Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 576: Đạo môn vô tình

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
"Đóng đinh hắn, tội nhân lịch sử của Đạo môn! Nếu không tại hắn, Đạo môn cũng sẽ không sa sút thành như vậy! Bởi vì chuyện tình cảm nam nữ của hắn mà hại chết biết bao nhiêu đệ tử tu đạo!" Chuyện của Long Ngạo Thiên hoàn toàn gây nên công phẫn, tất cả mọi người đều nhằm vào ông ấy.
"Đúng, đóng đinh hắn, khiến hắn đến quỷ cũng không thể làm! Cặn bã, sỉ nhục của Đạo môn thế này đáng phải bị đóng đinh!" Lại có một lão đạo sĩ dẫn đầu chỉ trích ông ấy.
"Ra tay đi! Cho dù ông trời biết chúng ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy thì cũng sẽ không trách tội chúng ta. Tội nhân như vậy không nên sống trên cõi đời này!" Trong phút chốc, bầu không khí hoàn toàn bùng nổ.
Tất cả mọi người đều muốn trừng phạt Long Ngạo Thiên. Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, dù sao ông ấy cũng là cha tôi. Thế nhưng điều chết tiệt là sự sa sút của Đạo môn quả thật cũng là do ông ấy gây ra.
Đây là tội nghiệt tự ông ấy phạm phải, phải có người đứng ra nhận lấy. Mà chắc chắn tôi là người khốn khổ nhất bây giờ!
Trong lúc tôi còn trầm tư, hai cây đinh Trấn Hồn đột nhiên cắm vào đầu gối của Long Ngạo Thiên. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, đầu của Long Ngạo Thiên đột nhiên ngẩng lên, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Ông ấy cắn chặt răng, gân xanh cũng nổi lên nhưng lại không nói ra câu nào. Sau khi kiên trì được hai ba giây, mắt ông ấy trợn trắng rồi ngất đi.
"Sơ Cửu, con nhất định phải nhịn xuống. Cha con làm vậy là mong con có thể sống sót! Lát nữa bất kể bọn họ hành hạ mẹ thế nào, còn cũng không được ra tay giúp đỡ. Nhớ kỹ lời của mẹ, cố gắng sống tiếp! Nếu không thì mẹ và cha con đã hy sinh một cách vô ích rồi!" Thấy tôi sắp không nhịn được nữa, mẹ tôi lập tức hô lên với tôi.
Lúc quay đầu nhìn về phía mẹ mình, tôi thấy trên mặt bà vẫn nở nụ cười hiền lành! Nhưng trong đôi mắt đều là nước mắt đỏ tươi.
Tôi cắn răng, tâm tình cực kỳ phức tạp!
Tôi liều lĩnh như vậy là để cứu họ ra khỏi đây, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc sống sót. Nhưng họ cũng giống tôi, để tôi sống sót, họ lựa chọn tự sát, lựa chọn thỏa hiệp.
Nếu tôi tiếp tục phản kháng, cái chết của họ sẽ chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Thế nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ, cho dù họ chết rồi thì lão tổ Diệp gia vẫn sẽ không tha cho tôi.
Bọn họ không chỉ muốn trừng phạt cha mẹ tôi, quan trọng hơn là bọn họ muốn giết tôi!
Điều nực cười là bây giờ tôi lại bị bọn họ bắt được, trên người cũng có vài vết đao. Tôi biết nếu chỉ chiến đấu gần thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ thua, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nếu như có người đến kéo dài thời gian giúp thì tôi có thể sử dụng pháp thuật có tính tấn công. Chỉ cần không cho bọn họ lại gần, đến lúc đó bất kể bọn họ có bao nhiêu người thì tôi cũng chẳng sợ.
Chỉ tiếc là không có cơ hội này...
Trong khoảnh khắc tôi ngẩn ngơ, những đệ tử kia lại ghim một cây đinh Trấn Hồn vào lồng ngực của Long Ngạo Thiên. Mà lúc này Long Ngạo Thiên đã không còn bất cứ phản ứng nào.
Tôi biết ông ấy đã ra đi rồi!
"Cha!" Đây là lần đầu tiên tôi gọi ông ấy là cha thật lòng, nhưng suy cho cùng thì ông ấy cũng không nghe thấy nữa. Tôi không đau lòng như trong tưởng tượng, hình như đã quen với việc sinh ly tử biệt. Ít nhất thì Long Ngạo Thiên biết trong lòng tôi đã chấp nhận ông. Chắc hẳn ông cũng không còn bất kỳ tiếc nuối nào nữa!
Nhưng lúc nhìn về phía mẹ mình, tôi thấy bà vẫn luôn rơi lệ. Phảng phất chỉ trong phút chốc, mẹ tôi đã già đi mấy chục tuổi. Nhưng trong mắt bà, tôi lại thấy được sự cố chấp đặc biệt.
Sự cố chấp đó là tiêu tan, cũng là lãnh đạm đến coi nhẹ tất cả. Qua bao nhiêu năm, bà vẫn luôn ở trong trạng thái linh hồn, chỉ có thể sống ở nơi tăm tối.
Đối với mẹ tôi mà nói, sự sống chẳng có ý nghĩa lớn lao gì cho lắm. Có lẽ cái mà bà muốn là sự giải thoát thật sự!
Nhưng đối với tôi, tôi vẫn muốn tìm cách để mẹ mình sống lại lần nữa. Trong lòng tôi cũng hiểu, chuyện này rất khó, quả thực là khó như lên trời. Cứ để cho mẹ tôi sống sót theo cách thế này, có lẽ cũng là một loại hành hạ mẹ tôi.
Trong phút chốc, tôi lại trở nên hoang mang. Nhưng cho dù hoang mang ra sao, tôi chỉ có một ý nghĩ kiên định, đó là cho dù ra sao cũng không thể để bọn họ hành hạ mẹ tôi!
"Tội nhân lịch sử Long Ngạo Thiên đã chết, người chết thì thù mất! Chuyện lúc trước của hắn, chúng ta sẽ không truy cứu nữa! Thế nhưng..." Lúc nói đến đây, lão tổ Diệp gia chợt chuyển đề tài, nói: "Nhưng chúng ta không thể tha cho Thánh nữ Linh tộc được. Tuy rằng bây giờ Thánh nữ đang ở trong trạng thái linh hồn nhưng cũng không tránh khỏi trừng phạt!"
"Không sai! Linh tộc giết bao nhiêu đệ tử tu đạo của chúng ta? Tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha Thánh nữ Linh tộc bọn họ!" Lão tổ Diệp gia vừa đề nghị, lập tức có người đứng ra phụ họa. Mà những người đứng ra đều là lão đạo sĩ có tư lịch khá cao. Sự phụ họa của bọn họ có sức thuyết phục nhất.
"Người tu đạo chúng ta tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội, nhưng tội nghiệt mà Linh tộc các ngươi phạm phải không thể tha thứ được! Bây giờ Đạo môn xây dựng lại, là lúc rất nhiều chuyện bị gác lại chuẩn bị bắt đầu lần nữa, nhưng chúng ta không thể quên những đệ tử đã hy sinh đổ máu vì Đạo môn. Vì thế, chúng ta sẽ dùng hồn thể của Thánh nữ Linh tộc để tế những oan hồn kia của Đạo môn!" Lúc này, một lão đạo sĩ đột nhiên chính nghĩa hô to.
"Giết! Giết!" Lão ta vừa hô lên như thế, hoàn toàn khiến bầu không khí ở đây bùng lên.
Tôi biết mỗi một người tu đạo đều căm hận Linh tộc. Linh tộc giết không ít người của Đạo môn, cũng khiến người tu đạo của Đạo môn nhận hết sỉ nhục. Bây giờ nỗi oán hận này của bọn họ không trút ra được, bởi vậy chỉ có thể trút vào mẹ tôi.
Trong phút chốc, trên cả đỉnh núi đều vang vọng tiếng la giết. Lại nhìn những đạo sĩ ở đây, mỗi người đều căm phẫn sục sôi, vô cùng kích động.
Cho dù ra sao, tôi tuyệt đối không cho phép bọn họ thương tổn mẹ ở trước mặt tôi. Tôi có thể không có Long Ngạo Thiên, nhưng tôi nhất định không thể không có mẹ tôi. Bởi vì nỗi khổ sở mà bà phải chịu thật sự quá nhiều!
"Được, nếu tâm trạng của mọi người đều giống nhau, vậy chúng ta sẽ dùng Thánh nữ Linh tộc để tế những oan hồn kia!" Lão tổ Diệp gia lớn tiếng hô, sau đó nói: "Thánh nữ này đang ở trong trạng thái hồn thể, chúng ta không giết chết cô ta được. Có điều chúng ta có thể dùng Đả Quỷ Tiên để đối phó với cô ta! Nhưng Đạo môn có đức hiếu sinh, dựa theo quy tắc của Đạo môn, chúng ta chỉ cần đánh cô ta bảy bảy bốn mươi chín roi là được. Nếu còn sống thì đó là may mắn của cô ta!"
"Khốn kiếp, tôi nhất định sẽ không tha cho ông!" Nghe được thủ đoạn mà lão tổ Diệp gia định dùng để hành hạ mẹ tôi, tôi bèn mắng to. Mẹ tôi không phải ác quỷ, chỉ là linh hồn bình thường thôi, sao có thể chịu được bảy bảy bốn mươi chín Đả Quỷ Tiên.
Đừng nói là bảy bảy bốn mươi chín Đả Quỷ Tiên, e rằng chỉ mười roi thôi cũng đã khiến mẹ tôi hồn bay phách tán rồi.
