Thiên, lúc này tôi thầm kêu không ổn. Đợi đến lúc tôi quay đầu lại nhìn ông ấy, chỉ thấy thân thể của ông ấy chấn động mạnh, sau đó thân thể bắt đầu nổ tung.
Âm thanh nổ mạnh lần lượt vang lên, trên người ông ấy nổ ra vô số lỗ máu. Mà miệng ông ấy cũng phun ra một búng máu. Ánh mắt của ông ấy vẫn luôn nhìn mẹ tôi, khóe miệng cũng hơi cong lên.
Long Ngạo Thiên chọn bỏ hết tu vi suốt đời của mình, ông ấy làm vậy là đang tự sát! Cách thức này ngay cả Đại La thần tiên cũng không cứu được!
Mà Long Ngạo Thiên làm vậy là vì không muốn đám người lão tổ Diệp gia lợi dụng ông ấy và mẹ tôi để uy hiếp tôi. Ông ấy làm vậy chỉ vì hy vọng tôi có thể sống sót.
Nhưng hành động đột nhiên này khiến tôi hoàn toàn choáng váng. Tôi còn chưa phản ứng lại, đệ tử xung quanh lập tức xông lên, đá tôi ngã lăn xuống đất, thanh vũ khí lạnh lẽo kia cũng đồng thời gác lên cổ tôi.
"Lý Sơ Cửu, chung quy thì ngươi cũng không đấu lại chúng ta! Thật ra ngươi đúng là một nhân tài, chỉ tiếc ngươi lại chọn làm địch với cả Đạo môn! Ngươi giết nhiều đệ tử Đạo môn như vậy, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi đâu!" Nhìn thấy tôi bị chế ngự, lão tổ Diệp gia lại bắt đầu cảm khái.
Nhưng tôi lại thấy được lão ta đang nở nụ cười đắc ý. Lão ta chỉ mong sao tôi sẽ bị giết chết ngay bây giờ! Chỉ là ở trước mặt nhiều người như vậy, lão ta phải có đủ lý do để giết tôi.
"Tại sao? Tại sao ông lại tự sát? Tôi nói rồi, tôi sẽ cứu hai người ra ngoài! Trước khi đến đây tôi đã quyết định, tôi có thể chết nhưng tôi phải giúp hai người sống sót." Tôi hoàn hồn lại, ngơ ngác nhìn Long Ngạo Thiên, trong lòng là sự khó chịu và mất mát khó có thể nói ra!
Tôi chỉ thấy ông trời đối xử với mình quá tàn nhẫn, cả nhà vừa đoàn tụ thì bây giờ đã phải đối diện với sinh ly tử biệt.
Hiện tại Long Ngạo Thiên đang ở trong trạng thái thoi thóp, sức sống trên người nhanh chóng biến mất. Sau khi hít vào thật sâu, ông ấy nói hết một hơi: "Sơ Cửu, bọn họ đều nói đời ta bị vây khốn trong hai chữ tình kiếp, nhưng ta chưa bao giờ hối hận. Nếu cho ta lựa chọn lần nữa, ta vẫn sẽ chọn mẹ con. Điều tiếc nuối lớn nhất của ta là chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha. Hứa với ta, nhất định phải sống cho tốt!"
Long Ngạo Thiên nói rất nhanh. Sau khi nói xong, ông ta đưa mắt nhìn về phía Sư Tư Triết đang ở trên đài cao, lớn tiếng nói: "Sư Tư Triết, nể mặt ta làm nhiều chuyện giúp ông, xin ông hãy tha cho Sơ Cửu một mạng. Xin ông!"
Long Ngạo Thiên đang chuẩn bị đường lui cho tôi. Trong lòng ông ấy hiểu rất rõ, người duy nhất có thể khống chế lão tổ Diệp gia cũng chỉ Sư Tư Triết thuộc bộ phận Đặc Biệt mà thôi. Sư Tư Triết vẫn luôn im lặng, nghe thấy Long Ngạo Thiên cầu xin mình mới chỉnh trang lại bộ vest, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế rồi cười đáp: "Long Ngạo Thiên, lúc đầu tôi nâng đỡ ông là vì hy vọng ông có thể duy trì sự cân bằng của Đạo môn! Thế nhưng ông đã khiến tôi quá thất vọng, chỉ vì chuyện tình cảm nam nữ mà ông đã khiến Đạo môn sa sút! Ông biết vì hòa bình của Đạo môn, chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và thời gian không. Thế nhưng vì ông mà tất cả đều hỏng hết. Tội nghiệt mà ông phạm phải, không chỉ tự sát là có thể giải thoát được! Lý Sơ Cửu, tôi sẽ cho cậu ta một cơ hội sống! Nhưng những tội nghiệt này của ông, dù ông có chết thì cũng không thoát được!"
