Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 743: Bẫy trong bẫy

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Lâm Tiêu không biết thân phận của hai kẻ này, ông ấy ngây ra một lúc rồi hỏi tôi: "Sơ Cửu, cứ thế thả bọn chúng đi hay sao?"
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ: "Lâm đại ca, bọn chúng không phải người của Âm Dương đạo, mà là người của phe khác!"
"Gì cơ? Còn có phe khác?" Nghe tôi nói vậy, Lâm Tiêu giật mình, có chút khó tin nhìn tôi: "Hiện giờ việc của Âm Dương đạo còn chưa giải quyết xong, lại có kẻ thần bí khác đến. Xem ra lần này núi Côn Lôn không yên ổn rồi!"
Tôi không thể giải thích với ông ấy về thân phận của hai kẻ đó, vì bọn chúng chính là Câu Hồn Đoạt Phách! Bọn chúng luôn đi theo làm việc cho kẻ thần bí, chẳng phải người cũng chẳng phải ma, xuất quỷ nhập thần, e là đạo hạnh còn vượt trên cả tôi. Chỉ có Vương Lỗi mới có thể đối phó được với bọn chúng mà thôi!
Nhưng tôi không sợ bọn chúng, tôi chỉ kiêng dè kẻ thần bí, người đứng phía sau kia! Thủ đoạn của tên thần bí đó giống với Minh Vương, đều có thể lấy đi trái tim của người còn sống!
Trước đây tôi mãi không thể xác định được thân phận của kẻ thần bí kia, cho tới khi Trình Tùng nhắc đến chuyện tam giới có ba Ma vương, tôi mới có phương hướng chắc chắn, mười phần chắc chín rằng, kẻ thần bí đó chính là một phân thân khác của Ma vương!
Giết chóc, thù hận, phẫn nộ, ba phân thân này đều muốn nuốt chửng lẫn nhau, trở thành Ma vương hoàn chỉnh nhất cũng như mạnh mẽ nhất.
Nhưng điều tôi không hiểu là, phân thân này của Ma vương không đi chiếm đoạt Minh Vương, mà lại đi theo tới tận núi Côn Lôn này! Rốt cuộc lần này hắn tới đây là vì cái gì?
Trong khi tôi đang đau đầu suy nghĩ đáp án thì Lâm Tiêu đột nhiên nói to: "Sơ Cửu, cậu nói cậu đã giải được hàm ý trong bốn câu kia! Vậy chân tướng thật sự phía sau nó là gì?"
Lâm Tiêu vừa nhắc đến điều này, tất cả mọi người cũng nhìn về phía tôi, đều muốn biết được đáp án! Tôi cũng không có ý định giấu giếm bọn họ, nhưng ngẫm lại vẫn phải cẩn thận nên tôi nhờ Lâm Tiêu dẫn người ra ngoài canh gác.
Tôi vừa nói xong, Lâm Tiêu chưa kịp sắp xếp người đã có hai đệ tử chủ động đứng lên, tự nguyện ra ngoài canh cửa! Chờ bọn họ ra ngoài rồi, tôi mới bắt đầu nói: "Thực ra chúng ta đã làm phức tạp hóa vấn đề lên, mọi người hãy nghĩ kỹ bốn câu đó. Nhược thủy xuất Giao Trì, thủy để tụ âm tà! Minh chung trấn tâm ma, vô ma phương khả độ..."
Sau khi đọc lại bốn câu đó một lượt, mọi người xung quanh đều không suy nghĩ mà nhìn tôi đợi nghe đáp án!
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu cười khan: "Mọi người nối ý của hai câu sau lại với nhau, thay đổi thứ tự một chút là sẽ hiểu ra vấn đề! Tôi nghĩ ra được điều này cũng là nhờ có chuông U Minh!"
Tôi gợi ý như vậy, mọi người mới bắt đầu động não suy nghĩ. Nhưng người phản ứng lại nhanh nhất vẫn là A Cẩu. Chỉ khoảng hai ba phút sau, A Cẩu đã hiểu ra nguyên lý bên trong, anh ta cười nói: "Ha ha, tôi biết rồi! Vô ma phương khả độ, cũng có nghĩa là, chỉ có người không có tâm ma mới có thể vượt qua nhược thủy. Nhưng hễ là người thì nhất định sẽ tồn tại tâm ma và dục niệm, tuyệt đối không có cách nào vượt qua Thiên Hà. Nhưng chúng ta đã bỏ sót mất một chi tiết, đó chính là chuông U Minh! Chuông U Minh là đại diện cho vô ma, nó có thể trấn áp được ác niệm chí âm chí dương dưới đáy Thiên Hà, vậy chắc chắn cũng có thể giúp chúng ta vượt qua nhược thủy!"
Sau khi nghe A Cẩu giải thích, lúc này những người khác mới hiểu ra! Nhưng điều may mắn chính là cuối cùng đám người Âm Dương đạo cũng không biết được bí mật đằng sau bốn câu này!
Chỉ có điều, hiện giờ Câu Hồn Đoạt Phách đã xuất hiện ở núi Côn Lôn này, chứng tỏ chủ nhân của bọn chúng cũng sẽ tới! Người đó là phân thân của Ma Vương, ngay cả Vương Lỗi cũng không thể đối phó, huống hồ là chúng tôi?
Hiện nay người của Âm Dương đạo còn chưa giải quyết xong, lại có một phân thân của Ma Vương từ đâu chạy ra gây rối. Đúng như lời Lâm Tiêu nói, núi Côn Lôn thật sự không yên ổn nữa rồi!
"À mà, đạo trưởng Trình Tùng đâu rồi?" Đúng lúc tôi đang mải suy nghĩ, Lâm Tiêu chợt lên tiếng hỏi. Nghe thấy giọng ông ấy, tôi lập tức hồi hồn, đảo mắt khắp lượt tìm kiếm, nhưng nào thấy bóng dáng Trình Tùng đâu nữa?
Những người khác cũng không để ý tới Trình Tùng, không ai biết ông ấy đã đi đâu? Lại càng không biết ông ấy rời đi lúc nào?
Khi mọi người đang suy nghĩ, dường như Mạnh Doanh nhớ ra điều gì: "Tôi nhớ ra rồi, lúc nãy khi chúng ta đang đối phó với hai tên kia, đạo trưởng Trình Tùng đã rời đi! Sau khi đi rồi thì hình như không trở lại đây nữa. Sơ Cửu, bây giờ có cần tôi đi tìm ông ấy không?"
"Chờ chút đã, có chỗ nào đó không đúng!" Tôi muộn màng nhận ra, lúc này tôi mới đột nhiên ý thức được sự việc khác lạ. Với trí tuệ của Trình Tùng, chắc là trong lúc tôi thăm dò Câu Hồn Đoạt Phách, ông ấy đã đoán được hàm ý thật sự trong bốn câu kia rồi!
Mục đích ông ấy tới núi Côn Lôn lần này, chủ yếu là muốn chứng thực một chuyện có liên quan đến an nguy của chúng sinh tam giới! Nghĩ kỹ lại thì, chuyện có thể gây ra nguy hại cho chúng sinh tam giới đương nhiên chính là Ma Vương sống lại!
Mà Thiên Hà phía sau ngôi tháp cổ này chính là nơi có thể sinh ra Ma Vương! Lẽ nào Trình Tùng muốn tới đáy Thiên Hà để chứng thực?
Sau khi hiểu ra được điều này, tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, rùng mình một cái. Lâm Tiêu thấy tôi lạ thường vội hỏi: "Sơ Cửu, cậu sao vậy?"
Giọng Lâm Tiêu rất trầm, ông ấy gọi to như vậy tôi mới tỉnh táo lại hoàn toàn, bật ra được vài chữ: "Tầng ba, mau lên tầng ba xem thế nào!"
Tôi vừa dứt lời, A Cẩu là người đầu tiên phản ứng lại, anh ta chạy thẳng đến chỗ cầu thang đá, nhảy vài bước lên trên. Chỉ mất vài giây, A Cẩu đã từ phía trên nhảy xuống, sợ hãi nói: "Anh Cửu, không thấy chuông U Minh đâu nữa rồi!"
"Chết tiệt!" Vừa nghe anh ta trả lời thế, tôi lập tức hô không ổn: "Mau đến Thiên Hà, Trình Tùng muốn vượt sông! Mau!"
Nhưng nào ngờ, tôi vừa nói xong, đội ngũ còn chưa kịp xuất phát, đột nhiên một đệ tử ở tầng dưới vội vàng chạy lên, trong tay còn cầm theo hai bộ đạo bào, vẻ mặt gấp gáp nói: "Anh Cửu, không hay rồi, hai người vừa nãy đi canh cửa không thấy đâu nữa rồi! Dưới đất chỉ còn lại hai bộ đạo bào này, bên trên còn viết vài chữ!"
Nghe được tin này, tôi sững sờ tại chỗ. Còn chưa phản ứng lại thì Lâm Tiêu đã nhận lấy chiếc áo từ tay cậu đệ tử kia, ông ấy lật ra xem, chân mày nhíu chặt lại.
Khựng lại vài giây, cuối cùng mới cắn răng đọc lớn: "Lý Sơ Cửu, cảm ơn cậu! Nếu không nhờ có cậu, tôi thật sự không thể biết được cách vượt qua Thiên Hà! Mặc dù cậu đã đoán ra được ý đồ của tôi, nhưng vẫn không nhận ra được đây chính là bẫy trong bẫy! Nếu không muốn chết, thì hãy quay về đi! Tôi biết cậu đã âm thầm cho người đi thông báo với Vương Lỗi và Tử Long, nhưng tôi nói thật với cậu, người cậu phái đi đã bị người của tôi giết rồi! Xác cậu ta bị vứt vào trong hang núi, có lẽ giờ đã bị sói hoang ăn rồi! Tôi khuyên cậu hãy sống thật tốt, đừng cố chống lại Âm Dương đạo nữa, nếu không kết cục cũng sẽ giống kẻ kia! Thạch Minh Thánh Hàm..."
"Ha ha... bẫy trong bẫy! Không ngờ Thạch Minh Thánh Hàm lại cấu kết với phân thân của Ma Vương, Câu Hồn Đoạt Phách đánh tiên phong, khiến tôi mất cảnh giác! Nhưng tôi lại không ngờ rằng Thạch Minh Thánh Hàm ẩn thân trong đám đệ tử xung quanh, biết được hàm ý đằng sau bốn câu kia rồi, sau đó còn chủ động ra ngoài gác cửa để rời khỏi đây. Cả chuỗi âm mưu quỷ kế này mới thật sự không chê vào đâu được! Kẻ nực cười là tôi... chính là tôi! Khôn lắm dại nhiều, tự cho rằng mình đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của bọn chúng, nào ngờ từ đầu đến cuối, tôi hoàn toàn bị bọn chúng đùa giỡn trong lòng bàn tay!"
Ngay giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy máu không lên được não, cơn ngạt thở khiến tôi khó chịu muốn ngất đi. Hai chân mềm nhũn, lảo đảo tiến lên trước vài bước, cũng may Lâm Tiêu nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy tôi! Nếu không chắc tôi đã ngã sõng soài ra đất rồi!
Nhưng nghĩ đến chuyện bọn họ đã giết chết Tiểu Thiết, cuối cùng tôi cũng không kiềm nén được nữa, bộc phát nỗi tức giận, cưỡng ép nuốt lại máu tươi đã trào lên tận cổ, tôi quát lớn: "Bọn chúng muốn vượt sông, nhưng bất kể thế nào, tuyệt đối cũng không được để chúng tìm thấy núi Côn Lôn thật sự! Tiểu Thiết chết rồi, chúng ta không có lực lượng chi viện, chỉ đành dựa vào chính chúng ta mà thôi. Không chỉ phải đối mặt với người của Âm Dương đạo, còn phải đối phó với phân thân của Ma Vương! Mọi người chỉ cần ghi nhớ một điều, đây là lãnh thổ của Hoa Hạ chúng ta! Cho dù phải chết cũng quyết không để bọn trộm cắp kia hủy hoại đất nước chúng ta! Đi, theo tôi cùng đi giết giặc! Máu còn chưa cạn, quyết không lùi bước!"
Hưởng ứng lời tôi nói, những người khác đồng loạt rút pháp khí và vũ khí ra, nhất tề hô lên ba chữ: "Giết! Giết! Giết!"
Tôi đi trước dẫn đường, một tay nắm chặt trường kiếm, tay kia dắt theo Y Y, sải bước nhắm thẳng về phía Thiên Hà! Những người còn lại theo sau chúng tôi, cầm đèn pin trong tay, soi sáng con đường phía trước!
Lúc này Mạnh Doanh đuổi theo lên phía trước, giận dữ nghiến răng nói: "Con đàn bà Nhật Bản đã giết chết Tiểu Thiết, tôi nhất định sẽ băm vằm ả ra thành nghìn mảnh! Không giết được ả ta, tôi không còn mặt mũi nào ăn nói với anh em thôn Tiểu Nghĩa nữa!"
Mạnh Doanh cũng là một người cố chấp, nhất là khi gặp những chuyện thế này anh ta lại càng cứng đầu, ai khuyên cũng vô dụng! Thực ra tôi muốn anh ta đi khỏi đây, nhờ anh ta dẫn Y Y đi cùng.
Vì lần này đi chắc chắn phải chết. Tiểu Thiết mất rồi, Vương Lỗi và Tử Long không biết được tình hình của chúng tôi, cũng không thể kịp tới chi viện. Cùng lúc phải đối phó với Âm Dương đạo và phân thân của Ma Vương, đám người chúng tôi căn bản không có khả năng thắng.
Nhưng không ai sợ hãi rút lui, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chính là giết thêm được một tên Âm Dương đạo cũng đủ thỏa mãn rồi!
Tôi nhìn trạng thái của Mạnh Doanh lúc này, biết rằng khuyên anh ta rời khỏi đây là điều không thể, chỉ đành gạt đi suy nghĩ đó. Hình như Y Y biết được tôi đang suy nghĩ điều gì, cô ấy nhìn tôi cười bảo: "Anh Cửu, Y Y sống là người của anh, chết là ma của anh! Anh ngã xuống đâu, Y Y sẽ chôn ở đó! Sống chết có nhau, không rời không bỏ!"
Những lời Y Y nói khiến mắt tôi ướt nhòe. Tôi nghiến chặt răng, cố gắng không để mình tỏ ra yếu đuối, chỉ có thể ậm ừ hai chữ, không dám nói gì thêm nữa, sợ rằng cất lời nước mắt sẽ rơi, tôi chỉ đành nắm chặt lấy tay Y Y!
Có được người vợ như vậy, chết có là gì!
Thế nhưng, điều khiến chúng tôi không thể ngờ tới chính là khi đuổi tới Thiên Hà, cuối cùng vẫn chậm một bước...

Bình Luận

0 Thảo luận