"Lão tổ Diệp gia, ông nhớ kỹ cho tôi. Hôm nay tốt nhất là ông hãy giết chết tôi đi, nếu không thì tôi sẽ khiến ông còn không thể làm được cả quỷ! Tôi xin thề, chỉ cần Lý Sơ Cửu tôi còn sống thì tôi với ông một sống một chết!" Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn lão tổ Diệp gia, cắn răng xin thề.
Lão tổ Diệp gia lại chỉ nở nụ cười khinh thường, chẳng hề để ý đến tôi. Nụ cười khinh thường kia của lão ta như đang nói với tôi, hôm nay lão ta sẽ không để tôi sống sót rời khỏi đây.
"Mọi người im lặng một lát đi!" Lão tổ Diệp gia kêu mọi người yên tĩnh lại, sau đó cầm lấy Đả Quỷ Tiên, nói: "Mỗi người có thể quất một roi, nhưng tuyệt đối không thể quất hơn, quất đến khi cô ta hồn bay phách tán mới thôi! Vì những oan hồn vô tội của Đạo môn, roi đầu tiên để cho lão già này thực hiện!"
Vừa dứt lời, lão tổ Diệp gia nhảy thẳng xuống đài cao, lao đến trước cột đá. Lão ta giương Đả Quỷ Tiên lên, tiếng chát chát vang lên, cây Đả Quỷ Tiên kia đã quất lên người mẹ tôi.
Cái quất này rất mạnh, lão tổ Diệp gia như đã dùng hết sức. Nhưng mẹ tôi chỉ cắn răng, chẳng hề kêu lên một tiếng nào.
Chỉ là hồn thể của mẹ tôi bắt đầu bốc lên khói đen, bà đau đến mức run lẩy bẩy. Đôi mắt xinh đẹp của bà lạnh lùng nhìn chằm chằm Sư Tư Triết: "Ngươi đã hứa với chồng ta, nhất định sẽ tha cho con trai của ta. Ta hy vọng ngươi sẽ thực hiện lời hứa!"
Sư Tư Triết cười cười, vẫn không nói gì, biểu cảm rất bình tĩnh.
"Tiếp theo, ai muốn đến báo thù!" Lão tổ Diệp gia vừa hô, vô số đệ tử của Đạo môn xông lên.
"Đám khốn kiếp các ngươi, các ngươi nhất định sẽ không được chết yên ổn! Luôn miệng bảo mình là người tu đạo, các ngươi xem bộ dáng hiện tại của mình đi, quả thực còn đáng sợ hơn ác quỷ! Đạo môn ở trong tay các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biến thành Linh tộc tiếp theo! Lý Sơ Cửu ta xin thề, ta sẽ nhớ kỹ từng kẻ hành hạ cha mẹ ta! Chỉ cần ta còn sống thì ta nhất định sẽ tìm tới cửa từng kẻ một!" Bây giờ tôi chẳng còn cách nào cả. Tôi đã bị bọn họ khống chế, còn không cả cơ hội để cứu mẹ mình.
Trơ mắt nhìn cha mẹ mình bị hành hạ. Cái cảm giác này, mẹ kiếp, thật sự quá khó chịu!
Tôi cố ngăn cảm xúc này lại. Tôi tự nói với mình nhất định không được khóc, nhất định phải nhớ kỹ những khuôn mặt xấu xí này, khiến bọn họ phải trả giá gấp mười lần.
"Sơ Cửu, đừng lo cho mẹ. Mẹ không sợ đâu, chỉ cần con sống cho tốt là mẹ yên tâm rồi!" Mẹ tôi nhìn tôi nở nụ cười hiền hòa, nụ cười ấy khiến tôi cực kỳ khó chịu.
Mãi đến tận bây giờ, tôi mới hiểu được lời nói kia của sư phụ. Muốn bảo vệ người bên cạnh và người mình quan tâm thì nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Mạnh đến mức tuyệt đối thì không ai có thể thương tổn người bên cạnh mình được.
Vào giờ phút này, tôi hận bản thân, hận mình không cố gắng, ngay cả mẹ mà cũng không bảo vệ được.
"Lý Sơ Cửu, chắc bây giờ cậu đang khó chịu lắm nhỉ? Có điều lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi. Sự khó chịu thật sự còn đang chờ cậu ở phía sau cơ! Tới đây... Tiếp tục ra tay đi!" Lão tổ Diệp gia nghiền ngẫm nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý. Ánh mắt đắc ý ấy của lão ta khiến tôi thấy mà chỉ muốn ăn thịt, uống máu lão ta.
Nhưng nào ngờ, ngay vào lúc đệ tử thứ hai muốn dùng Đả Quỷ Tiên quất mẹ tôi, có người đột nhiên đè vai tôi xuống, nhanh chóng nói bên tai tôi: "Dẫn mẹ ngươi đi, chăm sóc tốt cho cô ấy! Đây chính là sự vô tình và đen tối của Đạo môn, ngươi không thích hợp với Đạo môn! Dẫn mẹ ngươi đi, cố gắng tìm một nơi yên vui mà sống!"

Bình Luận

0 Thảo luận