Trong giọng nói của Sư Tư Triết tràn ngập sự phẫn nộ. Tôi có thể hiểu được điều này, lúc trước Long Ngạo Thiên yêu mẹ của tôi, khiến quan hệ giữa Linh tộc và Đạo môn chuyển biến xấu, cuối cùng khiến Đạo môn xuống dốc, đây cũng là bước ngoặt lớn nhất khiến Đạo môn sa sút.
Bộ phận Đặc Biệt bỏ ra lượng lớn nhân lực và thời gian để nâng đỡ Long Ngạo Thiên, kết quả lại bị chính ông ta phá hủy nên đương nhiên người của bộ phận Đặc Biệt sẽ hận ông ta!
Sư Tư Triết vừa nói xong câu này, tôi liền thấy ông ta phất tay, lạnh lùng nói: "Lão tổ Diệp gia, ông muốn trở thành người cầm lái của Đạo môn, tôi muốn xem thử ông sẽ làm việc thế nào? Long Ngạo Thiên và Thánh nữ Linh tộc nhất định phải chết, cũng phải nhận hết hình phạt rồi chết. Còn Lý Sơ Cửu, công và tội của cậu ta bằng nhau, chưa phạm phải tội chết. Tôi muốn xem thử các người có thể xử lý chuyện này thế nào, ra tay đi!"
Lời này của Sư Tư Triết rất rõ nghĩa, ông ta muốn giao cho lão tổ Diệp gia xử lý chuyện này, cũng muốn xem thử năng lực xử sự của lão tổ Diệp gia ra sao?
Lão tổ Diệp gia kính cẩn gật đầu, sau đó lập tức nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Lúc này Long Ngạo Thiên đã thoi thóp, đến sức để ngẩng đầu cũng chẳng có.
"Long Ngạo Thiên, tội nhân Đạo môn như ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết một cách dễ dàng như vậy đâu. Ta phải cho những đệ tử Đạo môn chết vì ngươi một câu trả lời! Ngươi muốn làm quỷ sao, đừng hòng!" Lão tổ Diệp gia hung dữ nói với Long Ngạo Thiên, sau đó mới sắp xếp: "Lại đây, mang Đinh Thất Tinh Trấn Hồn lên cho ta, khóa ba hồn bảy vía của Long Ngạo Thiên trong người hắn mãi mãi! Khiến hắn không làm quỷ được, chết rồi cũng không được an bình, mãi đến khi hồn bay phách tán!"
Mệnh lệnh của lão tổ Diệp gia được đưa ra, chỉ chốc lát sau đã có đệ tử mang đinh Thất Tinh Trấn Hồn đến. Tổng cộng có bảy cái đinh, dài gần bằng cây đũa.
Bảy cây đinh này trấn hồn cắm vào trong bảy huyệt vị của cơ thể sẽ khiến hồn phách của người ta mãi mãi bị khóa trong cơ thể. Đồng thời, hồn phách còn phải chịu sự đau đớn vô cùng kịch liệt mỗi phút mỗi giây. Mãi đến khi cơ thể hoàn toàn mục nát, ba hồn bảy vía mới theo đó mà hồn bay phách tán!
Đinh Thất Tinh Trấn Hồn là tà thuật ác độc, Đạo môn sớm đã cấm dùng thứ này. Trừ phi là dùng để đối phó với người phạm phải tội ác tày trời, nếu không thì tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy!
Nhưng tôi không ngờ rằng bọn họ lại dùng đinh Thất Tinh Trấn Hồn để đối phó Long Ngạo Thiên! Hiển nhiên là muốn khiến ông ấy sống không được mà làm quỷ cũng không xong, lại còn phải chịu sự đau khổ kịch liệt mọi lúc!
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Long Ngạo Thiên vốn đang thoi thóp bỗng nhiên ngẩng đầu lên, điên khùng hô to: "Các người có thể hành hạ ta, chỉ xin các người tha cho Lý Sơ Cửu..."
Tiếng nói vừa dứt, đầu của Long Ngạo Thiên đột nhiên gục xuống, không biết còn sống hay đã chết. Nhưng trong lòng tôi rất rõ, ông ta đã không còn nhiều thời gian nữa rồi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận